‘Vương gia, Thúy Hà phu nhân bảo nô tỳ đến thỉnh Vương gia ghé qua Hà Tình uyển.’
Thân hình Hàn Ngữ Phong cứng đờ, mở miệng ra rồi lại ngậm chặt, nàng làm sao có thể mềm lòng, nàng làm sao có thể quên được đứa nhỏ trong bụng Thúy Hà.
Khóe miệng Tư Mã Tuấn Lỗi gợi lên một nụ cười châm chọc, người này tới rất đúng thời điểm.
‘Ngươi đi đi.’ Hàn Ngữ Phong cắn môi nói.
‘Ta đương nhiên phải đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng trả lời, thân thể lướt đi qua, ánh mắt không hề liếc nhìn nàng một cái, kiên quyết đi nhanh về hướng cửa.
Mãi cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất ở trước cửa thì Hàn Ngữ Phong mới lảo đảo lui về phía sau vài bước ngồi xuống trên giường, dỡ bỏ lớp ngụy trang trên mặt xuống, từng đợt từng đợt nước mắt lại trào ra.
Đột nhiên nàng dường như nghe được thanh âm do tim mình vỡ ra, nhẹ nhàng chậm chạp mà chói tai, từng mảnh từng mảnh rơi trên trên mặt đất, vỡ nát. Nhưng mảnh vỡ này không biết là của nàng hay của hắn?
Một đêm dài trôi qua, Hàn Ngữ Phong lẳng lặng tựa vào bên giường, nhìn thấy đã qua canh một rồi mà Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn không trở lại Kỳ Lân cư.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót, thê thảm, Hắn đang ở Hà Tình uyển phải không? Thúy Hà có phải đang rúc vào trong lòng ngực hắn? Bọn họ có phải đang đàm luận về đứa nhỏ hay không?
Ngực đột nhiên đau đớn, tâm tính thiện lương lại trỗi dậy, Hàn Ngữ Phong ơi là Hàn Ngữ Phong, ngươi làm tổn thương hắn như vậy thì ngươi còn có tư cách gì mà đi để ý? Nhưng không biết vì sao vẫn không kiềm được mà nước mắt lại chảy dài trên mặt….
Bước chân Tư Mã Tuấn Lỗi không tự chủ được mà trở lại Kỳ Lân cư, tuấn mâu nhìn vào trong phòng thấy ánh nến vẫn còn lòe lòe, nàng vẫn còn chưa ngủ? Nàng đang suy nghĩ cái gì? Chỉ sợ là đang đang rất vui mừng vì rốt cuộc nàng có thể rời khỏi nơi này.
Sắc mặt bỗng nhiên phẫn nộ, ảm đạm xoay người đi vào bên trong thư phòng, nên để cho nàng đi thôi, nữ nhân như vậy hắn không cần giữ lại, hắn tự nói với chính mình như vậy.
Sáng sớm Xuân Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa vào liền thấy nàng đang tựa vào bên giường ngủ say, trên mặt còn có nước mắt chưa kịp khô, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng ‘Vương gia cùng Vương phi lại làm sao vậy?’ Sáng sớm Vương gia liền giao rất nhiều đồ đạc cho nàng, còn nói là đưa chúng cho Vương phi, còn muốn nàng đi cùng Vương phi. Rốt cuộc là đã xảy chuyện gì? Vương phi muốn đi đâu?
‘Vương phi, Vương phi mau tỉnh lại.’ Xuân Vũ nhẹ nhàng ở bên người nàng thấp giọng gọi.
‘Xuân Vũ, là ngươi.’ Hàn Ngữ Phong trong lúc ngủ mơ như chợt bừng tỉnh dậy.
‘Vương phi, tại sao người lại ngủ say như vậy? Có phải có bệnh không?’ Xuân Vũ nhìn nàng nói.
‘Không có gì. Xuân Vũ, Cảnh nhi đâu? Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu hỏi.
‘Sáng sớm Cảnh nhi đã đến chỗ sư phó để học võ rồi. Vương phi, người cùng Vương gia phát sinh chuyện gì sao?’ Xuân Vũ chần chừ một lút mới hỏi, dù sao đây cũng là chuyện mà một nô tỳ không nên hỏi.
‘Không có. Đúng rồi, Vương gia đâu?’ Hàn Ngữ Phong làm như thuận miệng hỏi, nhưng nàng sợ phải nghe được hắn đang ở Hà Tình uyển.
‘Sáng sớm Vương gia đã đi ra ngoài, đúng rồi, đây là Vương gia bảo nô tỳ giao nó cho người, còn bảo cái gì là nô tỳ phải cùng người rời đi? Xuân Vũ nói xong liền đưa cho nàng một cái hộp gỗ nhỏ.
