Thúy Hà cố ý đuổi khéo nha hoàn Xuân Hoa sau đó một mình chậm rãi đi đến vùng ngoại ô, từ từ đẩy cửa ra.
‘Thúy Hà, ngươi đã đến rồi.’ Trịnh tú tài ngồi ở trên rơm rạ, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng trong mắt lại lộ ra một tia vui mừng, nàng rốt cuộc cũng đến.
‘Ừ, ngươi có khỏe không?’ Thúy Hà đi vào nhìn thấy hắn trong lòng có chút dao động, nhớ tới khoảng thời gian chung sống hạnh phúc, muốn giết hắn nhưng lại không nỡ xuống tay.
‘Thúy Hà, ngươi thế nào? Ở vương phủ được không? Có ai làm khó dễ ngươi không?’ Trịnh tú tài nắm lấy tay nàng, thân thiết hỏi.
‘Ta tốt lắm, không ai khó xử ta.’ Đối mặt với sự quan tâm của hắn, trên mặt Thúy Hà hiện lên một tia xấu hổ, rút tay lại, dù sao hắn là người duy nhất trên đời này thật lòng quan tâm nàng.
Dường như cảm nhận được sự xa cách của nàng, Trịnh tú tài đột nhiên nhớ tới lời nói của Châu nhi, nhìn chằm chằm nàng thật lâu mới nói: ‘Thúy Hà, ngươi không phải là…’ Tham luyến vinh hoa phú quý của vương phủ – câu này hắn vẫn không có nói ra.
Thúy Hà nhìn hắn, nàng biết hắn muốn hỏi cái gì, nàng quyết định đem mọi việc nói rõ ràng với hắn, hít thở thật sâu nói: ‘Ta là…là tham luyến vinh hoa phú quý của vương phủ…’
Chính tai nghe được nàng nói như vậy, Trịnh tú tài sửng sốt, thì ra Châu nhi nói thật, Thúy Hà thật sự đã thay đổi.
‘Nhưng ta làm như vậy không phải vì mình mà là vì con của chúng ta, ngươi nghĩ đứa nhỏ sống trong vương phủ có phải là tốt hơn nhiều so với đi theo chúng ta hay không? Nó vừa sinh ra đã trên vạn người, được người ta nâng như nâng trứng, chẳng lẽ ngươi không hi vọng đứa con của mình hạnh phúc sao?…’ Thúy Hà còn chưa kịp nói xong đã bị hắn ngắt lời.
‘Câm miệng, ngụy biện, ngươi chỉ là lấy cớ thôi.’ Trịnh tú tài kích động đến mức toàn thân run rẩy, lấy tay chỉ vào người nàng ‘Là chính ngươi tham luyến vinh hoa phú quý của vương phủ, lại dùng đứa nhỏ làm cái cớ, cái gì mà hạnh phúc chứ? Một người không hề yêu nữ nhân đã sinh ra đứa nhỏ thì đứa nhỏ có thể hạnh phúc sao? Chẳng lẽ làm người dân bình thường thì sẽ không hạnh phúc sao? Ta không đồng ý, đây là hài tử của ta, ta sẽ tự tay nuôi lớn nó.’
Sắc mặt Thúy Hà biến đổi rất khó xem, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng: ‘Ta đã quyết định rồi, ta không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, ta chỉ là muốn nói cho ngươi một tiếng, ngươi dồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, ta đã quyết định rồi.’
‘Không có sự đồng ý của ta, ngươi cho là ngươi có khả năng ở lại trong vương phủ sao? Ta sẽ đem về hài tử của ta.’ Trịnh tú tài dường như cũng không chịu thỏa hiệp.
Một câu nói của hắn làm cho Thúy Hà nổi giận, đôt nhiên nàng rút ra một đoản đao đặt trên cổ hắn, hung hăng uy hiếp: ‘Ngươi đừng ép ta, ta không muốn làm như vậy, nhưng nếu ngươi ép ta vậy cũng đừng trách ta không khách sáo.’
Trịnh tú tài nhìn thấy thanh đoản đao lóe sáng đặt trên cổ mình mà khóe môi nhếch lên một nụ cười thê thảm, hắn không nghĩ Thúy Hà lại biến thành hạng người này, vì vinh hoa phú quý mà muốn giết hắn.
‘Thế nào? Hiện tại đã tin chưa?’ Đột nhiên Châu nhi từ cửa đi vào, ánh mắt vô cùng hung ác nhìn Thúy Hà.
