Ngược Ái

Chương 268: Ngoại truyện Tư Mã Tuấn Dật – Phải cởi quần áo trước



‘Công chúa không quay về, chẳng lẽ muốn ở lại để nhìn thấy ta cùng Vân Thường….’ Tư Mã Tuấn Dật tuấn mâu tà mị nhìn chằm chằm nàng, vẫn chưa nói hết lời, nhưng hắn tin tưởng nàng sẽ hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn.

‘Nếu các ngươi không ngại thì ta cũng rất muốn nhìn xem.’ Lại làm ra cái bộ dáng này với nàng sao? Tề Vũ vừa rồi đã nói cho nàng biết, vậy mà hắn còn tiếp tục ngụy trang.

‘Nếu ngươi có hứng thú như vậy thì cứ tùy ý ngươi, Vân Thường, chúng ta vào phòng.’ Tư Mã Tuấn Dật không thèm nhìn nàng, trực tiếp ôm lấy Vân Thường đi vào trong khoang thuyền, Công chúa này thật sự phiền toái mà, đuổi thế nào cũng không đi? Làm cho hắn thật sự bất đắc dĩ.

Bên trong khoang thuyền.

Tư Mã Tuấn Dật buông Vân Thường ra, ngồi ở một bên nói: ‘Vân Thường, hãy phát ra thanh âm làm cho nàng nghe được, bổn vương tin là ngươi hẳn biết phải làm như thế nào?’

‘Vương gia, Vân Thường hiểu được.’ Tuy rằng nàng không có kinh nghiệm nhưng sống trong thanh lâu đã lâu thì chuyện này cũng sớm đã thấy quen tai.

Bên ngoài khoang thuyền.

‘Tề đại ca, cám ơn ngươi.’ Lý Huyền Tuyết nhìn Tề Vũ đang ngồi đối diện, xưng hô cũng thay đổi.

‘Công chúa đừng gọi Tề Vũ là đại ca, Tề Vũ thật không dám nhận.’ Tề Vũ vội vàng nói.

‘Tại sao không dám chứ? Ngươi có thể đừng xem ta là Công chúa mà hãy xem ta là bằng hữu, ta cũng xem ngươi là bằng hữu.’ Tuy rằng chỉ mới quen biết hắn một ngày nhưng nàng thật tâm xem hắn là bằng hữu.

‘Nếu Công chúa đã xem Tề mỗ là bằng hữu mà ta lại từ chối thì thật là không biết phân biệt phải trái rồi, phải không?’ Tề Vũ cười nói, nàng quả thật rất đáng yêu.

‘Tề đại ca, ngươi cùng Vương gia …’ Lời của nàng còn chưa nói hết thì trong phòng đã truyền ra một tiếng kêu.

‘.. Vương gia  ngươi nhẹ nhàng một chút  ..’

‘Ta chịu không nổi ….’

Nàng thì nao nao còn sắc mặt Tề Vũ thì đỏ lên. Vương gia sẽ không làm thật sự chứ, tâm của Lý Huyền Tuyết có chút không yên, chuyện này không thể là sự thật được, nàng nhất định phải vào xem thử.

‘Tề đại ca.’ Nàng vẫy tay làm cho hắn tới gần một chút nói: ‘Chúng ta vào xem.’

‘Công chúa, chuyện này không tốt lắm đâu.’ Tề Vũ có chút khó xử, mấy chuyện đi rình mò người khác như vậy hắn chưa từng làm.

‘Ngươi không đi thì ta đi một mình.’ Nàng mới không sợ đâu, nói xong liền nhanh tay lẹ chân nhẹ nhàng tiến về phía trước, Tề Vũ kinh ngạc nhìn nàng, công chúa này thật sự không giống với nữ tử bình thường.

Tư Mã Tuấn Dật nghe được bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ, liền đứng dậy ôm lấy Vân Thường đặt ở trên người, ngồi ở bên giường ra sức biểu diễn cho người ở bên ngoài xem, nhất định phải làm cho thật giống.

Mắt đẹp của Vân Thường lướt trên người hắn, nếu đây là sự thật thì tốt quá, nàng muốn làm nữ nhân của hắn, chỉ cần một lần thôi cũng tốt, nhưng chỉ sợ rằng nàng có cầu cả đời cũng không được.

Lý Huyền Tuyết ở ngoài cửa nhìn lén vào bên trong, nàng không nhìn thấy Vân Thường chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn ở trên người Vân Thường vận động, còn Vân Thường lại thỉnh thoảng phát ra thanh âm rên rỉ.

‘Bính.’ Nàng đẩy cửa xông vào, lấy tay chỉ chỉ vào Tư Mã Tuấn Dật nói: ‘Ngươi dừng lại, không phải như thế.’

Vân Thường đang phối hợp thì phát ra một tiếng kêu sợ hãi, dùng chăn bao lấy thân thể của mình, thực tế không muốn để nàng nhìn thấy bản thân mình quần áo không chỉnh tề.

