Ngược Ái

Chương 277: Ngoại truyện Tư Mã Tuấn Dật – Hầu hạ



‎Ý thức của Lý Huyền Tuyết có chút mơ hồ, trên người nòng quá liền liều mạng lấy tay cởi bỏ quần áo, làm lộ ra cái yếm đỏ thẫm bên trong.

Lý Huyền Băng không có cách nào liền thân thủ điểm huyệt của nàng, sau đó giúp nàng sửa sang lại quần áo chỉnh tề nhưng mặt của nàng ngày càng thêm ửng đỏ, trên người đều ướt đẫm mồ hôi, nhìn thấy sắc mặt thống khổ của nàng Lý Huyền Băng khó nhịn được đau lòng giúp nàng lau di mồ hôi trên mặt.

Tư Mã Tuấn Dật đứng ở một bên cố nén phản ứng khác thường của thân thể, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ như Lý Huyền Tuyết, thống khổ ngã ngồi trên mặt đất từ trong người lấy ra một cái giống như pháo hoa, quát lớn: ‘Mau phóng cái này lên trời.’

Lý Huyền Băng không đợi hắn nói lần thứ hai, lấy nó đi đến bên trong viện châm lửa rất nhanh trên bầu trời liền cháy bùng hỏa hoa kêu cứu.

‘Tứ Vương gia, ngươi có khỏe không?’ Hàn Ngữ Phong lúc này mới phản ứng, chạy lại muốn nâng hắn dậy.

‘Tránh ra không nên đụng ta.’ Tư Mã Tuấn Dật cắn răng rống giận, hắn cũng sắp nhịn không được nữa.

Hàn Ngữ Phong bị dọa đứng ở một bên chân tay luống cuống, tại sao có thể như vậy?

‘Lý vương gia mau điểm huyệt của ta.’ Tư Mã Tuấn Dật hướng về phía cửa thấy Lý Huyền Băng đang đi vào liền hô to.

Lý Huyền Băng nhanh tay điểm huyệt trên người hắn, nhìn qua bên cạnh thì thấy Lý Huyền Tuyết đang chau mày,sắc mặt thống khổ dường như rất khó chịu.

‘Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao bây giờ?’ Gịong nói của Hàn Ngữ Phong có chút run rẩy, ánh mắt bất lực nhìn Lý Huyền Băng.

‘Ngữ Phong không cần lo lắng nhất định sẽ có biện pháp.’ Hắn an ủi nàng trong lòng so với nàng còn lo lắng hơn, hy vọng người mà Tư Mã Tuấn Dật cầu cứu sẽ đến nhanh hơn một chút.

Lúc này Tư Mã Tuấn Dật cùng Lý Huyền Tuyết dường như đã muốn lâm vào tình trạng hôn mê, sắc mặt cực lỳ thống khổ.

‘Tiểu tử, ngươi lại làm sao vậy?’ Ngòai cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm.

‘Thần y là ngươi, ngươi mau cứu bọn họ đi.’ Hàn Ngữ Phong trên mặt lộ ra một tia hy vọng.

Lạc thần y đi vào nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng thống khổ của Tư Mã Tuấn Dật cùng Lý Huyền Tuyết khẳng định rõ rang là họ đã trúng xuân dược ‘Tình chàng ý thiếp’, Sắc mặt trầm trọng, đứng lên lắc đầu nói:’ Loại xuân dược này có tên ‘ Tình chàng ý thiếp’, cực kỳ bại hoại, nói cách khác là không có thuốc giải.

‘ Không có thuốc giải?’ Sắc mặt Hàn Ngữ Phong cùng Lý Huyền Băng đại biến.

‘Chỉ có làm cho bọn họ… lúc này là không thể trì hoãn thêm được nữa, hoặc là các ngươi tìm cho bọn họ một người, Vương gia thì không sao cả, nhưng còn Công chúa…’ Lạc thần y còn chưa dứt lời nhưng bọn họ nhất định là đã hiểu được.

‘Vương gia hiện tại chỉ có thể làm như vậy, huống chi công chúa thích Tứ Vương gia thì cứ coi như là thành toàn cho bọn họ đi.’ Hàn Ngữ Phong nhìn Lý Huyền Băng lo lắng thì an ủi khuyên giải hắn.

‘ Hiện tại chỉ có thể như vậy sao?’ Lý Huyền Băng trầm tư một chút bất đắt dĩ nói:’ Tứ Vương gia có thể tùy tiện tìm một nữ nhân dù cho là nữ nhân nào cũng được nhưng còn Tuyết nhi thì làm sao bây giờ? Không thể nghi ngờ Tư Mã Tuấn Dật là lựa chọn tốt nhất, huống chi Tuyết nhi vốn cũng thích hắn.’

Hắn không chần chừ đem Tư Mã Tuấn Dật cùng Lý Huyền Tuyết ở chung một chỗ, hung hăng giải huyệt giải huyệt đạo, sau đó lui ra ngoài.

Khi được tự do, ý thức của bọn họ không thể khống chế được dục vọng của thân thể, nhanh chóng xé rách quần áo trên người chính mình.

Cánh tay Lý Huyền Tuyết gắt gao ôm lấy thân thể hắn, thân thể không khỏi hướng về phía hắn, muốn từ trên người hắn thỏa mãn khát vọng không thể hiểu nổi của mình.

