Ngược Ái

Chương 292: Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Muốn chết



‘Thả ngươi đi?’ Lý Huyền Băng dường như nghe thấy một chuyện buồn cười sau đó nhìn chằm chằm nàng khóe môi nhếch lên, âm thanh lạnh như băng vô tình: ‘Người khác làm ta nhục nhã ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần cho nên hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.’

Nhìn gương mặt hắn có chút dữ tợn khiến Toàn Vũ không khỏi rùng mình một cái, hắn thật sự  hận nàng như vậy sao? Nàng thật sự không biết vài cọng tóc kia đối hắn còn quan trọng hơn sinh mệnh, nếu nàng biết đánh chết nàng cũng sẽ không cắt.

‘Ngươi muốn thế nào?’ Bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ không thỏa hiệp của hắn dù sao trên đời không phải cứ hối hận là có thể tha thứ.

‘Thế nào? Ngươi nghĩ ta muốn thế nào?’ Khóe miệng Lý Huyền Băng lộ ra một nụ cười quỷ dị, đương nhiên là nhục nhã đủ rồi mới có thể thả nàng ra.

Trong lòng sợ hãi một chút Toàn Vũ nghĩ không biết hắn còn muốn nhục nhã nàng như thế nào nữa càng nghĩ càng không biết hắn lại đáng sợ như thế.

‘Sợ sao? Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi.’ Lý Huyền Băng nhìn thấy đôi mắt lộ ra hoảng sợ của nàng, khóe môi lạnh lùng gợi lên một nụ cười.

Nghe được giọng nói khinh bỉ của hắn Toàn Vũ lửa giận bừng bừng dấy lên đôi mắt hung hăng trừng mắt hắn nói: ‘Lý Huyền Băng, Toàn Vũ ta sao lại có thể sợ ngươi chứ? Cùng lắm là chết mà thôi chẳng qua ngươi nhớ kỹ nếu ngươi không khiến ta chết, ta đây nhất định sẽ cho ngươi chết.’

‘Yên tâm ta sẽ để ngươi chết.’ Đôi môi Lý Huyền Băng lạnh lùng phun ra mấy chữ này.

‘Vậy ngươi làm mau đi.’ Toàn Vũ đi lên phía trước xoa xoa cái cổ vừa bị dậy lụa thắt vừa rồi nàng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một chút, có phải hắn hoàn toàn không muốn cho nàng chết, huống chi hắn cũng kiêng kị rất nhiều, nếu nàng chết thì Tư Mã Tuấn Lỗi nhất định không tha cho hắn, vả lại nếu hắn làm vậy thì Hàn Ngữ Phong nhìn hắn với ánh mắt như thế nào?

‘Ngươi sao lại vội vàng như vậy?’ Lý Huyền Băng ngồi ở chỗ đó bất động.

‘Đúng thì thế nào? Có bản lĩnh ngươi ra tay đi.’ Đôi mắt Toàn vũ lộ ra một chút đắc ý nhìn hắn có dám hay không?

‘Một khi đã như vậy ta đây cũng chỉ có thể thành toàn cho ngươi’. Lý Huyền Băng còn chưa dứt lời đã ôm nàng.

Theo tiếng xé, quần áo trước ngực nàng rách ra.

Toàn Vũ giật mình nhìn thấy bộ dáng hở nửa người của mình, khôi phục lại tinh thần phẫn nộ quát: ‘Ngươi làm gì thế? Vô sỉ.’

Khóe môi Lý Huyền Băng lại nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng một bàn tay ôm chặt lấy nàng một bàn tay khác hướng trước ngực của nàng...... ‘Ngươi không phải muốn chết sao, ta thành toàn cho ngươi.’

Thành toàn cho nàng? Toàn vũ nổi giận cắn răng nhìn thấy hắn đây là đâu phải là chết? Hắn lại muốn nhục nhã nàng sao.

‘Như thế nào? Không rõ sao?’ Lý Huyền Băng ở bên tai của nàng hà hơi một cỗ nhiệt, hơi thở làm cho cả người nàng chấn động bên tai lại truyền đến tiếng cười yêu nghiệt của hắn: ‘Ngươi không có nghe nói qua ham muốn sao?’

