Ngược Ái

Chương 41: Cưỡng bức



Cảm thấy bốn bề vắng lặng, Hàn Ngữ Phong lại mở mắt ra, phát hiện ra nàng rõ ràng lại được ở trong một căn phòng hoa lệ như vậy, sao nàng lại ở đây? Nơi này không phải nơi nàng nên ở mới đúng. 

Chống gượng thân thể yếu ớt, bỗng nhiên cơn chóng mặt kéo đến, khiến cho nàng té lăn trên mặt đất, nhắm mắt lại, lại không ngờ rằng mình lại ngả vào trong một vòm ngực ấm áp. 

Chờ cơn chóng mặt kia qua đi, Hàn Ngữ Phong mở bừng mắt, rồi nhìn tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi: “Buông.” Nàng giật phắt tay ra khỏi tay hắn, muốn tự mình đứng lên. 

“Được thôi.” Tư Mã Tuấn Lỗi còn chưa có nói xong, đã buông tay ra, Hàn Ngữ Phong liền đứng vững không xong: “A.” Chớp mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ tiếp xúc với mặt đất, trong nháy mắt, nàng lại bị cánh tay mạnh mẽ kia ôm lấy. 

“Ngươi, ngươi cố ý.” Đầu thật muốn bốc hỏa. 

“Ta cố ý đấy.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy eo của nàng, khóe miệng nở một nụ cười, không hiểu sao, hắn thật thích thú muốn thấy được bộ dáng phát hỏa của nàng, thật là xinh đẹp quyến rũ. 

“Ngươi……” Hàn Ngữ Phong bị hắn chọc tức đến nghẹn lời, không biết phản bác hắn như thế nào nữa. 

“Ăn cháo.” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa nàng về lại giường, vươn tay lấy chén cháo bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh. 

“Không ăn.” Hàn Ngữ Phong hất đầu, thì ra vừa rồi là hắn muốn lấy chén cháo cho nàng, chỉ giỏi giả vờ hảo tâm, sao hắn không tự đi mà chăm sóc mình? Nàng có thể lo cho bản thân được. 

“Ngươi nhất định không ăn?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, mang theo tia tối sầm. 

“Không ăn.” Hắn như vậy khiến cho Hàn Ngữ Phong có chút sợ, hắn muốn làm gì? Nhưng mà ngoài mặt vẫn cứ bướng bỉnh. 

Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, đột nhiên cầm lấy chén cháo kia, tự uống lấy, Hàn Ngữ Phong trừng lớn mắt, không thể tin được mà nhìn hắn, hắn tự mình ăn hết luôn. 

“Ưm…Ưm.” Không đợi nàng phản ứng lại, nàng đã bị hắn đè ở trên giường, đôi môi nhỏ nhắn bị mút lấy, Hàn Ngữ Phong giật mình hiểu ra hắn muốn làm gì rồi, ngậm chặt miệng lại, mặc cho đầu lười hắn khều khều thế nào, cũng không chịu mở miệng ra, để xem hắn làm thế nào được, trong lòng đắc ý, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ ý nghi ngờ. 

Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn tiểu nữ tử quật cường này, càng kích thích cảm giác muốn chinh phục của hắm, đưa tay khóa chặt cánh tay trắng nõn của nàng ở trên đỉnh đầu, mặt khác đưa tay kia đến, khẽ bóp cánh mũi nhỏ yêu kiều của nàng, trong mắt mang theo ý cười bá đạo. 

Hàn Ngữ Phong nháy mắt không thể hô hấp được, chỉ trừng mắt tức giận, thân thể liều mạng giãy dụa, vặn vẹo, hận khí lực quá yếu, lại vừa mới ốm dậy, cho nên sự phản kháng của mình đối với hắn mà nói thật giống châu chấu đá xe, rốt cục nhịn không được, đôi môi anh đào mở ra, cháo trắng trong miệng Tư Mã Tuấn Lỗi, đổ hết cả vào miệng nàng, ừng ực, ừng ực, nuốt hết xuống yết hầu, sau đó ho khan bạt mạng…… 

“Ngươi……” Hàn Ngữ Phong rốt cục cũng hết ho khan, mở miệng mắng hắn, phát hiện thấy trong con ngươi đen láy của hắn tràn ngập sắc dục, nàng đột nhiên nhớ ra, hành động của bọn họ hiện tại có bao nhiêu mờ ám, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên, chỉnh sửa lại giọng nói: “Ta uống hết rồi, ngươi mau leo xuống đi.”

Tư Mã Tuấn Lỗi thoáng nằm trên khuôn ngực đang hô hấp của nàng, thân hình phía dưới mềm mại làm sao, hạ thân cố gắng quấn lấy nàng. 

Hàn Ngữ Phong cảm nhận được sự khác thường ở thân thể hắn, hoảng hốt, vội vàng nói: “Ngươi không được làm vậy, đầu ta rấtchoáng, ta còn đang bệnh.” Tuy nàng không hy vọng xa vời rằng hắn sẽ bỏ qua cho mình, nhưng mà vẫn nói ra. 

Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nữ tử dưới thân, sắc mặt trắng bệch, hắn đang nhiên có thể không để ý đến cảm nhận của nàng, nhưng tại sao tâm lại không đành lòng? Chẳng lẽ bản thân thương tiếc nàng, để ý đến nàng, không, hắn không thể, hắn không thể quên cái chết của Mai nhi. Nghĩ vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. 

Hàn Ngữ Phong nhìn thấy ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh băng, thân thể nhịn không được khẽ run lên một chút, nàng biết nàng không thể trốn được mà. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.