“Hôm nay dẫn ta ra ngoài chơi đi.” Toàn Vũ nhìn hắn yêu cầu, tốt xấu gì nàng cũng muốn biết thêm một chút về nơi này.
“Ngươi muốn đi đâu?” Lý Huyền Băng hỏi nàng, nếu đã đáp ứng sẽ cho nàng thời gian ba tháng vậy thì trong khoảng thời gian này hắn phải tận lực đi bồi nàng.
“Ngươi quyết định đi, dù sao ta cũng đâu biết gì về nơi này.” Toàn Vũ nhường quyền quyết định lại cho hắn, huống chi nàng lại không biết gì về nơi này, làm sao mà đi dạo chơi được.
“Vậy ta dẫn ngươi đến Hương Sơn ở ngoại thành, trước đây Tuyết Nhi cũng rất thích ra đó dạo chơi ngắm cảnh.” Lý Huyền Băng suy nghĩ một lát, sau đó nói.
“Được.” Vừa nghe đến núi thì Toàn Vũ đã không có nhiều hứng thú, dù sao nàng cũng đã sống trong núi ngây ngốc hết mười năm, nhưng lại không muốn làm hắn cụt hứng nên đành miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Lý Huyền Băng kéo tay nàng.
Ngồi ở trong xe ngựa khoảng gần một canh giờ, cuối cùng Hương Sơn cũng hiện ra trước mắt, Toàn Vũ bước xuống xe ngựa mới phát hiện nơi này hoàn toàn khác xa so với sự tưởng tượng của nàng.
Hoa đỗ quyên màu tím màu đỏ xen kẽ với nhau nở đầy khắp núi, trong vùng sơn dã này còn có một thác nước thật lớn, nước chảy từ trên cao chảy xuống làm bọt tung trắng xóa trông rất đẹp mắt, dưới chân thác là màu xanh của cây cỏ và hoa lá đẹp không sao tả xiết, bên cạnh đó còn có một đình viện nhỏ, từ xa có thể nhìn thấy được vài vị công tử và tiểu thư đang dạo chơi bên trong.
“Đẹp quá.” Toàn Vũ nhịn không được hô lên, cảnh đẹp thế này làm sao là núi, đây rõ ràng là một hoa viên của thiên nhiên.
“Đây là nơi mà hoàng thân quốc thích và danh gia vọng tộc thường xuyên đến dạo chơi ngắm cảnh, là một món quà của thiên nhiên, như thác nước kia vậy, tuy nhiên chúng cũng được cải tạo đôi chút mới đẹp đến như vậy.” Lý Huyền Băng ở một bên giải thích.
“Chúng ta đến phía trước xem thử.” Toàn Vũ hưng phấn tiến vào bên trong thác nước trắng xóa, xung quanh đều mờ hơi sương, trông như lạc vào tiên cảnh.
Nhưng trên đường đi dạo Toàn Vũ có chút buồn bực bởi vì những người tới nơi này nếu không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là danh gia vọng tộc nên dường như bọn họ đều quen biết Lý Huyền Băng, không ngừng tiến đến chào hỏi hắn, nhất là những vị thiên kim tiểu thư nhìn hắn với ánh mắt mê đắm càng làm cho lòng nàng cảm thấy không thoải mái.
“Vương gia.” Một vị tiểu thư ra vẻ xấu hổ nhìn hắn, liếc mắt đưa tình.
“Xin chào, Vương tiểu thư.” Lý Huyền Băng lễ phép đáp lời, sau đó tiếp tục cùng Toàn Vũ đi về phía trước, Toàn Vũ rõ ràng cảm giác được ở phía sau lưng mình có rất nhiều ánh mắt say đắm, nồng cháy yêu thương đang dõi theo hắn.
“Vương gia, người cũng đến Hương Sơn sao?” Lại thêm một nữ tử vẻ mặt xấu hổ đi đến cười nói.
“Xin chào, Lý tiểu thư.” Lý Huyền Băng vẫn trả lời khách sáo như trước.
Toàn Vũ đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, dường như bọn họ đều cố ý lờ nàng đi, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không có, làm nàng cảm thấy có chút tức giận.
Đi thêm vài bước lại thấy một vị tiểu thư từ phía đối diện đi tới, nàng choàng tay qua cánh tay Lý Huyền Băng, giành quyền nói trước: “Ta là Vương phi.”
Nữ tử sửng sốt, nghi hoặc nhìn bọn họ, vội vàng bái kiến nàng: “Tham kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi.” Toàn Vũ vui vẻ đắc ý, xem ra nàng phải tự giới thiệu thân phận của mình để bọn họ thấy khó mà rút lui.
