Hỏa Vân Kiều đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ngân ngấn nước, hắn cự tuyệt như vậy rõ ràng là không để ý đến cảm nhận của nàng, nàng bị mất thể diện không chịu được từng bước bỏ chạy ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong không khỏi liếc mắt nhìn Phong Hồn một cái, không biết hắn thật sự không hiểu hay là cố ý cho nàng hết hy vọng, không có nghĩ nhiều xoay người đuổi theo, Hỏa Vân Kiều đứng ở trong sân thương tâm rơi lệ, nàng đi qua an ủi nói:“Hỏa cô nương đừng khóc, Phong Hồn chính là nam nhân như vậy, ngươi không phải là biết rõ hắn sao.”
Hỏa Vân Kiều lau lau nước mắt nói: “Ta biết, là ta thích chàng, ngay lần đầu thấy chàng ta liền thích chàng, ta không có cách nào làm cho mình không để ý đến chàng hoặc rời xa chàng.”
Hàn Ngữ Phong bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng bây giờ hắn đã cự tuyệt ngươi, bây giờ ngươi nên làm thế nào?”
“Chàng từng nói chàng là sát thủ không muốn liên lụy tới ta, ta biết cho dù chàng không thương ta nhưng ít nhất chàng không có chán ghét ta, chính là ta không thể rời xa chàng, ta thật sự rất yêu chàng.”Giọng nói của Hỏa Vân Kiều biểu lộ sự bất lực nghẹn ngào, nàng chính là không buông hắn được.
Hàn Ngữ Phong thật sự không còn lời nào để nói, nàng cũng không biết nên khuyên thế nào cho tốt.
“Hàn Ngữ Phong, ngươi mau giúp ta, ta phải làm thế nào Phong ca ca mới có thể tiếp nhận ta?” Hỏa Vân Kiều giống như một cô gái bất lực nắm lấy cánh tay nàng cầu xin.
Hàn Ngữ Phong thật sự không đành lòng nhìn thấy nàng như vậy, muốn nhìn thấy nàng như lần đầu tiên, nàng cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng, suy nghĩ một chút hung ác nói: “Có phải hay không phương pháp nào ngươi cũng đều đồng ý thử?”
“Ừ, chỉ cần khiến chàng yêu ta, để ta có thể ở bên cạnh Phong ca ca. Biện pháp gì ta cũng đều đồng ý thử.” Hỏa Vân Kiều kiên quyết gật đầu, trong mắt mang theo hy vọng.
“Như vậy…” Hàn Ngữ Phong thì thầm bên tai nàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có nguyện ý làm như vậy không?”
Vẻ mặt Hỏa Vân Kiều đỏ ửng, ấp úng nhìn nàng nói: “Làm như vậy có được không?”
“Chắc chắn được, ngươi nói Phong Hồn là người như thế nào?” Hàn Ngữ Phong gật đầu hỏi.
“Chính là người một lời nói đáng giá ngàn vàng.” Hỏa Vân Kiều
“Đúng.” Hàn Ngữ Phong lại gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Người trọng tình trọng nghĩa như vậy không thể rũ bỏ trách nhiệm, ngươi nghĩ xem, nếu ngươi cùng hắn có quan hệ mật thiết, hắn còn có thể bỏ rơi ngươi nữa không?”
“Sẽ không.” Hỏa Vân Kiều lắc đầu, Phong ca ca hẳn sẽ chịu trách nhiệm với nàng, sau đó vẻ mặt lại ngượng ngùng, cúi đầu hỏi: “Nhưng mà ta nên làm như thế nào, chàng mới có thể mắc câu đây?”
“Hỏa cô nương vấn đề này ngươi không nên hỏi ta, đừng quên ngươi là ai? Chuyện này đối với ngươi mà nói rất dễ dàng.” Hàn Ngữ Phong khẽ cười một chút, nàng thật hồ đồ, nàng không phải là một cao thủ dùng độc sao?
“Ra vậy.” Hỏa Vân Kiều cũng cười khẽ một tiếng, dùng dược đối với nàng mà nói là chuyện dễ dàng.
“Hiện tại có phải thoải mái hơn hay không? Ngươi đã thương hắn đến thế, vậy hãy nghĩ kế đem hắn biến thành của ngươi.” Hàn Ngữ Phong nhìn nàng nói.
