‘Không có chuyện gì cả. Người đâu, đưa Vương phi về Lục Bình uyển trước.’Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi chợt lóe lên, giương giọng phân phó.
‘Dạ! Vương gia.’ Một tên thị vệ lên tiếng trả lời, sau đó cung kính nói với nàng: ‘Vương phi, xin mời.’
Hàn Ngữ Phong có chút nghi hoặc nhìn hắn một cái, vì sao lại muốn nàng về phòng ngay? Tuy do dự một chút nhưng nàng vẫn bước đi.
Nhìn thấy nàng đi khỏi thì vẻ mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức trầm xuống, đi nhanh về phía dại sảnh của vương phủ.
Vẻ mặt của Thúy Hà bất an nhìn về phía cửa, đột nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc, sắc mặt trở nên tái nhợt, không khỏi lấy tay sờ sờ cái bụng nhô lên của mình, thấy Tư Mã Tuấn Lỗi từ ngoài cửa đi vào liền vội vàng hành lễ: ‘Vương gia.’
Ánh mắt sắc bén của Tư Mã Tuấn Lỗi đảo nhanh qua mặt nàng sau đó liếc nhanh đến bụng nàng, thanh âm lạnh như băng hỏi: ‘Đứa nhỏ mấy tháng rồi?’
‘Hồi bẩm Vương gia, đứa nhỏ được hơn bốn tháng.’ Giọng nói của Thúy Hà có chút sợ hãi và run rẩy.
‘Ngươi khẳng định đứa nhỏ là con của bổn vương? Bổn vương nghe nói sau khi ngươi rời khỏi vương phủ thì đã lập gia đình.’ Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi phát ra tia nhìn sắc bén vô cùng, nàng có phải là đang đùa giỡn hắn, hay đây là quỷ kế của nàng?
‘Vương gia, Thúy Hà đúng là đã lập gia đình, nhưng tính từ ngày Thúy Hà rời khỏi vương phủ đến nay chỉ được ba tháng nhưng đứa nhỏ đã hơn bốn tháng rồi. Tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi kia khi biết đứa nhỏ không phải là máu thịt của mình liền đuổi Thúy Hà đi, mà Thúy Hà lại không có ngân lượng, thật sự là không còn cách nào khác mới đến tìm Vương gia, xin Vương gia hãy nể tình đứa nhỏ mà thu nhận và giúp đỡ Thúy Hà.’ Thúy Hà quỳ trên mặt đất vừa nói vừa khóc.
‘Hơn bốn tháng?’ Tư Mã Tuấn Lỗi híp mắt lại, nàng nói không sai, nàng rời khỏi vương phủ đến nay cũng mới hơn ba tháng. Cho dù là lập tức thành thân thì đứa nhỏ cũng không thể hơn bốn tháng được, chẳng lẽ đứa nhỏ thật sự là con của hắn? Chính hắn vẫn không thể tin được, tại sao lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này.
Bây giờ hắn làm sao ăn nói với Hàn Ngữ Phong đây? Khó khăn lắm mối quan hệ của bọn họ mới được cải thiện như vậy, không nghĩ đến vừa mới trở nên tốt đẹp như vậy thì tự nhiên lại bị người ta đâm ngang.
‘Vương gia, Thúy Hà không phải trở về để phá hỏng mối quan hệ của người cùng Vương phi, Thúy Hà chỉ là muốn đứa nhỏ có nơi để cư trú, Vương gia nhất định cũng không đành lòng nhìn thấy cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài phải không?’ Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn nên Thúy Hà vội vàng giải thích.
‘Thúy Hà, trước hết ngươi hãy dọn đến ở tại biệt viện của vương phủ, bổn vương sẽ phái người đến chăm sóc ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trầm mặc nói, chuyện này hắn còn cần phải điều tra một chút, nếu vẫn chưa xác định được kết quả thì hắn không muốn để cho Hàn Ngữ Phong biết.
‘Cám ơn, Vương gia.’ Thúy Hà vội vàng tạ ơn, ít nhất hắn cũng không tàn nhẫn đến mức hủy hoại đứa nhỏ, cho nên trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Hàn Ngữ Phong đi đến Lục Bình uyển thì thấy Xuân Vũ đang ở bên trong sắp xếp lại đồ đạc.
‘Xuân Vũ, ngươi đang làm gì vậy?’ Nàng đi vào trong phòng hỏi.
‘Vương phi, người đã trở về, Vương gia ra lệnh, nói muốn đem đồ đạc của người chuyển đến Kỳ Lân cư, người thấy thế nào? Người không biết sao?’ Xuân Vũ khó hiểu nhìn nàng.