‘Không phải như vậy? Vậy Công chúa nói xem, nên là cái dạng gì?’ Tư Mã Tuấn Dật đã sớm vọt đến trước mặt nàng, trong nháy mắt vạch quần áo trước ngực ra.

‘Phải là…’ Lý Huyền Tuyết cố gắng nhớ lại những chuyện mà mình đã từng xem trộm qua bản đông cung đồ (sách hướng dẫn xxx). Sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng.

‘Phải là cái gì?’ Khóe môi của Tư Mã Tuấn Dật gợi lên một nụ cười tà ác.

Sắc mặt của Lý Huyền Tuyết đỏ bừng, vì tình thế cấp bách nên thốt ra: ‘Phải là…đem quần áo cởi ra trước.’

‘Xì.’ Vân Thường nhịn không được cười ra tiếng, vị công chúa này cũng thật sự là rất ngây thơ.

‘Ha ha.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng nhịn không được mà cười to lên nói: ‘Ai nói làm chuyện đó nhất định phải ….’

‘Thật sự không đúng sao?’ Lý Huyền Tuyết ngẩn người hỏi lại, trong đông cung đồ đã vẻ như vậy mà, chẳng lẽ không đúng sao?

‘Có muốn biết làm như thế nào hay không?’ Tư Mã Tuấn Dật thân thủ kéo nàng qua, ở vành tai của nàng khẽ cắn.

‘Không muốn, các ngươi cứ tiếp tục, ta không quấy rầy.’ Lý Huyền Tuyết đẩy hắn ra, chạy đến cửa rồi nói: ‘Tư Mã Tuấn Dật, bản công chúa quyết định ngày mai sẽ nói với hoàng huynh cùng Hoàng thượng, nói là ta muốn ngươi, chọn ngươi làm phò mã, còn nữa, nếu ngươi thích Vân Thường thì cứ đem nàng vào trong vương phủ đi, ta sẽ không để ý.’ Nàng nói xong không đợi hắn trả lời liền chạy ra ngoài.

‘Đồ điên.’ Sắc mặt của Tư Mã Tuấn Dật khẽ thay đổi, đầu óc của nàng có phải có vấn đề hay không? Làm hắn thật sự hao tốn tâm trí không ít, lần đầu tiên hắn thật sự thúc thủ trước một nữ nhân.

Nhìn thấy sắc mặt không hờn giận của hắn, Vân Thường thật thức thời tránh qua một bên, không có nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ bi ai, nếu Vương gia có lòng đưa nàng vào vương phủ thì đã không đợi đến hôm nay.

‘Tề đại ca chúng ta trở về đi.’ Lý Huyền Tuyết từ bên trong đi ra liền nói với Tề Vũ, nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, nàng cũng không muốn bị hoàng huynh trách phạt.

‘Được, Công chúa ta dẫn ngươi trở về.’ Tề Vũ đứng dậy.

Đừng trước cửa biệt quán, Tang nhi trong lòng khẩn trương hết nhìn đông lại ngó tây, vừa nhìn thấy bóng dáng của Lý Huyền Tuyết xuất hiện trong tầm mắt liền vội vàng chạy tới, thở phào nhẹ nhõm nói: ‘Công chúa người trở về là tốt rồi.’ Sau đó lại nhịn không được mà mở lời trách cứ: ‘Công chúa, người đi đâu vậy? Tại sao lại không mang Tang nhi cùng đi?’

‘Tang nhi, là ta sợ ngươi bị hoàng huynh trách phạt cho nên không mang ngươi đi theo.’ Lý Huyền Tuyết chính là vì nàng mà suy nghĩ.

‘Công chúa ta cáo từ.’ Tề Vũ chắp tay nói.

‘Cám ơn ngươi, Tề đại ca.’

Nhìn theo bóng dáng của Tề Vũ, Tang nhi lại hỏi: ‘Công chúa, đó là ai?’

‘Mới bằng hữu mới vừa quen biết, tốt lắm, không cần hỏi nữa, vào đi thôi.’ Lý Huyền Tuyết nói ngắn gọn với nàng, so với hoàng huynh nàng còn dong dài hơn.

Lý Huyền Tuyết trở lại phòng, vừa mới thay xong quần áo thì nghe Tang nhi nói hoàng huynh đã trở lại nên nàng vội vàng chạy ra ngoài, vừa ra liền thấy hắn đang ngồi trên ghế ở đại sảnh, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.

‘Hoàng huynh ngươi vẫn là không có tìm được Hàn Ngữ Phong sao?’ Nàng nhẹ nhàng tiến tới hỏi.

‘Không có, không hề có tin tức gì cả, giống như lá đã biến mất trên cõi đời này vậy.’ Trong mắt Lý Huyền Băng đều là thất vọng, nàng cứ nhu vậy mà không có tin tức sao?

Nhìn thấy hắn khổ sở như thế, Lý Huyền Tuyết  không biết nên làm sao an ủi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.