Ngược Ái

Chương 242: Ngoại truyện Phong Hồn – Nữ nhân của Phong Hồn



Trên đài, bóng dáng màu trắng múa lượn như bướm, dưới đài lặng ngắt như tờ, tất cả đều chăm chú nhìn vào thân hình đang chuyển động duyên dáng kia.

Phong Hồn đứng trên nóc nhà, đôi mắt đột nhiên lóe lên, ánh mắt này dường như giống với người hắn đã từng quen biết. Là nàng? Tại sao nàng lại ở chỗ này?

Sau khi kết thúc điệu múa, Mẫu Đơn nhẹ nhàng hạ thấp người sau đó lui vào trong.

‘Mẫu Đơn, Mẫu Đơn.’ Lúc này nam nhân dưới đài mới sực tỉnh lại, kích động gào thét dường như muốn tung hô nàng.

Tại tiểu lâu trong hậu viện của Mãn hoa lâu, Mẫu đơn trở lại phòng vừa mới tháo khăn che mặt ra, lơ đãng quay đầu lại liền nhìn thấy Phong Hồn lạnh lùng đứng ở nơi đó, gương mặt biến sắc, ngay cả giọng nói cũng có vẻ sợ hãi: ‘Công tử, là ngươi?’

‘Giải thích.’ Phong Hồn nhìn thấy nữ nhân tên Ngọc Oánh trước mắt thì lạnh lùng phun ra hai chữ.

‘Cái gì?’ Ngọc Oánh sửng sốt, sau đó liền hiều được điều hắn ám chỉ là cái gì, nhẹ nhàng rót một ly trà nói: ‘Công tử xin ngồi xuống để Ngọc Oánh giải thích với ngươi.’

Phong Hồn không có tiếp nhận chén trà, cũng không có ngồi xuống, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Ngọc Oánh có chút xấu hổ đem đặt chén trà qua một bên, giọng nói có chút thê thảm: ‘Ngọc Oánh dùng bạc mà tiểu thư cho, mướn một cỗ xe ngựa đi tới kinh thành, không biết người thân ở kinh thành đã sớm dọn đi nơi khác, không thấy bóng dáng đâu cả. Ngọc Oánh bắt đầu hỏi thăm xung quanh hy vọng có thể tìm được họ, ai ngờ…’

Đứng trên đường phố tấ nập xa hoa của kinh thành Ngọc Oánh có chút hoang mang, lo lắng. Nếu không tìm được thân nhân thì nàng phải sống như thế nào? Nàng nên làm cái gì bây giờ?

‘Cô nương, ngươi không phải đang tìm thân nhân chứ?’ Một đại thúc mặt mũi hiền lành, nhẹ nhành tiến tới quan tâm.

‘Dạ, đại thúc, ngươi có biết gia đình họ Trương ở thành Đông đã dọn đi nơi nào không?’ Trong mắt Ngọc Oánh một lần nữa dấy lên tia hy vọng, vui mừng nhìn hắn nói.

‘Họ ư, ta biết. Cô nương đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp họ.’ Đại thúc vội vàng gật đầu, hắn tìm người như nàng đã lâu rồi.

‘Thật sao? Cám ơn ngươi, đại thúc.’ Ngọc Oánh cảm kích nói lời cám ơn, nàng nghĩ mình may mắn gặp được người tốt nên không chút nghi ngờ mà vội vàng đi theo phía sau hắn.

Đại thúc đừng lại trước một tòa nhà hoa lệ, nhìn nàng nói: ‘Cô nương mau vào đi.’

‘Hoa mãn lâu? Đây là nơi nào?’ Trong mắt Ngôc Oánh hiện lên một tia nghi hoặc.

‘Là nơi nào cứ vào rồi sẽ biết.’ Đại thúc đột nhiên thay đổi thái độ, sắc mặt dữ tơn, đáng sợ, một phen đẩy nàng vào trong.

Ngọc Oánh nghiêng ngả lảo đảo đi vào thì lập tức đã bị hai tên nam nhân cường tráng nắm chặt cánh tay.

‘Hoa ma ma, Hoa ma ma, ta đem đến cho ngươi một mặt hàng thật đẹp này.’ Đại thúc hô to, trong giọng nói nghe có vẻ như rất hưng phấn.

‘Đến đây, đến đây.’ Từ bên trong đi một lão bà mập mạp, trên mặt trét một lớp phấn thật dày, bà ta vươn ngón tay ra vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhán của Ngọc Oánh sau đó hài lòng cười nói: ‘Không tồi, không tồi. Vương Ngũ, lần này ngươi mang đến một mặt hàng không tồi nha.’

‘Đây là nơi nào? Các ngươi thả ta ra.’ Ngọc Oánh dường như cảm thấy có chuyện bất thường bén giãy dụa hô to.