‘Nga…Ta biết, ngươi làm đi.’ Hàn Ngữ Phong ngồi ở một bên chợt nhớ tới đêm qua đã đồng ý với hắn,
Xuân Vũ quay đầu lại len lén nhìn nàng với sắc mặt khó hiểu? Tại sao lại bình thường như vậy, hoàn toàn không có một chút khổ sở cùng thương tâm, chẳng lẽ Vương phi không nhìn thấy Thúy Hà, cũng không biết chuyện nàng ta mang thai? Hay căn bản là nàng không quan tâm?
‘Vương phi, người đi thẳng về phòng sao?’ Xuân Vũ buông thứ đang cầm trong tay ra, xoay người lại, do dự thật lâu mới mở miệng hỏi.
‘Ân, có chuyện gì sao?’ Hàn Ngữ Phong nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng trong lòng đột nhiên nghi ngờ, còn thấy thị vệ ở trước cửa lặng lẽ hồi bẩm, chẳng lẽ trong phủ xảy ra chuyện gì?
‘Không có, không có, Vương phi, ta đi sắp xếp đồ đạc đây.’ Xuân Vũ cuống quýt nói, nàng không cần lắm chuyện, cứ như vậy là tốt rồi.
‘Không có? Xuân Vũ ngươi nhất định là có chuyện gì giấu ta, mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’ Hàn Ngữ Phong giữ chặt nàng, nghiêm túc hỏi.
‘Vương phi, không phải Xuân Vũ không muốn nói cho người biết, nếu người muốn biết thì hãy tự mình đi đến tiền sảnh đi.’ Xuân Vũ không đành lòng giấu diếm nàng.
‘Tiền sảnh?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt một chút rồi vội vàng chạy ra cửa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều tỏ ra thần bí.
Thúy Hà vừa mới bước ra khỏi cửa tiền sảnh thì đã thấy Hàn Ngữ Phong đi đến.
‘Thúy Hà tham kiến Vương phi.’ Thúy Hà thấy Hàn Ngữ Phong liền vội vàng hành lễ.
‘Thúy Hà phu nhân, là ngươi à.’ Hàn Ngữ Phong hơi kinh hãi, tuy rằng Thúy Hà đã không còn là tiểu thiếp của Tư Mã Tuấn Lỗi nữa nhưng nàng vẫn theo thói quen gọi nàng ta là Thúy Hà phu nhân.
‘Vương phi, người không thể xưng hô như thế, gọi ta Thúy Hà là tốt rồi.’ Thúy Hà kinh sợ nói, hiện tại địa vị của nàng cùng Hàn Ngữ Phong đã cách nhau một trời một vực rồi
Ánh mắt của Hàn Ngữ Phong chợt dừng lại nơi cái bụng đang hơi hơi nhô lên của Thúy Hà, tâm cả kinh nói: ‘Ngươi mang thai?’
‘Ân.’ Thúy Hà gật gật đầu.
‘Đứa nhỏ là …. con của Vương gia? Hàn Ngữ Phong chần chừ hỏi, nếu không phải thì Tư Mã Tuấn Lỗi bảo nàng nhanh chóng trở về phòng để làm gì? Chẳng trách mọi người thấy nàng đều giấu giấu diếm diếm.
‘Dạ phải, Vương phi. Nhưng xin Vương phi cứ yên tâm, ta không phải trở về để cùng người tranh giành tình cảm của Vương gia, ta chỉ là không muốn cốt nhục của Vương gia lưu lạc bên ngoài.’ Thúy Hà có chút hoảng sợ nhìn nàng, sợ nàng làm tổn hại đứa nhỏ của mình.
‘Ta hiểu rồi, hiện tại ngươi ở đâu?’ Tim Hàn Ngữ Phong đột nhiên cảm thấy ê ẩm, cố gắng che dấu tình cảm của mình.
‘Vương gia đã an bài cho ta đến ở biệt viện, ta đang muốn đi qua đó.’ Thúy Hà vội vàng nói.
‘Tại sao lại đến biệt viện? Hiện tại ngươi không phải cần bồi bổ thân thể thật tốt sao? Nếu ở vương phủ thì ngươi mới có thể được chăm sóc tốt.’ Hàn Ngữ Phong cảm thấy kinh ngạc.
‘Đây là mệnh lệnh của Vương gia, Thúy Hà sao dám làm trái, ta nghĩ Vương gia là không muốn Vương phi phiền lòng cho nên mới bảo ta đi đến biệt viện.’ Thúy Hà nhìn nàng, chần chừ một lát rồi mới nói.
Bởi vì nàng? Hàn Ngữ Phong sửng sốt kéo nàng lại nói: ‘Ngươi không cần đi, ta đi tìm Vương gia nói chuyện.’