Nghe được giọng nói, thân hình Thúy Hà chấn động, xoay người lại liền nhìn thấy Châu nhi rõ ràng đang đứng trước mặt của nàng, nàng bị dọa đến mức phải lui về phía sau vài bước, nàng không thể tin được, ngón tay không tự chủ mà chỉ về phía Châu nhi nói: ‘Ngươi… Ngươi không chết.’
Châu nhi bước tới gần nàng, cười lạnh nói: ‘Ta không chết có phải ngươi thất vọng lắm hay không, nhưng nếu ta không chết thì hiện tại sẽ đổi lại thành ngươi chết.’
‘Châu nhi cô nương, ta….’ Thúy Hà quả thật không ngờ Châu nhi không chết, trong lúc bối rối không biết làm sao để giải thích.
‘Nói đi, ta rất muốn nghe, xem ngươi sẽ giải thích như thế nào?’ Ánh mắt sắc bén của Châu nhi bắn thẳng về phía nàng, như là muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
‘Là Hàn Ngữ Phong muốn ta tới hại ngươi, bởi vì nàng ta phát hiện ra âm mưu của ta nên ép buộc ta giết ngươi, nếu không liền sát hại hài tử của ta.’ Thúy Hà nói dối mà không đỏ mặt.
‘Ha ha.’ Châu nhi cười ha ha, ánh mắt đột nhiên phát lạnh nói: ‘Thúy Hà, ta hiểu Hàn Ngữ Phong hơn ngươi, lời nói dối của ngươi đúng là không có suy nghĩ, ta không muốn cùng ngươi nói lời vô nghĩa nữa.’ Nói xong liền hung hăng tung chưởng về phía ngực Thúy Hà, dường như muốn một chưởng lấy mạng.
Thúy Hà bị dọa nên sắc mặt đều thay đổi, bộ dạng cuống quýt lui về phía sau vài bước, mắt thấy Châu nhi sẽ tung chưởng về phía ngực mình mà giờ phút này nàng cũng chỉ biết nhắm mắt nhận mệnh, đột nhiên lúc này Trịnh tú tài lao ra chắn ở phía trước Thúy Hà.
‘Ba.’ Một chưởng không lưu tình của Châu nhi đánh thẳng vào trước ngực hắn.
‘Phốc.’ Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Trịnh tú tài phun ra, sau đó thân thể lay động một chút rồi ngã xuống đất.
‘Trịnh lang.’ Ánh mắt Thúy Hà ướt át, ngồi xổm xuống đỡ lấy hắn, một khắc trước nàng còn uy hiếp hắn, nàng không nghĩ hắn còn có thể không màng tính mạng mà cứu nàng.
‘Thúy Hà.’ Trong miệng của Trịnh tú tài lại phun ra một ngụm máu tươi, nắm chặt tay nàng nói: ‘Ta chỉ muốn ngươi cùng đứa nhỏ được sống một cuộc sống bình an hạnh phúc, hứa với ta, đừng quay về vương phủ.’
‘Trịnh lang, ngươi đừng nói nữa, ta đi tìm đại phu, chỉ cần ngươi khỏe lại, ta sẽ không trở về vương phủ nữa.’ Thúy Hà đứng dậy muốn đi ra ngoài, nàng đột nhiên hiểu được thì ra đây chính là cảm tình sinh tử có nhau, đã vậy nàng còn mong muốn gì hơn nữa.
‘Thúy Hà, không cần, ta không được rồi…ở bên cạnh ta.’ Trịnh tú tài giữ chặt tay nàng, nhẹ nhàng sờ vào cái bụng nhô cao của nàng, hắn muốn cảm nhận đứa nhỏ.
‘Con của chúng ta tốt lắm, đại phu nói nó là con trai, ngươi có thích không?’ Thúy Hà ôm lấy hắn, nước mắt rơi đầy mặt, đến lúc nàng hiểu rõ ân tình này thì đã quá muộn.
‘Thích.’ Khóe miệng của Trịnh tú tài lộ ra một tia mỉm cười hạnh phúc, quay đầu lại cầu xin Châu nhi: ‘Châu nhi cô nương, ta van xin ngươi buông tha cho nàng cùng đứa nhỏ, có được không? Tất cả mọi việc cứ để một mình ta gánh vác.’
Châu nhi vẫn lạnh lùng nhìn hắn, tuy rằng trong lòng kính nể hắn nhưng nàng vẫn sẽ không bỏ qua cho Thúy Hà.
‘Thúy Hà, hãy chăm sóc tốt… chính mình… cùng…’ Trịnh tú tài còn chưa dứt lời liền chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên bụng nàng cũng đột nhiên rơi xuống.
‘Trịnh lang…’ Thúy Hà ôm chặt hắn, phát ra một tiếng kêu thê lương, bi thảm vang vọng trong căn miếu đổ nát.