“Tạ ơn Vương phi.” Nữ tử đứng dậy, lách bên hông nàng rời đi, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề liếc nhìn Lý Huyền Băng một cái.
“Tại sao nàng ấy không nói chuyện với ngươi?” Toàn Vũ kỳ quái hỏi hắn, chẳng lẽ nàng ta sợ mình sao? Đây là vị tiểu thư đầu tiên mà nàng thấy không có liếc mắt đưa tình với hắn.
“Ha ha ha.” Rốt cuộc Lý Huyền Băng cũng không nhịn được cười, khóe môi cố nén cười nói: “Nàng không biết ta, ta cũng không quen nàng.”
“Cái gì?” Toàn Vũ nhất thời cảm thấy xấu hổ chết đi được, mặt mũi không biết giấu ở đâu, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: “Tại sao ngươi không nói sớm?”
“Ta làm sao biết đột nhiên ngươi lại…” Lý Huyền Băng mỉm cười nhìn nàng, nàng quả thật rất đáng yêu.
“Không cần nói nữa.” Toàn Vũ vội vàng ngăn cản hắn, sau đó cảnh cáo: “Lát nữa nếu gặp được người quen nhất định phải giới thiệu “nàng là Vương phi của ta” cho họ biết, nhớ không?”
Nàng còn chưa nói xong thì có một nữ tử tay cầm quạt che nửa khuôn mặt, tươi cười như hoa, lả lướt bước đến, thấy Lý Huyền Băng thì cúi người thi lễ: “Bích Lạc tham kiến Vương gia.”
“Đây là Vương phi của ta.” Lý Huyền Băng vẫn tươi cười như trước, nhìn về phía Toàn Vũ giới thiệu.
“Vương gia, ta không nghĩ muốn làm quen nàng, người mà ta để ý chính là Vương gia.” Đôi mắt đẹp của nữ tử không hề che dấu vẻ ngưỡng mộ, đánh giá khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Toàn Vũ nổi giận đùng đùng nhìn nữ tử, dám ở trước mặt mọi người phủ nhận sự tồn tại của nàng, đây là do nàng ta tự mình chuốc lấy không thể trách nàng được, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
“Cái gì vậy?” Đột nhiên cảm thấy toàn thân như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu, nữ tử không khống chế được phải kêu to lên, sau đó mới cảm giác được bản thân quá thất lễ, sắc mặt đỏ bừng nhìn Lý Huyền Băng, cố nén cả người nhột nhạt, vội vàng bỏ đi.
“Xem ngươi còn đắc ý được không?” Toàn Vũ ở phía sau hung hăng nói.
“Toàn Vũ, ở trước mặt mọi người không được làm loạn.” Lý Huyền Băng nhìn nàng, giọng nói có chút trách móc, tuy rằng thái độ của Bích Lạc có chút ngạo mạn, nhưng nàng cũng không thể làm vậy.
“Yên tâm đi, đó chỉ là phấn ngứa bình thường thôi, một lát sau sẽ mất tác dụng, không ngứa nữa.” Nàng cũng không phải là người không biết chừng mực, sau đó bất mãn nhìn hắn nói: “Ai bảo ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt làm chi?”
“Đi thôi.” Lý Huyền Băng quả thật có chút dở khóc dở cười, trêu hoa ghẹo nguyệt? Rõ ràng hắn chẳng làm gì cả.
“Đi.” Toàn Vũ dùng sức kéo lấy cánh tay hắn.
Đột nhiên Lý Huyền Băng cảm giác xung quanh có điều gì đó không bình thường, vội vàng đem nàng che chắn ở phía sau, nói: “Cẩn thận.”
Toàn Vũ sửng sốt, liền thấy phía trước có một thanh kiếm bén nhọn thẳng tiến về bọn họ, hắn lập tức dùng chiết phiến trong tay đánh rơi thanh kiếm, đồng thời có ba mũi tên xuất phát từ hướng ba khác nhau bắn lại, tiếp theo đó là một trận mưa tên từ bốn phương tám hướng ồ ạt bay tới.
Lý Huyền Băng cùng Toàn Vũ dựa lưng vào nhau, bình tĩnh ứng phó, vài lần Toàn Vũ suýt chút nữa bị bắn trúng, quần áo bị xé rách vào chỗ.