Ham muốn? Toàn vũ lại sửng sốt lập tức hiểu được hắn nói chính là cái gì? Bị hắn trêu đùa vừa thẹn vừa giận hung hăng nói: ‘Lý Huyền Băng ta muốn giết ngươi.’ Đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng hướng trên mặt hắn quơ đi quơ lại.

Tay Lý Huyền Băng liền cầm đôi bàn tay trắng như phấn của nàng ôm nàng thật chặt nói: ‘Ta chết  ai cho ngươi sung sướng chứ?’

‘Ngươi..’ Toàn Vũ thật sự tìm không từ ngữ độc ác nào mắng hắn chỉ tức giận trừng mắt hắn.

Xoạt. Theo tiếng quần áo lại rơi ra môi hôn từ trán của nàng rồi cúi xuống cắn đôi môi quyến rũ của nàng sau đó hôn lên vành tai mẫn cảm của nàng và dừng lại ở trên xương quai xanh con bướm xinh đẹp, chiếc lưỡi linh hoạt lướt qua lướt lại.

Thân thể giống như có một luồng điện chạy qua, Toàn Vũ chợt nhớ lại cảm giác đau đớn của thân thể lúc trước, làm cơ thể không khống chế được mà run rẩy nói: ‘Đừng, buông ra…’

Cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, môi Lý Huyền Băng rời đi đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, khóe môi tươi cười tà ác mang theo vẻ lãnh khốc nói: ‘Yên tâm lần này sẽ không đau, ta sẽ khiến cho ngươi yêu thích cảm giác sung sướng này.

‘Ngươi cút ngay, ta không cần.’ Toàn Vũ giãy dụa, suy nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng không có võ công khiến nàng lại không đẩy ra được bao nhiêu, ngược lại khơi lên dục vọng của hắn, nàng học qua y nên cũng biết, qua lần đầu sẽ không đau nữa nhưng vẫn không tránh được cảm giác sợ hãi.

‘Hừ.’ Lý Huyền Băng lại hừ lạnh một tiếng không ở để ý tới nàng, rất nhanh nàng có thể cảm giác được sự sung sướng này, sau đó cúi đầu hôn lên hạt ô mai hấp dẫn của nàng khi thì dùng lưỡi liếm khi thì khẽ cắn khiến chúng dựng đứng lên.

Toàn Vũ chỉ cảm thấy từng đợt khoái cảm theo môi của hắn lan ra mà nàng không thể khống chế được, cả người không có sức lực ngay cả đẩy ra cũng không thể, loại cảm giác kỳ dị càng ngày càng mãnh liệt tràn ngập  từng tế bào thần kinh nàng, dưới thân dường như có dòng nước ấm nóng chảy ra.

Nhìn thấy người dưới thân khuôn mặt ửng đỏ, mắt đẹp bán mị,Lý Huyền Băng buông nàng ra nhanh chóng cởi quần áo sau đó cúi đầu đến bên tai của nàng nói: ‘ Có phải rất sung sướng hay không?

Nghe được âm thanh này Toàn Vũ lập tức phục hồi lại tinh thần nàng đang làm cái gì? Nàng cư nhiên lại đắm chìm trong cảm giác đó, đột nhiên cảm giác được một vật kì dị đang vướng ở trên bụng nàng,  biết đó là cái gì. Kinh hoảng vặn vẹo thân thể muốn thoát ra: ‘Mau thả ta ra.’

Lý Huyền Băng lại lạnh lùng nhìn nàng hai tay bắt lấy hai chân ngọc của nàng nhẹ nhàng tách ra hai chân ra thân thể của hắn không chần chừ mà tiến vào phía trước.

‘Hư, không’ thân thể đột nhiên bị lấp đầy dọa Toàn Vũ một cử động cũng không dám vừa thẹn vừa giận nhắm mắt lại.

Lý Huyền Băng nhẹ nhàng cử động dường như cảm giác được nàng đã sớm chuẩn bị tốt sau đó tăng lớn  độ nhanh lên môi cũng hạ xuống đôi môi anh đào của nàng..

Bị hắn mạnh mẽ khiêu khích không lời lẽ có thể diễn tả được khi nào thì đã muốn cùng hắn dây dưa cùng nhau, tay hình như không tự chủ được ôm thắt lưng của hắn, từng đợt khoái cảm theo động tác hắn đổ ập đến mà đến dường như muốn cùng nàng hòa tan, tiếng rên rỉ trong miệng cứ thế thoát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.