Ngược Ái

Chương 279: Ngoại truyện Tư Mã Tuấn Dật – Vương phủ



Trong biệt quán.

Lý Huyền Băng lệnh cho Tang nhi dìu nàng đi nghỉ ngơi, sau đó mới hướng đến Tư Mã Tuấn Dật nói: ‘Tứ Vương gia, ta có chuyện muốn nói với ngươi.’

‘Được, ta cũng đang có chuyện muốn nói cùng Vương gia.’ Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tư Mã Tuấn Dật cũng nên cho hắn một cái công đạo.

‘Mời ngồi.’ Lý Huyền Băng ngồi trên ghế.

‘Cám ơn, Vương gia. Ngươi có việc gì cứ nói đi.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng ngồi xuống, kỳ thật không cần phải nói cũng biết hắn muốn cùng mình nói cái gì? Đơn giản chỉ là chuyện của mình cùng Công chúa thôi.

‘Tứ Vương gia, ngươi thông minh như vậy nhất định đoán được ta muốn nói cái gì? Thật ra ta chỉ có một câu đơn giản muốn hỏi ngươi, khi nào thì ngươi chuẩn bị cùng Tuyết nhi thành thân?’ Lý Huyền Băng nhìn hắn hỏi.

Ngày mai ta sẽ bẩm báo Hoàng Thượng, còn về việc thành thân thì lúc nào cũng có thể tiến hành, ta cũng muốn nghe ý định của ngươi cùng Công chúa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói. Cho dù ngàn trốn vạn tránh thì hắn vẫn là không thể thóat được, nếu đã vậy thì chỉ có thể thản nhiên chấp nhận.

‘Tốt, Tứ Vương gia quả nhiên là một người có trách nhiệm.’ Trong ánh mắt Lý Huyền Băng hiện lên một tia khen ngợi, tạm dừng một chút sau đó nói: ‘Ta không cầu xin Vương gia sau này sủng ái đối với Tuyết nhi, ta chỉ hy vọng ngươi không cần để nàng phải chịu ủy khuất, thật ra nàng là một cô gái rất thiện lương, mà nàng lại thực lòng yêu ngươi, cho nên ta hy vọng ngươi có thể đối xử với nàng tốt một chút.’

‘Vương gia cứ yên tâm đi, nếu ta đã quyết định cưới Công chúa thì ta sẽ không ủy khuất nàng.’ Giọng nói của Tư Mã Tuấn Dật có chút bất mãn, thì ra là hắn đang lo lắng chuyện này, hắn xem chính mình là hạng người gì chứ? Chỉ cần hắn đống ý cưới nữ nhân nào đó thì hắn sẽ không đối xử với nàng không tốt.

‘Đại trượng phu, lời hứa đáng giá ngàn vàng. Ta tin ngươi.’ Nếu hắn dám đối với Tuyết nhi không tốt thì chính mình nhất định sẽ không buông tha cho hắn.

‘Vương gia, nếu không còn việc gì thì ta đây xin cáo từ trước, ngày mai thượng triều gặp lại.’ Tư Mã Tuấn Dật đứng lên, không nghĩ tới chỉ trong vòng một ngày mà sự việc lại phát sinh đến long trời lỡ đất như vậy, hắn thật sự muốn yên tĩnh một chút.

‘Được.’ Lý Huyền Băng cũng tiễn hắn ra khỏi cửa.

Lý Huyền Tuyết ngồi ở trong phòng, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, sắc mặt không khỏi nóng lên, trong lòng cảm thấy thực ngọt ngào, khóe môi nhịn không được mà cong lên, nàng thật sự trở thành nữ nhân của hắn, sự việc phát sinh quá nhanh, quá đột ngột làm cho nàng không có một chút phòng bị.

‘Công chúa, người đang cười cái gì? Hôm nay ở trong vương phủ có phát sinh chuyện gì vui vẻ sao?’ Tang nhi nhìn thấy nàng vẫn trộm cười, thật sự nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

‘Ta có cười sao?’ Lý Huyền Tuyết quay đầu lại hỏi, tại sao nàng không biết chính mình đang cười.

‘Đương nhiên là có.’ Tang nhi gật gật đầu, thật sự khó mà thấy được Công chúa có tâm tình tốt như vậy.

‘Không có chuyện gì, chỉ là tâm tình không tệ.’ Lý Huyền Tuyết tùy tiện nói, sự kiện kia nàng làm sao nói ra đây?

‘À.’ Tang nhi lên tiếng, mặc dù biết lời nói của Công chúa là không thật nhưng nàng cũng không có truy hỏi, nàng chung quy chỉ là một nô tỳ mà thôi ‘Công chúa, người nghỉ ngơi đi, Tang nhi đi ra ngoài trước.’

‘Đi đi.’