“Ừ, tốt hơn nhiều nhưng mà ta khi nào thì nên xuống tay?” Hỏa Vân Kiều vẻ mặt nghi hoặc hỏi vấn đề trên, nàng giống như một tiểu hài tử không biết gì.
“Đương nhiên càng sớm càng tốt, tốt nhất là đêm nay liền hành động, tránh để đêm dài lắm mộng.” Hàn Ngữ Phong khích lệ nàng nói, dù sao đã quyết định làm, tốt nhất là nên làm sớm một chút.
“Ừ.” Hỏa Vân Kiều gật gật đầu, quyết tâm phải thành thân cho nên nàng sẽ làm như vậy.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Tư Mã Tuấn Lỗi đi tới vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng Hàn Ngữ Phong, làm cho Hỏa Vân Kiều có chút ghe tị.
“Không có gì.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu cười.
“Chúng ta cần phải trở về rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi kéo tay nàng.
“Hỏa cô nương, ta chờ tin tức tốt của ngươi.” Hàn Ngữ Phong hướng về phía nàng nháy nháy mắt.
“Hẹn gặp lại. Ta nhất định sẽ thành công” Hỏa Vân Kiều nhanh chóng mất đi vẻ âm u trước đó
Cưỡi ở trên lưng ngựa Tư Mã Tuấn Lỗi một bên ôm nàng một bên hỏi: “Nàng cùng với nàng ta vừa nói gì vậy?”
“Không có gì.” Hàn Ngữ Phong khẽ cười, lúc nào mình đã trở thành người mưu mô như vậy chứ, dám đưa ra một chủ ý không chính đáng, bất mãn quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, đều do ở bên cạnh hắn trong một khoảng thời gian quá dài nên nàng đã bị hắn lây bệnh.
“Không có gì, nàng cho là nàng lừa được ta sao? Nói thật bằng không ta liền…” Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, tay liền sờ trước ngực của nàng.
“Chàng đứng đắn lại một chút, không thấy đây là trên lưng ngựa, chàng không sợ ngã xuống sao?” Hàn Ngữ Phong nũng nịu gỡ tay hắn ra, hắn cũng không biết khi nào thì thích hợp, khi nào thì không, luôn không đứng đắn như vậy.
“Nàng là phu nhân của ta, nhiệm vụ của nương tử không phải là phục tùng sao? Cam đoan sẽ không ngã xuống đâu, nếu không tin chúng ta thử xem?” Tư Mã Tuấn Lỗi vẻ mặt cười xấu xa.
“Đứng đắn đi.” Sắc mặt Hàn Ngữ Phong đỏ lên.
“Được, vậy nàng nói cho ta biết các nàng vừa nói cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi giờ phút này trở nên đứng đắn.
“Ha hả.” Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút sau đó quay đầu lại ghé vào tai hắn nói: “Ta bảo Hỏa Vân Kiều hạ dược cho Phong Hồn, lúc gạo đã nấu thành cơm thì Phong Hồn không thể không lấy nàng.”
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Hàn Ngữ Phong bị hắn nhìn chằm chằm có chút hốt hoảng, hay là nàng làm sai.
“Ha ha.” Hắn đột nhiên tuôn một tràng cười to, sau đó hôn lên môi nàng một cái nói: “Nàng khi nào trở nên hư như vậy, nhưng mà ta thích.”
Hàn Ngữ Phong thở ra, trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Còn không phải bị chàng làm hư, nhanh về đi ta nhớ Kì nhi, Lân nhi.”
“Nàng khi nào thì nhớ ta?” Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu thổi khí bên tai nàng.
“Phu quân, ta chính là mỗi ngày đều để ngươi ở trong này.” Hàn Ngữ Phong lấy ta chỉ vào tim của chính mình.
“Ngữ Phong, nàng rất thông minh.” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa lòng ôm chặt nàng.
Ánh mắt nàng lóe lên đảo nhanh qua hắn, nàng có thể không thông minh sao? Nếu không mỗi lần bị hắn uy hiếp cuối cùng vẫn là nàng thỏa hiệp, cho nên nàng vẫn là sớm nói lời dễ nghe làm cho hắn vui vẻ.