“Vương gia, Vương phi, hai người đi trước đi, nơi này để cho thuộc hạ ứng phó.” Mười mấy thị vệ đột nhiên xuất hiện vây quanh bên người bọn họ, vừa ngăn cản những mũi tên liên tục được bắn tới vừa nói.
“Được, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút, thấy không ổn thì rút.” Lý Huyền Băng phân phó.
“Vương gia yên tâm, thuộc hạ hiểu được.” Thị vệ đáp lời.
Lý Huyền Băng không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng Toàn Vũ, lúc này nàng đang đứng sau lưng đám thị vệ, thi triển khinh công rời đi.
Nhưng tất cả bọn họ đều không có chú ý tới vẫn còn một Hắc y nhân ẩn mình phía sau cây đại thụ, trong tay cầm sẵn cung tên, trong một khắc mũi tên cũng rời khỏi cây cung bắn thẳng về phía sau lưng Lý Huyền Băng, dường như chỉ cần một phát thì sẽ bị mất mạng.
Toàn Vũ lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy thì toàn thân chấn động liền vội vàng hô to: “Cẩn thận.” Dường như không kịp tự hỏi bản thân, đã nhào ra phía sau che chắn cho hắn.
Lý Huyền Băng nhất thời cả kinh, muốn ôm nàng vọt qua một bên, nhưng vẫn chậm một bước.
“Phụp.” Mũi tên liền bắn vào phía sau lưng của nàng.
“Phốc..” Một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, thân thể của nàng lập tức ngã về phía trước…
“Toàn Vũ.” Lý Huyền Băng quát to một tiếng, ôm lấy thân mình đang ngã xuống của nàng, trong mắt tràn ngập lo lắng.
“Không cần lo lắng cho ta, tên không có bắn trúng chỗ hiểm, mau tìm một chỗ giúp ta rút mũi tên có độc này ra.” Toàn Vũ lộ ra một nụ cười, cố gắng nói, chỉ cần hắn không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, độc này nàng có thể giải được, nàng là thầy thuốc nên nàng hiểu rất rõ bệnh tình của chính mình, tuy rằng không có tổn thương đến chỗ hiểm nhưng mũi tên lại cắm vào quá sâu, phải lập tức rút ra để cầm máu, nếu không chỉ sợ sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
“Được.” Nghe được nàng nói như vậy thì Lý Huyền Băng mới thả lỏng người, vội vàng ôm lấy nàng bay nhanh đến chân núi, ném một thỏi bạc nói: “Ta dùng phòng của các ngươi.” Nói xong liền ôm nàng đi vào phòng.
Nhẹ nhàng đặt Toàn Vũ lên giường, sau đó xé lưng áo của nàng ra, tay vừa đặt lên trên thì đã bị Toàn Vũ kêu lại.
“Khoan đã, ngươi cầm lấy.” Từ trong lòng nàng lấy ra một lọ thuốc bột, sau đó lại lấy ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng, đầu tiên nàng phải giải độc trong cơ thể trước, sau đó nhắm mắt lại nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
“Toàn Vũ, cố gắng chịu đựng một chút.” Tay Lý Huyền Băng cầm lấy mũi tên, hung hăng rút ra, vừa rút ra thì máu lập tức phun trào, hắn vội vàng thân thủ điểm huyệt của nàng, sau đó đem thuốc bột rắc lên rồi xé một góc quần áo của mình băng bó lại cho nàng.
“Toàn Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?” Hắn quan tâm hỏi, xoay người lại mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, trên mặt đều là mồ hôi.
“Ta không sao.” Toàn Vũ cố hết sức mở miệng, nói xong lập tức suy yếu tựa vào trước ngực hắn, hôn mê bất tỉnh.
“Toàn Vũ.” Không phải nàng nói nàng không có việc gì sao? Tại sao lại ngất xỉu? Lý Huyền Băng lo lắng, lập tức ôm lấy nàng, hắn phải nhanh chóng đi tìm thái y, mới vừa mở cửa phòng thì thị vệ cũng đã chạy tới.
“Vương gia, xin trừng phạt thuộc hạ vì bảo hộ không chu toàn.” Mươi mấy thị vệ cùng nhau quỳ xuống.
“Đứng lên đi, sự việc lần này không thể trách các ngươi, là do ta quá sơ suất. Chuẩn bị xe ngựa quay về vương phủ, Vương phi có nguy hiểm.” Sắc mặt Lý Huyền Băng lo lắng, ra lệnh cho bọn họ.
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong, thỉnh Vương gia, Vương phi lên xe.” Thị vệ hồi bẩm.