Cuồng phong bạo vũ dường như tàn phá suốt hai canh giờ.
Hàn Ngữ Phong nhìn toàn thân tím bầm, giữa hạ thể máu tươi còn chậm rãi chảy ra, trong đầu lập tức hiện lên ý niệm chết, nữ tử mất đi trinh tiết thì còn lý do gì để sống.
Đứng dậy, lại đột nhiên cười lạnh, trinh tiết là gì kia chứ? Ngay cả quyền được chết của bản thân cũng đều không có, những ngày về sau, nàng chỉ vì Cảnh nhi mà sống, Cảnh nhi là động lực để duy trì sự sống của nàng.
Trời đã tối, Tư Mã Tuấn Lỗi đã rời đi, nhìn đống hỗn độn trong thư phòng, Hàn Ngữ Phong chịu đựng đau nhức, đứng dậy thu dọn xong xuôi, mới ra ngoài xem Cảnh nhi.
Thật vất vả bước từng bước đến phòng bếp, từ xa nhìn thấy Cảnh nhi đứng ở góc tường khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt, khiến cho người ta nhìn vào mà không đành lòng, lòng chua xót không thôi.
“Cảnh nhi, Cảnh nhi, đệ làm sao vậy?” Hàn Ngữ Phong kéo Cảnh nhi vào lòng, khẩn trương hỏi.
“Tỷ tỷ, đệ muốn về nhà, tại sao chúng ta lại ở đây? Bọn họ muốn đệ rửa chén, đệ không cẩn thận đánh vỡ, bọn họ liền mắng đệ, không cho đệ ăn cơm, còn bắt đệ đứng đây.” Cảnh nhi nhào vào lòng Hàn Ngữ Phong, nói hết những uất ức cho tỷ tỷ.
Nước mắt lã chã rơi xuống, Hàn Ngữ Phong đau lòng ôm chặt Cảnh nhi, thù hận là gì mà khiến cho bọn họ ngay cả một đứa nhỏ năm tuổi cũng không buông tha.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Bọn họ cũng ăn hiếp tỷ sao?” Cảnh nhi nhìn thấy tỷ tỷ khóc, nghĩ nàng cũng giống mình bị người khác ức hiếp.
“Cảnh nhi, nhớ kỹ, chúng ta không có nhà, về sau phải nghe lời bọn họ, cẩn thận làm việc, làm không xong, chờ tỷ tỷ đến giúp đệ làm.” Hàn Ngữ Phong biết, mình chỉ có thể nói thật cho Cảnh nhi chuyện này, cho dù cậu không hiểu.
“Vì cái gì? Tỷ tỷ, tại sao chúng ta không có nhà, đệ không muốn làm việc.” Cảnh nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, không hiểu hỏi.
Nhìn ánh mắt hồn nhiên vô tội của Cảnh nhi, Hàn Ngữ Phong đau lòng, ôm Cảnh nhi thật chặt, nước mắt lại trào ra, tỷ tỷ nên giải thích với đệ như thế nào đây?
“Tỷ tỷ, đứng khóc, Cảnh nhi ngoan, Cảnh nhi nghe lời, Cảnh nhi không hỏi nữa.” Cảnh nhi nhìn khuôn mặt đẫm lệ của tỷ tỷ, một mặt thay nàng lau nước mắt, một mặt biết điều.
“Cảnh nhi, thậtxin lỗi, thật xin lỗi.” Cảnh nhi biết điều càng khiến cho lòng của Hàn Ngữ Phong đau đớn, Cảnh nhi, sau này tỷ tỷ nhất định bảo vệ đệ, tất cả đau khổ tỷ tỷ sẽ thay đệ gánh vác.
“Tỷ tỷ, đệ đói bụng.” Cảnh nhi nhỏ giọng nói, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
“Được, tỷ tỷ đi tìm đồ ăn.” Hàn Ngữ Phong kéo Cảnh nhi vào phòng bếp.
Ở phòng bếp, có một ma ma ngoài bốn mươi tuổi ngồi ở đằng kia, mắt lạnh nhìn hai tỷ đệ đi vào.
Hàn Ngữ Phong hiểu, tất cả mọi người trong Vương phủ đều hận mình.
“Ma ma, có thể cho nô tỳ đồ ăn không?” Hàn Ngữ Phong nhỏ giọng, lễ phép hỏi.
“Chỗ đó có.” Ma ma hơn nửa ngày mới không tình nguyện trả lời nàng.
Hàn Ngữ Phong theo hướng ngón tay của bà, thấy một chén cơm thừa canh cặn, chỉ là cơm thừa canh cặn vỏn vẹn có một chén nho nhỏ, nàng biết đây là bọn họ cố ý lưu lại cơm chiều cho mình cùng đệ đệ.
Đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, bất đắc dĩ cười lạnh, Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi chính là muốn tra tấn ta như thế sao?
“Cảnh nhi, đến đây, mau ăn đi.” Hàn Ngữ Phong bưng món cơm thừa canh cặn tả pí lù đến trước mặt đệ đệ.
Cảnh nhi thật sự rất đói bụng, cầm lấy ăn như hổ đói.
Nhìn Cảnh nhi, tim Hàn Ngữ Phong rỉ máu, cuộc sống ăn ngon mặc đẹp trước kia đã qua đi, chỉ là không nghĩ đến, tình cảnh của mình cùng Cảnh nhi lại lưu lạc đầy sóng gió như vậy, đến nỗi ngay cả cơm thừa canh cặn cũng chẳng đủ để ăn no.
“Tỷ tỷ, đệ ăn no rồi, còn tỷ?” Cảnh nhi đưa cái bát không còn một hột cơm cho Hàn Ngữ Phong.
“Tỷ tỷ đã ăn rồi, Cảnh nhi ngoan, tỷ tỷ mang đệ đi nghỉ ngơi.” Hàn Ngữ Phong kéo tay Cảnh nhi, đến trước mặt ma ma hỏi: “Ma ma, xin hỏi, phòng của tôi ở đâu?”
“Thật là nực cười, ngươi còn muốn có phòng, sài phòng(phòng củi) bên cạnh phòng bếp kia chính là chỗ ở của các ngươi.” Ma ma lạnh giọng cười nhạo Hàn Ngữ Phong.
Nhìn sài phòng nhỏ trước mắt cũ nát không chịu nổi, chung quanh tồi tàn, chỉ có thể miễn cưỡng che khuất mưa gió, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, nó gần như muốn rơi xuống, bên trong không có giường, chỉ có một đống rơm rạ, tấm chăn bông cũng cũ nát không chịu nổi, lẳng lặng nằm đó chờ chủ nhân tiến đến.