Bảo Xuân Vũ rời đi cùng nàng? Hàn Ngữ Phong tiếp nhận nó, xem ra nàng không nghĩ đến việc rời đi, nhẹ nhàng mở nó ra thì thấy bên trong là một cây trâm.
‘Trâm hồ điệp?’ Nàng kinh ngạc kêu ra tiếng, tại sao lại trâm ngọc. Không phải đã bị Xuân Hồng đánh vỡ rồi sao? Nhưng tại sao lại vẫn còn ở đây?
‘Nói thật nha Vương phi, trước đó vài ngày nô tỳ có thấy Vương gia đang một mực tìm kiếm thứ gì đó, chắc là trâm ngọc này?’ Xuân Vũ đột nhiên nhớ tới nói.
Hàn Ngữ Phong thất thần nhìn nó, đây là hắn muốn tặng cho nàng sao?
‘Vương phi, Hoàng Thương tới, mời người ra nghênh đón.’ Quản gia đột nhiên chạy tới bẩm báo.
Hoàng Thượng tới, Hàn Ngữ Phong dường như không có một chút kinh ngạc, vẫn không nhanh không chậm đứng dậy đi ra ngoài đón
Ở tiền sảnh, Hoàng Thượng, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Lý Huyền Băng đầu đang ở đó, nhìn thấy nàng nhẹ nhàng chậm rãi tiến vào, biểu tình trên mặt mọi người đều không giống nhau.
‘Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.’ Hàn Ngữ Phong cúi người hành lễ.
‘Hoàng tẩu mau mau đứng dậy.’ Hoàng Thượng vội vàng nói.
‘Tạ ơn Hoàng Thượng.’ Hàn Ngữ Phong chậm rãi đứng dậy ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con ngươi đen đang tản ra hàn khí liền vội vàng trốn tránh, rồi lại nhìn thấy cặp mắt ôn nhu đang nhìn mình chăm chú lại cuống quýt cúi đầu.
‘Hoàng Thượng, ngoại thần hôm nay là tới để dẫn Hàn Ngữ Phong đi, bởi vì ngày hôm qua nàng đã đồng ý cùng thần rời đi.’ Lý Huyền Băng đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ra mục đích đến vương phủ hôm nay.
Thân thể Hàn Ngữ Phong không khỏi run rẩy một chút, thật sự phải rời đi sao?
‘Hoàng huynh, ngươi nói xem? Dù sao nàng cũng là Vương phi của ngươi?’ Hoàng Thượng quay đầu nhìn về phía Tư Mã Tuấn Lỗi đang đứng một bên.
Hàn Ngữ Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong lòng lại khẩn trương hết sức, nàng đột nhiên không hiểu rõ, nàng rốt cuộc hi vọng hắn nói cái gì?
Tay áo của Tư Mã Tuấn Lỗi hạ xuống, nắm tay gắt gao đưa lên, trên mặt lại âm trầm đến nỗi nhìn không ra một tia biểu tình, một lúc lâu sau hắn đột nhiên buông nắm tay ra nói: ‘Thần không có ý kiến.’
Nghe hắn nói như vậy Hàn Ngữ Phong lảo đảo lui về phía sau hai bước, mạnh mẽ đứng vững lại, thân hình có chút lay động, vội vàng cúi đầu cố nén nước mắt đang lưng tròng.
‘Hoàng Thượng, nếu Vương gia không có ý kiến thì hôm nay thần sẽ dẫn Ngữ Phong đi, chờ kết thúc đại hôn của Công chúa sẽ mang nàng về nước.’ Lý Huyền Băng sợ Tư Mã Tuấn Lỗi sẽ hối hận nên vội vàng nói.
‘Chuyện này ….’ Hoàng Thượng chần chừ một chút, do dự nhìn về phía Tư Mã Tuấn Lỗi ‘ Hoàng huynh thấy như thế nào?’
‘Tùy ý.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.
Tim Hàn Ngữ Phong giống như bị người ta dùng dao đâm vào, hắn thản nhiên như vậy, muốn nhanh chóng để nàng rời đi sao? Nếu hắn chỉ đơn thuần là giận dữ thì bọn họ có thể sống khá hơn một chút, tại sao hắn phải lạnh lùng như thế?
‘Vậy được rồi, Hàn Ngữ Phong, ngươi đi thu thập hành lí một chút rồi cùng Lý Huyền Băng rời khỏi vương phủ.’ Hoàng Thượng bất đắc dĩ nhìn nàng phân phó nói.
‘Nô tì tuân chỉ, nô tì cáo lui.’ Hàn Ngữ Phong nhanh chóng rời đi dường như là muốn trốn tránh, một mạch đi thẳng về Kỳ Lân cư, cuối cùng cũng nhịn không được mà khóc rống lên.