Tư Mã Tuấn Dật vứt bỏ sự ngăn trở của quần áo, vật nam tính ngạo nghễ đứng thẳng lên, hắn muốn được phóng thích chính mình, không cần dạo đầu, không cần dưa vào cảm giác liền tách hai chân nàng ra động thân một cái liền tiến vào âm cung đã sớm ướt át của nàng.

Thân thể lập tức được thỏa mãn, mỗi một lần va chạm đều tiến vào chỗ sâu nhất, Lý Huyền Tuyết phát ra thanh âm rên rỉ càng lúc càng rõ rệt, che dấu thân thể đang đau đớn, chân của nàng vòng quanh thắt lưng hắn, thân thể cong lên như muốn hắn tiến vào vào sâu hơn, muốn hắn va chạm nhiều hơn để cho thân thể ngày càng bay bổng thỏa mãn.

Ánh mắt Tư Mã Tuấn Dật gắt gao híp lại, tiến vào không chút lưu tình, không có lấy một tia thương tiếc mà xuyên qua thân thể của người dưới thân, trên trán mồ hôi từng giột từng giọt rơi xuống trên ngực nàng.

Động tác này được duy trì thật lâu cho đến khi thân thể bọn họ không còn run rẩy, sắc mặt dường như hoàn toàn được thỏa mãn.

Sau khi một tiếng thét chói tai cùng với một tiếng gầm nhẹ được vang lên thì trong phòng lại khôi phục lại không gian yên tĩnh, nhưng rất nhanh sau đó một động tác mới lại được bắt đầu.

Tư Mã Tuấn Dật cũng không biết đã đại chiến mấy hiệp, chỉ cảm thấy dục hỏa trong thân thể đã từ từ giảm đi rất nhiều, toàn thân bủn rủn vô lực, đứng không vững, thần trí đã bắt đầu khôi phục trở lại liền nhìn thấy Lý Huyền Tuyết đang nằm dưới thân, sắc mặt tái nhợt đang ngủ say, khắp nơi trên người đều là dấu vết xanh tím của hoan ái do hắn lưu lại, ở giữa hai chân còn lưu lại vết máu, bộ dạng thật là thê thảm. Khắp nơi trên mặt đất đều là những mảnh quần áo bị xé rách, không cần phải nói thì hắn cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt lập tức trở nên thực thâm trầm.

‘Chết tiệt, tại sao lại có thể như vậy, nếu hôm nay chỉ là một nữ tử bình thường thì hắn cũng sẽ không để ý, đáng tiếc nàng lại là một vị Công chúa hòa thân. Nếu đã như vậy thì hắn không thể không cưới Lý Huyền Tuyết, có trốn cũng trốn không thoát.

Xuống giường cầm lấy áo khoác được coi như là còn nguyên vẹn nhất, tùy tiện khoác lên bao bọc thân thể chính mình, sau đó mở cửa ra, nhìn thấy người đang đứng trước cửa ban đầu hắn còn hơi hơi sửng sốt nhưng sau đó thì rống giận, phóng thích sự tức giận trong lòng mình: ‘Lạc lão nhân, ngươi không phải là thần y sao? Ngay cả xuân dược ngươi cũng không giải được mà còn dám tự xưng là thần y, ta thấy là lang băm thì đúng hơn.’

‘Tiểu tử, ngươi cho là thân y thì có thể chữa được tất cả các bệnh sao? Vả lại ngươi cũng không có tổn thất gì? Còn ở đó mà rống giận gì nữa?’ Lạc thần y không hề để ý đến lời nói của hắn, dường như còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

‘Ngươi…’ Tư Mã Tuấn Dật cắn răng hận đến muốn chết đi, Lạc lão nhân làm sao hiểu được tâm tư của hắn.

‘Tứ Vương gia, mặc kệ thế nào thì bây giờ Tuyết nhi cũng đã là người của ngươi rồi, ngươi nhất định phải có trách nhiệm với nàng.’ Lý Huyền Băng đứng ở một bên nhìn hắn nghiệm túc nói.

‘Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.’ Tư Mã Tuấn Dật vô lực liếc mắt nhìn hắn, hắn nói vậy không phải vô nghĩa sao? Chuyện đã tới nông nổi này hắn còn có thể không chịu trách nhiệm sao?

‘Tuấn Dật, ngươi sao rồi? Có khỏe không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn hắn quan tâm hỏi.

‘Tuấn Lỗi, tìm cho ta một gian phòng, ta muốn nghĩ ngơi một chút.’ Hai chân hắn đều vô lực, hắn đã ra sức phấn đấu suốt một canh giờ rồi.

‘Được, người đâu đến dìu Tứ Vương gia đi nghỉ ngơi, thuận tiện chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ mang đến đây.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giương giọng hô.

‘Dạ, Vương gia.’ Hai tên thị vệ đi tới.

Tư Mã Tuấn Dật để cho bọn họ tùy ý đỡ lấy chính mình, hắn thật sự là không còn khí lực.

‘Vương gia, ngươi hãy ra tiền sảnh trước đi, để ta đi xem Công chúa.’ Hàn Ngữ Phong hướng về phía Lý Huyền Băng nói.

‘Được.’ Mặc dù lo lắng cho Tuyết nhi nhưng hiện tại hắn cũng không thích hợp vào thăm hỏi.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.