‘Tang nhi mới vừa mở cửa ra thì đúng lúc Lý Huyền Băng vừa xuất hiện trước cửa, liền hạ thấp người nói: ‘Vương gia.’ Sau đó mới lui đi ra ngoài.

‘Hoàng huynh, huynh đã đến rồi.’ Lý Huyền Tuyết nhìn thấy hắn đi vào phòng liền nhẹ giọng kêu lên, trống ngực đột nhiên đập liên hồi, muộn như vậy hoàng huynh còn tới đây làm cái gì?

‘Tuyết nhi, thân thể có tốt không?’ Lý Huyền Băng ngồi ở bên giường trong mắt đều là quan tâm.

‘Tốt lắm.’ Lý Huyền Tuyết nhẹ nhàng gật đầu,mặt xấu hổ dường như tim đập rất nhanh ngực, hoàng huynh thật là…Tại sao lại hỏi như vậy, làm nàng thật thẹn thùng.

‘Vậy là tốt rồi, xem ra chúng ta phải thu thập hành trang trở về nước thôi.’ Lý Huyền Băng đột nhiên nói một câu kỳ lạ.

‘Hòoàng huynh, tại sao chúng ta lại quay về nước?’ Thân thể Lý Huyền Tuyết chấn động ngước mắt nhìn hắn hòan toàn quên mất vừa rồi đã ngượng ngùng ra sao, hiện tại nàng cũng không muốn rời xa Tư Mã Tuấn Dật.

‘Ngươi nói đi? Ngươi cùng Vương gia đã xảy ra chuyện như vậy cho nên hiện tại chúng ta chỉ có thể quay về nước.’ Lý Huyền Băng cố ‎ý nói mập mờ.

Nghe được hắn nói như vậy, sắc mặt Lý Huyền Tuyết lúc trắng lúc hồng trở nên rất khó coi, cúi đầu nói: ‘Hòang huynh, không phải huynh cho là muội đã làm cho nước ta xấu hổ chứ?’

‘Đồ ngốc, ai nói muội làm cho nước ta xấu hổ.’ Lúc nên thông minh thì nàng thật không thông minh.

‘Vậy tại sao chúng ta lại quay về nước?’ Chẳng lẽ nguyên nhân này không đúng sao?

‘Chẳng lẽ muội không muốn gả cho Tư Mã Tuấn Dật sao?’ Lý Huyền Băng buồn cười nhìn nàng.

Nàng đương nhiên muốn gả cho hắn, huống chi hiện tại nàng đã là người của hắn rồi.

‘Muội phải gả cho Tư Mã Tuấn Dật, với thân phận công chúa này chúng ta đương nhiên phải trở về nước láng giềng để cho Tư Mã Tuấn Dật tới đón dâu, không lẽ muội muốn cứ như vậy mà gả cho hắn sao? Cho dù muội chịu ta cũng không đồng ‎ý.’ Lý Huyền Băng mỉm cười yêu thương.

‘Hoàng huynh, huynh cố ý dọa người ta.’Lý Huyền Tuyết suy nghĩ một hồi thì ra mình đã bị hoàng huynh đùa giỡn,bèn cầm cánh tay hắn làm nũng nói.

‘Là muội không thông minh.’ Lý Huyền Băng lấy tay vuốt nhẹ một chút vào cái mũi nhỏ của nàng, sau đó đứng lên nói: ‘Muội nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu không có gì bất trắc xảy ra ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát.’

‘Ừ, ta biết rồi hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết thật ngoan ngoãn gật đầu.

Tin tức Công chúa nước láng giềng và tứ Vương gia được tứ hôn lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, dường như mọi người cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chuyện này vốn đã được dự đoán trước rồi.

Lý Huyền Tuyết đứng trước cửa vương phủ của Tư Mã Tuấn Dật, do dự không biết có nên vào hay không? Sáng ngày mai nàng sẽ cùng hoàng huynh về nước có lẽ phải một thời gian dài không nhìn thấy hắn, cho nên trong lòng cảm thấy vắng vẻ. Mấy ngày nay cùng ở chung và truy đuổi làm cho nàng đã quen với sự tồn tại của hắn, nàng cũng không hy vọng xa rời hắn cho nên liền chủ động đến đây gặp hắn, biết rõ mình làm như vậy là không hợp lễ nghĩa nhưng nàng lại không kiểm soát được đôi chân của mình.

‘Công chúa, người đã đến rồi. Vương gia đang ở trong thư phòng.’ Thị vệ canh cửa nhiệt tình cung kính nói, tất cả họ đều rất quen thuộc nàng, huống chi hiện tại nàng danh chính ngôn thuận chính là Vương phi.

‘Ừ, ta đây tự mình đi vào.’ Lý Huyền Tuyết bất đắc dĩ chỉ còn cách đi vào tìm hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.