Ngược Ái

Chương 305: Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Học cách buông tha



“Ừ.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu.

“Không biết công chúa đến đây có chuyện gì?” Toàn Vũ có chút đề phòng nhìn nàng, nàng sẽ không cố ý tới tìm mình gây phiền toái, giúp hoàng huynh nàng báo thù chứ.

“Không có việc gì, chẳng qua là muốn nhìn xem nữ tử trong tay hoàng huynh thì có bộ dạng như thế nào?” Cảm nhận được địch ý của nàng, Lý Huyền Tuyết nhẹ nhàng cười đảo đảo con ngươi.

Thấy trên mặt Huyền Tuyết cười thân mật, Toàn Vũ thoải mái một chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật ta chỉ là nhất thời muốn đùa một chút cũng không nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy?

“Ta tin đây là tập tục của nước chúng ta, chắc ngươi cũng biết rồi.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, nàng tin tưởngToàn Vũ không phải cố ý, đột nhiên lại ánh lên vẻ mặt bí mật hỏi: “Đúng rồi hoàng huynh ta trừng phạt ngươi như thế nào?” Nàng đối với điều này cảm thấy hứng thú.

Sắc mặt Toàn Vũ đỏ lên, ấp úng nói: “Hắn chính là  ..” Nàng nên nói như thế nào đây? Nói rằng hắn đánh nàng không thương xót, nói hắn ngược đãi nàng đi, nhưng bộ dạng này cũng không giống.

“Rốt cuộc trừng phạt ngươi như thế nào, mau nói đi.” Lý Huyền Tuyết thúc giục nàng, bản thân thật sự tò mò xem hoàng huynh luôn luôn ôn nhu sẽ đối đãi nàng như thế nào.

“Chính là...” Mặt Toàn Vũ càng đỏ them, nàng nên nói như thế nào đây.

“Chính là cái gì chứ?” Lý Huyền Tuyết đột nhiên phát hiện sắc mặt nàng đỏ bừng, đột nhiên nghi hoặc nhíu mi chợt hiểu ra, nghĩ đến một khả năng tiến sát vào nàng hỏi: “Chẳng lẽ hoàng huynh trừng phạt ngươi….”

Mặt Toàn Vũ càng đỏ them, đầu càng cúi thấp, công chúa cư nhiên hỏi trực tiếp vậy.

“Hóa ra hoàng huynh dùng chiêu này.” Lý Huyền Tuyết cười trộm, cố ý hỏi: “Hoàng huynh có phải rất lợi hại hay không?”

“Công chúa.” Toàn Vũ thật sự muốn ngất đi, vị  công chúa này thật là….

“Hẳn là rất lợi hại.” Lý Huyền Tuyết cố ý nói tiếp, nếu không lợi hại sao lại có nhiều nữ nhân muốn lên giường hoàng huynh như vậy.

Toàn Vũ thật sự không biết nên trả lời nàng như thế nào? Chuyện này có thể trả lời sao?

“Ngươi sẽ không yêu hoàng huynh của ta chứ.” Lý Huyền Tuyết nhìn thấy bộ dáng nàng, đột nhiên hỏi.

“Ách” Toàn Vũ sửng số, yêu, nàng yêu Lý Huyền Băng sao?

“Dù ngươi có yêu cũng không có gì kỳ lạ, hoàng huynh ta đẹp trai như vậy nữ nhân nào nhìn thấy nguời cũng sẽ yêu.” Nàng tự suy diễn nói tiếp

“Đương nhiên chỉ ngoại trừ có một nguời chính là Hàn Ngữ Phong.”

Toàn Vũ hoàn toàn không có nghe nàng đang nói cái gì? Lối suy nghĩ của nàng còn đang dừng chỗ yêu thương hắn, chẳng lẽ cảm giác bàng hoàng bất an trong lòng chính là bởi vì yêu?

“Đúng rồi, ta nghe nói ngươi sử dụng dược với hoàng huynh ta có phải hay không?” Lý Huyền Tuyết đột nhiên hưng phấn hỏi.

“Cái gì?” Toàn Vũ lập tức phục hồi tinh thần lại sau đó nói: “Là sao vậy?”

