“Rầm” một tiếng, cửa bị bật tung, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng người của Vương phủ lập tức xông vào.
“Phu nhân, người làm sao vậy?” Một tiểu nha hoàn chạy đến bên người Yêu Liên, thấy dưới đất một vũng máu, Yêu Liên mắt nhắm nghiền, lớn tiếng khóc òa.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng tiến đến bên cạnh Yêu Liên, đưa tay trước mũi nàng, thử xem nàng có còn thở, đã tắt thở rồi, nhìn vết đao đâm sâu ở trước ngực, còn có một vũng máu, sắc mặt tái đi như sương lạnh.
Hàn Ngữ Phong vẫn ngồi ở kia, thân thể không ngừng run rẩy, nàng bị mọi thứ trước mắt dọa đến không biết gì nữa, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, trước mắt toàn sự sợ hãi, đều vì vũng máu kia.
“Hàn Ngữ Phong, ngươi điên rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên hét lớn, đôi mắt băng hàn vô cùng, bước về phía nàng giống như lưỡi dao.
“Không, không phải ta.” Hàn Ngữ Phong khôi phục lại một chút, thân thể cùng giọng nói đều run rẩy.
“Không phải ngươi, vậy thứ ngươi cầm trên tay là gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm bả đao nhọn dính máu trên tay nàng. Đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. Hắn không nghĩ đến, nàng lại tàn nhẫn như vậy, giết người, nàng cả gan dám ở trong Vương phủ của hắn mà giết người.
“A.” Hàn Ngữ Phong nâng tay lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn bả đao dính máu trên tay, lại thất kinh phát ra tiếng thét, vứt bả đao trong tay xuống đất.
“Cho đến tận bây giờ mà ngươi còn ngụy biện? Ngươi là một nữ nhân âm ngoan vô liêm sỉ, hôm nay ta sẽ không buông tha cho ngươi nữa đâu.” Tròng mắt Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại, chợt xuất thủ, đánh một chưởng vào trước ngực nàng.
Đang ngồi dậy đột nhiên bị chưởng, thân mình Hàn Ngữ Phong bị hất tung, “phụt” một ngụm máu từ trong miệng phun ra, từ chưởng lực của hắn mà rơi mạnh xuống đất.
Thân thể va chạm mạnh trên mặt đất cứng ngắc, mắt Hàn Ngữ Phong choáng váng, cả người đau nhức, khóe miệng còn lưu một giọt máu, một mảng máu trước ngực, nàng cuộn mình lại, đưa hai tay ôm lấy chính mình, giảm bớt sự đau nhức của cơ thể, thân hình gầy yếu khẽ run lên, nhưng cũng khiến cho nàng tỉnh táo lại, hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng cũng không rõ, đao nhọn sao lại ở trên tay mình.
”Đứng lên, không cần giả bộ đáng thương vô tội, ngươi phạm phải tội giết người, còn muốn người khác đồng tình sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi đến gần nàng, bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo nàng đi, Hàn Ngữ Phong đứng thẳng còn không xong, ngã vào lòng hắn.
“Buông, giết người là tội lớn, chứng cứ đâu.” Hàn Ngữ Phong dùng tay đẩy hắn ra, chau mày, cố nén sự đau đớn, vẫn không phục mà hỏi lại.
“Chứng cứ? Còn cần chứng cứ sao? Đao nhọn ngươi cầm trên tay không phải là chứng cứ sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng.
“Ha ha, ta cầm đao nhọn trên tay, thì chứng mình là ta giết người sao?” Hàn Ngữ Phong thản nhiên nở nụ cười, vết máu nơi khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.
Nàng đột nhiên chậm rãi bước đến, cầm lấy đao nhọn kia, bước từng bước đến trước mặt Tư Mã Tuấn Lỗi.
Nàng muốn làm gì? Giết hắn sao? Ánh mắt hút hồn của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng bước từng bước đến gần mình, muốn thương tổn hắn, vậy là nàng không biết tự lượng sức, đừng trách hắn? Tay âm thầm dùng lực.
Hàn Ngữ Phong đi đến trước mặt Tư Mã Tuấn Lỗi, nhét bả đao vào tay hắn, sau đó cười lạnh nhìn hắn.
“Ngươi có ý gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, nàng muốn làm gì?
“Chứng cứ, không phải ngươi nói đao nhọn ở trên tay ta, thì cho rằng Yêu Liên là do ta giết, như vậy, bây giờ nó ở trên tay ngươi, không phải ta có thể nói là ngươi giết người sao?”
“Hàn Ngữ Phong, khá lắm, một nữ nhân thông minh giả dối, ngươi cho là như vậy, ngươi có thể thoát khỏi tội danh giết người sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, tiếp đó là phẫn nộ rít lên.
“Vậy chỉ là hiềm nghi, tối thiểu có thể chứng minh được là ta không giết người.” Hàn Ngữ Phong điềm tĩnh tự nhiên, biểu tình trên mặt kiên định vô cùng.