‘Cô nương, ngươi nghĩ rằng Hoa mãn lâu là nơi nào chứ? Đã vào rồi còn có thể đi ra ngoài sao?’ Ánh mắt Hoa ma ma lóe lên tia nhìn hung ác sắc bén, sau đó ra lệnh: ‘Đem nàng vào hậu viện cho ta.’

‘Dạ, Hoa ma ma.’ Hai tên nam nhân cường tráng lập tức lôi nàng vào trong.

‘Các ngươi thả tar a, ta không quen biết hắn.’ Ngọc Oánh khóc lóc, giãy dụa khi bị kéo đi vào trong.

‘Bạc của ngươi đây, Vương Ngũ. Sau này hãy mang những mặt hàng tốt như vậy đến đây cho ta.’ Hoa ma ma lấy ra ngân phiếu đưa cho hắn.

‘Cám ơn, Hoa ma ma. Ta đi đây.’ Vương Ngũ tươi cười hớn hở cầm lấy ngân phiếu nhét vào trong ngực rồi rời khỏi.

Trong sương phòng ở hậu viện của Hoa mãn lâu.

Tay chân Ngọc Oánh đều bị cột, miệng cũng bị người ta bịt kín, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi nhìn vào hai tên nam nhân canh cửa nhưng vẻ mặt bọn họ rất thờ ơ, ánh mắt không hề có lấy một tia thương cảm chứ đừng nói tới đồng tình.

‘Cô nương, ta nghĩ ngươi đã biết đây là nơi nào? Thế nào? Ngươi muốn tự giác hay muốn hoa mụ mụ ta dụng hình.’ Hoa ma ma nhanh tay lấy miếng vải bịt miệng nàng ra, giở giọng uy hiếp.

‘Hoa ma ma, ta van xin ngươi hãy thả ta ra.’ Ngọc Oánh đáng thương lên tiếng cầu xin. Nàng đã hiểu được mình bị người ta lừa, nơi này hẳn là thanh lâu rồi.

‘Thả ngươi cũng được, chỉ cần ngươi trả lại cho ta năm nghìn lượng bạc thì ta sẽ để cho ngươi đi.’ Hoa ma ma trả lời thật rõ ràng.

‘Năm nghìn lượng bạc?’ Ngọc Oánh hoảng sợ, số tiền này đối với nàng mà nói là một con số quá lớn.

‘Nếu ngươi không có thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, nhưng ngươi cứ yên tâm, Hoa ma ma ta sẽ biến ngươi trở nên xinh đẹp, khiến cho khuôn mặt tiều tụy của ngươi tươi sáng, dáng người cùng làn da của ngươi sẽ trở nên mịn màng, quyến rũ,’ Hoa ma ma nhìn nàng từ trên xuống dưới, dường như nghĩ đến bạc đang cuồn cuộn không ngừng chảy vào túi mụ, ngay cả khóe miệng cũng chảy ra nước miếng.

‘Hoa ma ma, ta là nữ nhân trong sạch, xin ngươi hãy thả ta ra, ta nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ngươi.’ Ngọc Oánh khóc lóc van xin.

‘Làm trâu làm ngựa? Nếu vậy thì thật đáng tiếc, ngươi yên tâm ta sẽ chăm sóc ngươi giống như một tiểu thư.’

‘Ta sẽ không làm, cho dù chết ta cũng không làm.’ Đột nhiên thái độ của Ngọc Oánh trở nên cường ngạnh, cho dù chết nàng cũng phải bảo vệ sự trong sạch.

‘Chết? Ta sẽ cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, ngươi tốt nhất đừng ép ta, ngươi cũng không hỏi một chút đi, nữ tử nào lúc đầu mới vào đây mà không đòi sống đòi chết nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.’ Giọng nói của Hoa ma ma lạnh như băng, ánh mắt hung hăng nhìn nàng nói.

Trong mắt Ngọc Oánh vô cùng hoảng sợ, nơi này sao lại kinh khùng như vậy, ngay cả quyền được chết cũng không có sao? Phải làm sao bây giờ? Nàng không muốn mình còn sống mà danh tiết bị hủy hoại.

‘Đã nghĩ thông suốt chưa?’ Hoa ma ma chờ đợi một hồi lâu, thấy nàng không nói lời nào, nên mụ dường như không còn kiên nhẫn, liếc mắt về phía hai tên nam nhân canh cửa.

Bọn họ lập tức hiểu được y’ mụ, vẻ mặt cười cười tiến tới gần nàng.

‘Các ngươi muốn làm gì?’  Ngọc Oánh hô to.

Không có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng quần áo trên người nàng bị xé rách làm lộ ra da thịt trắng nõn của nàng.

‘Chờ một chút, các ngươi không thể chạm vào ta, ta là nữ nhân của Phong Hồn.’ Trong lúc tình thế cấp bách Ngọc Oánh hô to lên một tiếng, hiện tại nàng chỉ còn cách này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.