Công chúa Lý Huyền Tuyết nhanh chóng hồi âm lại, Lý Huyền Băng cư nhiên ngay cả gặp mặt cũng không chịu, nàng đành phải bất đắc dĩ xin lỗi bọn họ, không thể giúp được gì.
Công chúa cất bước trở lại phòng, Hàn Ngữ Phong tâm cũng thật sự có chút lo lắng, rốt cuộc Lý Huyền Băng sẽ xử lý Toàn Vũ thế nào?
‘Quên đi, chúng ta không cần buồn lo vô cớ, có lẽ Toàn Vũ không sao đâu.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấp giọng thở dài, ôm nàng vào lòng, không muốn nhìn thấy nàng lo lắng.
‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong cau mày, tự an ủi chính mình, còn có thể làm gì khác?
‘Không được nhíu mày.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chạm vào lông mày của nàng, bá đạo nói: ‘Ngươi chưa từng nghe qua ưu có thể thương thân sao(quá đau thương có thể làm tổn hại bản thân sao)? Ngươi không được phiền não như vậy, ngươi cũng không nên phiền não vì chuyện này.’
‘Ta không hoài thai, cho nên không cần quan tâm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi không cho là đúng nói.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi rốt cuộc là lo lắng cho ta hay là lo cho hài tử của ngươi.’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn.
‘Có gì khác biệt sao?’
‘Đương nhiên là có khác biệt, nếu là vì đứa nhỏ mới quan tâm ta, thì không phải là thật sự quan tâm ta, như vậy ta không cần.’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nói.
‘Cố tình gây sự.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi, không muốn cùng nàng tranh luận, bởi vì yêu nàng nên hắn mới yêu đứa nhỏ này, nhưng hắn sẽ không để nàng biết đâu.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ta mới không có cố tình gây sự.’ Hàn Ngữ Phong hừ lạnh một tiếng, nữ nhân thực mẫn cảm với vấn đề này, nàng cũng là nữ nhân đương nhiên cũng không ngoại lệ.
‘Có người gọi phu quân cả tên lẫn họ sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt gian tà, trán nhăn lại, từ lâu hắn đã muốn nàng gọi hắn một tiếng phu quân, hắn thích cách xưng hô này.
‘Điều này quan trọng sao?’ Hàn Ngữ Phong ngơ ngác, không nghĩ hắn lại chú ý cả cách xưng hô của nàng.
‘Không quan trọng sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi bình tĩnh hỏi lại nàng, với hắn mà nói thì rất quan trọng.
‘Ngươi chẳng phải cũng gọi ta cả họ lẫn tên sao?’ Hàn Ngữ Phong thầm nói.
‘Ta muốn sửa lại.’ Nàng không nhận ra hắn đã gọi nàng là Ngữ Phong từ lâu rồi.
‘Nhưng không có nghĩa là ta cũng muốn sửa.’ Hàn Ngữ Phong khóe miệng cong lên, nàng cố ý chọc giận hắn.
‘Vậy ngươi cả đời gọi ta là Tư Mã Tuấn Lỗi sao, chẳng lẽ khi có mặt đứa nhỏ cũng gọi như vậy?’
‘Ta gọi ngươi là Vương gia được rồi.’
‘Không được, đó chỉ để người ngoài gọi..’ Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức phủ quyết, hắn muốn sửa bẳng được cách xưng hô của nàng.
‘Cha của đứa nhỏ.’ Hàn Ngữ Phong cố ý nói.
‘Không được. như vậy khó nghe muốn chết.’ Hắn lại phủ quyết.
‘Tuấn Lỗi, ngươi không thể giống như Tuấn Dật sao, xưng hô ta với ngươi thì có gì là không tốt đâu? Không bằng kêu ‘Uy’ đi.’ Hàn Ngữ Phong rung đùi, đắc ý nói.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cố ý đối nghịch với ta đúng hay không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi căm tức nhìn nàng, giọng điệu kia đúng là muốn chọc giận hắn.
‘Ngươi xem, mỗi lần ngươi đều gọi cả họ lẫn tên của ta, vậy mà còn bắt ta phải gọi thế này thế kia.’ Hàn Ngữ Phong giống như nắm được điểm yếu của hắn vậy.
‘Nhanh lên, gọi ta phu quân, nếu không đừng trách ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thẳng nàng, uy hiếp nói.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, sao ngươi có thể bá đạo như thế chứ?’
‘Ngươi có gọi không, đây là việc thê tử phải làm.’
‘Ta gọi, ta sẽ gọi, … Tư Mã Tuấn Lỗi, Tư Mã Tuấn Lỗi, Tư Mã Tuấn Lỗi..’ Hàn Ngữ Phong liên tục gọi tên hắn, ai bảo hắn uy hiếp nàng.
‘Hàn Ngữ Phong.’ Hắn đột nhiên hô to, ngắt cả lời nàng.
‘Làm gì?’
Để làm chi? Nàng không chịu khuất phục, không thỏa hiệp nhìn hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi bỗng nhiên cười cười, mang theo vài phần quỷ dị và tà ác: ‘Không muốn gọi phải không? Ta sẽ có biện pháp để ngươi phải gọi?’
‘Biện pháp gì?’ Hàn Ngữ Phong đang nghi hoặc, thì hắn đột nhiên ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
‘Ngô.’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, sao hắn có thể vừa nói hôn là hôn ngay.
Dùng sức ngăn cản hắn, nhưng cái lưỡi bá đạo lại mạnh mẽ tiến vào miệng nàng, hấp thụ hết mật ngọt trong miệng nàng, con ngươi đen có chút mê ly, thân thể cũng dần có phản ứng.
Hàn Ngữ Phong dần nhắm mắt lại, đáp lại hắn, đắm chìm trong nụ hôn.
Thân thể chậm rãi xoay tròn, Tư Mã Tuấn Lỗi ôm nàng nằm xuống cái giường mềm mại kia, tay nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo của nàng, rồi chạm vào ngực nàng.
‘Không.. Không thể.’ Hàn Ngữ Phong hồi phục lại tinh thần, vội vàng muốn ngăn cản hắn.
‘Ngoan, ta sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ, tin ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân thể tạm dừng một chút, ánh mắt dày đặc dục vọng, thanh âm đã khàn khàn.
‘Có thể sao?’ Hàn Ngữ Phong thật sự không đành lòng thấy hắn áp chế chính mình, kỳ thật nàng biết hắn luôn kìm nén dục vọng của mình, không dám chạm vào nàng.
‘Tin ta, có thể….’ Tư Mã Tuấn Lỗi gật đầu, toàn thân dã rất nóng, gắt gao đè lên người nàng, hắn nhịn đã lâu rồi, hôm nay hắn không muốn nhịn nữa.
Hàn Ngữ Phong không nghĩ lan man nữa, nàng tin tưởng hắn.
Được sự đồng ý của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi không băn khoăn nữa, chậm rãi vứt bỏ hết những quần áo vướng bận kia, động tác của Tư Mã Tuấn Lỗi vô cùng mềm nhẹ, ngay cả mỗi lần va chạm cũng không dám dùng sức, chính là một vừa hai phải.
‘Ngô.’ Hàn Ngữ Phong trên mặt đỏ ửng, lông mi khẽ run, nhẹ nhàng lên tiếng.
Trên đầu Tư Mã Tuấn Lỗi chảy mồ hôi, lấy tay chống đỡ thân thể, không dám đặt sức nặng thân thể lên bụng nàng. Một lúc sau hắn mới phóng ra chính mình, rồi nằm sang một bên, nhẹ nhàng ôm ấy nàng.