‘Ngươi thật khẩn trương.’ Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút, nhưng là tâm lại cực kỳ ngọt ngào, cho dù là lo cho nàng, hay chỉ là lo cho con của hai người họ cũng tốt rồi.
‘Cẩn thận, ngồi xuống’. Tư Mã Tuấn Lỗi đem nàng nhẹ nhàng đặt trên xe ngựa, liếc mắt một cái, đây là đứa con của hắn và nàng, hắn có thể không khẩn trương sao?
Xe ngựa vững vàng về tới vương phủ, Xuân Vũ mang theo vài món đồ, dẫn Cảnh nhi xuống xe ngựa vào vương phủ.
Hàn Ngữ Phong đứng ở cửa vương phủ, rời đi vài ngày rồi nàng lại trở về, nhưnng tâm tình thay đổi nên tựa hồ mọi thứ cũng đều thay đổi.
‘Đi vào thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dắt tay nàng đi vào vương phủ.
‘Vương gia, Vương phi, cát tường.’ Dọc theo đường vào vương phủ, hạ nhân đều kinh hỉ(vui mừng), cung kính tiếp đón. Vương phi rốt cục lại đã trở lại, các nàng không cần phải chịu đựng tính tình bất thường của Vương gia nữa.
Hàn Ngữ Phong gật đầu, trên mặt mang theo một tia mỉm cười.
Hà Tình uyển.
‘Phu nhân, Vương gia đã đón Vương phi về vương phủ.’ Nha hoàn hầu hạ Thúy Hà – Xuân Hoa, vội vàng chạy vào hồi bẩm, vốn đang cao hứng vì phu nhân được làm sườn phi, ai biết Vương phi lại đột nhiên trở về.
Nghe vậy, thân thể Thúy Hà run lên một chút, sắc mặt thay đổi, nàng đã trở lại, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, liền nói: ‘Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi.’
‘Dạ phu nhân.’ Xuân Hoa có điểm không hiểu nhưng nàng vẫn lui ra ngoài. Vương phi đã trở lại, phu nhân sao có thể thờ ơ như vậy?
Ánh mắt Thúy Hà dừng ở bụng của mình, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại rồi dần dần buông ra, hiện tại nàng đã là sườn phi của vương phủ, về sau nàng cũng sẽ là mẫu thân của tiểu vương gia, hiện tại việc nàng phải làm chính là an phận thủ thường, chờ đứa nhỏ sinh ra, không cần để ý đến người khác, mà nàng cũng không có tư cách để ý.
Trong Kỳ Lân cư.
‘Vương phi đang có thai. Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải hầu hạ cho tốt, không được phép phạm sai lầm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó quản gia và nha hoàn.
Mọi người sửng sốt, khi biết Vương phi mang thai lập tức phản ứng, vội vàng quỳ xuống nói: ‘Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia.’
‘Đứng lên đi, các ngươi lui xuống đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi khoát tay, sau đó vào phòng.
‘Cũng không phải chuyện lớn, ngươi để cả vương phủ biết làm gì?’ Hàn Ngữ Phong có chút ngượng ngùng, chẳng qua chỉ là nàng mang thai, sao phải làm lớn chuyện như vậy.
‘Không phải chuyện lớn? Ta sắp làm cha mà không phải chuyện lớn sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, nàng chẳng lẽ thật sự không biết hắn quan tâm đến đứa nhỏ của bọn họ đến thế nào sao?
‘Không phải chỉ là mang thai sao? Ngươi cũng không phải lần đầu tiên biết mình được làm cha.’ Hàn Ngữ Phong nhất thời thốt ra suy nghĩ trong lòng, sau đó có chút hối hận, nàng nói những lời phá hư không khí này để làm gì?
Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt có chút cứng ngắc, hắn biết nàng nhất định để ý, hắn bất lực chạm tay vào đầu nàng, mâu quang kiên định nhìn chằm chằm nàng nói: ‘Ngữ Phong, ngươi hẳn là biết ta không muốn có đứa nhỏ của Thúy Hà. Ta căn bản cũng không nghĩ là chúng ta lại có hài tử, vì thế khi biết ta đã rất chờ mong, sau này ta cũng sẽ thương nó bởi vì nó là đứa con của chúng ta.’
Đôi mắt Hàn Ngữ Phong hiện lên một tầng mờ mịt, tựa vào trước ngực hắn, ‘Ta hiểu.’
Trong phòng tản ra không khí ôn nhu.
Hà Tình uyển.
‘Phu nhân...’ Xuân hoa lại hoang mang rối loạn, khẩn trương chạy vào.
‘Có chuyện gì? Xuân Hoa.’ Thúy Hà mày nhíu một chút, còn có chuyện gì so với việc Hàn Ngữ Phong quay về vương phủ khiến nàng vội vã như thế.
‘Hiện tại Vương phi đang mang thai, Vương gia còn cố ý dặn dò mọi người phải chăm sóc Vương phi thật tốt.’ Xuân hoa tức giận bất bình, phu nhân mang thai mà cho tới bây giờ Vương gia cũng chưa từng cao hứng như vậy.
‘Cái gì? Vương phi mang thai.’ Thúy Hà đột nhiên đứng dậy, lảo đảo lui về phía sau hai bước, chống tay lên bàn mới có thể đứng vững.
‘Phu nhân, ngươi có sao không?’ Xuân Hoa khẩn trương tới giúp nàng.
‘Xuân Hoa ngươi có chắc Vương phi mang thai không?’ Thúy Hà bắt lấy tay nàng, muốn xác định một lần.
‘Dạ phải, chính miệng Vương gia đã nói, hiện tại cả vương phủ mọi người đều biết Vương phi mang thai.’ Xuân Hoa gật đầu, không giấu diếm.
Thúy Hà lập tức ngồi phịch xuống ghế, giống như bị ném vào hầm băng, Hàn Ngữ Phong cư nhiên cũng mang thai. Hiện tại Vương gia chỉ sợ đến liếc nàng một cái cũng không muốn, nàng phải làm sao bây giờ? Đặt tay lên bụng, bây giờ mọi hi vọng của nàng đều ký thác vào đứa nhỏ, nếu nó là nam hài, thì sẽ là con cả của vương phủ, theo lý sẽ kế thừa tất cả, nàng vẫn sẽ có một cuộc sống phú quý, nghĩ vậy nên tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
‘Xuân Hoa, chúng ta đi vấn an Vương phi.’ Thúy Hà đứng dậy, Vương phi hồi phủ thì tóm lại nàng phải đến vấn an một chút.
‘Dạ phu nhân.’ Xuân Hoa đỡ lấy nàng, trong lòng thật sự nghi hoặc, phu nhân không lo lắng đến địa vị của mình ở vương phủ sao?
Kỳ Lân cư.
‘Vương phi, Thúy Hà phu nhân đã tới, ngươi thấy sao? Không bằng để nô tỳ nói ngươi đã nghỉ ngơi, bảo nàng trở về.’ Xuân Vũ tiến vào hồi bẩm, nàng biết trong lòng Vương phi vẫn để ý đến Thúy Hà.
‘Không cần đâu Xuân Vũ. Để nàng vào đi.’ Cùng sống dưới một mái nhà, tuy cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu vẫn gặp mặt, nàng cần gì phải trốn.