“Cho ta một chút được không? Còn có cái gì chơi đùa được như xuân dược, phấn ngứa, độc dược đều cho ta một chút.” Lý Huyền Tuyết càng nói càng hưng phấn, nàng cũng muốn có cơ hội dùng một chút.

“Công chúa cần cái đó làm gì?” Toàn Vũ cảm thấy quái lạ.

“Đương nhiên là để ở trên người, nói không chừng sẽ dùng đến, nếu như gặp phải người xấu và vân vân?”

“Ta cũng mang theo chúng bên người, nếu không sẽ không mê hoặc được hoàng huynh của ngươi.” Toàn Vũ tiếp  lời nàng.

“Thật như vậy sao? Ngươi còn dùng qua dược gì nữa?” Lý Huyền Tuyết trừng lớn mắt có vẻ rất muốn biết.

“Ta còn dùng qua phấn ngứa  ...” Nói lên việc này Toàn Vũ cũng cũng cảm thấy hưng phấn.

“Ha ha thật sự rất buồn cười.” Phòng truyền đến tiếng cười to của Lý Huyền Tuyết.

“Còn có nữa...” Toàn Vũ hăng say giảng giải, hai người trò chuyện dường như  hoàn toàn quên thời gian.

Trong thư phòng.

“Vương gia, Phò mã đến đây.” Thị vệ ở cửa bẩm báo nói.

“Mời hắn tiến vào.” Lý Huyền Băng buông bút trong tay.

“Hoàng huynh, Tuyết Nhi không ở đây sao?” Tư Mã Tuấn Dật xưng hô theo công chúa, đổi thành hoàng huynh.

“Tuấn Dật, ngồi đi. Tuyết Nhi ở đây.” Lý Huyền Băng muốn nói chuyện tương lai với hắn.

Nha hoàn bưng lên hai chén trà nóng, sau đó lui ra ngoài.

“Hoàng huynh ngươi có chuyện muốn nói với ta?” Tư Mã Tuấn Dật rất thông minh, một chút liền đoán được.

“Ừ, ta lập tức sẽ trở lại nước, tuy rằng biết ngươi và Tuyết Nhi tốt lắm, nhưng là vẫn không yên long, hy vọng ngươi về sau chăm sóc nàng thật tốt.” Lý Huyền Băng nói.

“Huynh sai rồi, ta không phải chăm sóc nàng tốt mà là yêu nàng nhiều hơn.” Nhớ tới nàng, khóe môi Tư Mã Tuấn Dật không khỏi nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.

Nghe  hắn nói như vậy Lý Huyền Băng tiêu tan nỗi lo trong long, nở nụ cười thật sự yên tâm, hắn có thể không còn vướng bận, Tuyết Nhi rốt cục tìm được rồi hạnh phúc của nàng.

“Hoàng huynh, có một số người, có một số việc nhất định phải học được cách buông tay, buông tay một lần nữa có được không? Ta tin tưởng huynh sẽ hiểu.” Tư Mã Tuấn Dật nói sâu xa.

“Ta biết, chỉ là có một số nguời có một số việc không phải muốn buông là có thể buông.” Lý Huyền Băng đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, khóe môi mang theo một nụ cười khổ, hắn làm sao không nghĩ buông tha cho bản thân, nhưng càng muốn buông tha lại càng nhớ.

“Ta hiểu được, chẳng qua chờ lúc nào đó ngươi yêu một người khác, mọi việc sẽ tự nhiên trở thành quá khứ.” Tư Mã Tuấn Dật đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, loại tâm tình bất đắc dĩ này hắn có thể hiểu.

“Muốn yêu một người, nói dễ hơn làm.” Trong con ngươi của Lý Huyền Băng thâm thúy mang theo ưu thương.

“Trên đời có từ gọi là duyên phận, chúng ta không thể không tin, duyên phận tới rồi nguời ngươi yêu cũng sẽ xuất hiện.” Tư Mã Tuấn Dật cười một chút, hắn chưa từng nghĩ đến bây giờ có thể yêu Tuyết Nhi như vậy.

Có lẽ hắn không dám hi vọng như vậy: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm Tuyết Nhi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.