“Tỷ tỷ, đệ giúp tỷ rửa chén được không?” Cảnh nhi ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Ngữ Phong, đưa tay rửa chén.
“Không cần đâu, Cảnh nhi, bài thơ lần trước thầy dạy đệ học thuộc lòng, giờ trả bài cho tỷ tỷ nghe, xem xem, Cảnh nhi đã quên hay chưa.” Hàn Ngữ Phong tin chắc lúc nào cần học vấn thì buộc phải học, không thể để Cảnh nhi phải học muộn, không có thầy, nàng có thể dạy cho nó.
“Vâng, tỷ tỷ, Cảnh nhi không có quên,
Sừ hòa nhật đang ngọ.
Hãn tích hòa hạ thổ,
Thùy tri bàn trung xan.
Lạp lạp giai tân khổ.”
Thanh âm non nớt của Cảnh nhi rất êm tai.
“Không tệ, Cảnh nhi biết nó có nghĩa là gì không?” Hàn Ngữ Phong rất hài lòng gật đầu.
“Không biết.” Cảnh nhi lắc đầu.
“Được rồi, nghe này, ý nghĩa của bài thơ này là sự nhiệt tình của người nông dân giống như mặt trời, tự cấp mạ làm cỏ, mồ hôi trên mặt nhỏ từng giọt xuống đất, có ai biết rằng mỗi một hạt cơm, đều là từ sự khổ cực của bọn họ mà ra, cho nên, nó dạy chúng ta, lương thực không thể đổi được, không được lãng phí, hiểu chưa?” Hàn Ngữ Phong cẩn thận giải thích cho Cảnh nhi, hy vọng nó có thể hiểu.
“Tỷ tỷ, đệ hiểu rồi.” Cảnh nhi gật gật đầu.
Chiếp, chiếp, chiếp, tiếng chim kêu từ bên ngoài cửa đột nhiên truyền vào phòng bếp, hấp dẫn sự chú ý của Cảnh nhi.
“Tỷ tỷ, tỷ xem nè.” Cảnh nhi bưng con chim nhỏ ở ngoài cửa, gọi Hàn Ngữ Phong.
Hàn Ngữ Phong chạy ra ngoài, thấy trong tay Cảnh nhi là một con chim non chưa biết bay, ngẩng đầu nhìn, trên gốc đại thụ bên cạnh, có một cái tổ chim, có thể nhìn ra là con chim nhỏ này không cẩn thận rơi xuống.
“Tỷ tỷ, chúng ta trả nó trở về đi, đệ không muốn chú chim nhỏ đáng thương giống như chúng ta, không có nhà.” Cảnh nhi khờ dại nói, khiến cho Hàn Ngữ Phong đau lòng không thôi.
“Được, chúng ta trả nó về.” Hàn Ngữ Phong đáp ứng xong liền hối hận, nhìn đại thụ cao ngất, nàng làm sao trả nó trở về, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng trải qua, dù thế nào đi nữa, trước kia nàng cũng là một tiểu thư khuê các, chưa leo cây bao giờ.
“Tỷ tỷ, nhanh lên nha.” Cảnh nhi nhìn thấy tỷ tỷ bất động đứng nhìn dưới đại thụ, sốt ruột thúc giục.
Hàn Ngữ Phong đưa tay ôm chặt lấy chú chim nhỏ, đặt trong ngực, chỉ thử thôi, nhưng mà, cố gắng cả nửa ngày, chân của nàng cũng không rời mặt đất.
“Tỷ tỷ, tỷ không khéo nha, thiệt là vụng về nha.” Cảnh nhi đứng ở một bên thất vọng cực kỳ.
Mặt Hàn Ngữ Phong có chút ửng hồng, bị Cảnh nhi cười nhạo, nàng vẫn cố gắng dốc sức, chỉ là không chịu thua, đáng tiếc, vô dụng.
Tư Mã Tuấn Dật ở cách đó không xa rất lâu, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong không khuất phục mà cố trèo lên, hắn gần như muốn cười ra tiếng, nữ nhân này thật ngốc nha, sao không đi tìm cái thang hoặc là tìm người đến giúp?
“Tỷ tỷ, tỷ nhanh lên nha.” Cảnh nhi rốt cục cũng mất hết kiên nhẫn, sốt ruột thúc giục.
“Sắp được rồi, sắp được rồi.” Đầu Hàn Ngữ Phong đổ đầy mồ hôi.
Tư Mã Tuấn Dật cũng nhịn không được, phi thân qua bên đó, ôm lấy Hàn Ngữ Phong, “vù” một cái đã bay lên trên cây.
“A.” Hàn Ngữ Phong thấy mình đột nhiên bị người khác ôm bay lên khỏi mặt đất, sợ hãi thét lớn.
“Câm miệng, thả chim nhỏ đi.” Tư Mã Tuấn Dật bị tiếng thét của nàng chọc thủng màng nhĩ.
Hàn Ngữ Phong hoảng sợ lập tức ngừng thét, mới nhìn rõ, thì ra là Tuấn Dật công tử, thì ra hắn giúp mình trả chim nhỏ về, vội vàng lấy chim nhỏ ở trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt nó vào tổ.
Cảnh nhi ở dưới táng cây, quả thực bị một màn sợ ngây người, ca ca biết bay nha.