Hai ngày qua, thân thể Hàn Ngữ Phong cũng đã khá hơn nhiều, nàng ngồi ở trong sân cùng Cảnh nhi, thì thấy Tư Mã Tuấn Dật đến.
“Đại ca ca, huynh đến rồi.” Cảnh nhi cao hứng chạy đến, bổ nhào vào lòng hắn.
“A nha, Cảnh nhi, đệ xem, đại ca ca mang đồ ăn ngon đến cho đệ này.” Tư Mã Tuấn Dật yêu thương xoa đầu cậu, cầm bọc đồ đưa cho Cảnh nhi xem.
“Cám ơn đại ca ca.” Cảnh nhi hưng phấn thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, đoạt lấy bọc đồ, chạy ra chỗ khác chơi.
“Cô có khỏe không?” Tư Mã Tuấn Dật bước đến bên cạnh Hàn Ngữ Phong, tuấn mâu tà mị lộ vẻ quan tâm.
“Ta khỏe, cám ơn ngài, Vương gia, về sau không cần phải vậy đâu, ngài sẽ tập hư nó đấy.” Hàn Ngữ Phong nhìn Cảnh nhi đang ăn ngấu ăn nghiến, vẻ mặt yêu thương.
“Ừm, không sinh bệnh là được, về sau phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.” Giọng điệu của Tư Mã Tuấn Dật tự nhiên, tựa như đang quan tâm một vị bằng hữu.
“Cám ơn, ta biết rồi.” Hàn Ngữ Phong chỉ cười cười, hắn không biết huynh đệ của mình là người lãnh khốc vô tình đến thế nào, có lúc, nàng cũng chẳng tin họ thật sự là huynh đệ.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn Hàn Ngữ Phong, tuy chịu đủ sự tra tấn, nhưng vẫn cứ kiên cường như thế, lòng ngầm tán thưởng, nàng tựa như một khối ngọc, vừa kiên cường vừa dịu dàng.
“Tỷ tỷ, cho tỷ nè, mau ăn đi.” Cảnh nhi chạy đến bên cạnh Hàn Ngữ Phong, cầm một khối điểm tâm đưa đến bên miệng nàng.
“Ừ, được rồi.” Hàn Ngữ Phong khẽ cắn một miếng.
“Đại ca ca, huynh cũng ăn đi.” Cảnh nhi cũng cầm một khối điểm tâm đưa đến bên miệng Tư Mã Tuấn Dật.
Tư Mã Tuấn Lỗi vừa bước vào cửa đã thấy một màn hạnh phúc vui vẻ, trong lòng đột nhiên thấy không thoải mái, sắc mặt đột ngột chuyển sang sắc xanh phẫn nộ.
“Tư Mã Tuấn Dật, đệ đúng là quá nhàn rỗi đi, có muốn ta đi bẩm báo với Hoàng Thượng giao cho đệ trọng trách gì đó cho đệ bớt nhàn không?” Sắc mặt âm trầm, nhanh chóng đi đến, ánh mắt sắc bén đảo qua Hàn Ngữ Phong.
Cảnh nhi núp sau lưng tỷ tỷ, Hàn Ngữ Phong không ngước mắt, chỉ khẽ cắn khối điểm tâm trong tay.
“Tuấn Lỗi, có cần phải âm hiểm như vậy không? Huynh biết đệ thích tiêu diêu tự tại mà.” Tư Mã Tuấn Dật tuyệt nhiên không để ý đến sự phẫn nộ của hắn, ngồi ở đằng kia vẫn phóng túng như trước.
“Đệ muốn tiêu diêu, thì quay về Vương phủ của mình mà tiêu diêu, không được ở trong Vương phủ của ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi hàn khí bức người.
“Tuấn Lỗi, sao huynh nhỏ nhen quá vậy, ta chẳng qua chỉ là đến thăm Cảnh nhi, mang một chút thức ăn đến cho nó, có liên quan đến huynh sao? Được, được, ta đi là được chứ gì?” Tư Mã Tuấn Dật làm ra vẻ thật sự ấm ức, quay đầu nói với Hàn Ngữ Phong cùng Cảnh nhi: “Tạm biệt, đại ca ca lần sau lại đến.” Vừa dứt lời, người đã phóng đi thật xa.
“Người đâu, mang Cảnh nhi đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó, Xuân Vũ từ ngoài cửa vội vàng chạy vào kéo Cảnh nhi đi.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt âm trầm, bước từng bước về phía nàng, nàng có chút sợ hãi mà lùi về phía sau.
“Ngươi muốn dụ dỗ Tuấn Dật, muốn thoát khỏi nơi này sao? Bổn Vương nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn trốn không thoát đâu.” Tư Mã Tuấn Lỗi hung hăng trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, một phen bế nàng lên, nhanh chóng đi vào trong phòng, ném nàng lên giường.
Ánh mắt nham hiểm lóe sáng, nhìn bộ dạng hoảng sợ của Hàn Ngữ Phong, mày liễu thanh tú, đôi môi anh đào kiều mỵ. thân hình mảnh khảnh, nữ nhân này là con gái của kẻ thù, cũng là nữ nhân làm ấm giường của hắn, mà muốn quyến rũ huynh đệ của hắn, hồng hạnh ra tường, hắn tuyệt đối không cho phép.
“Buông.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Ngữ Phong càng thêm trắng bệch, nghĩ đến việc mỗi lần bị hắn lăng nhục, nàng sống không bằng chết, đôi môi khẽ run lên, nhưng mà giọng điệu vẫn rất cứng rắn.
“Buông ngươi?” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt không chút thay đổi, mím mím môi, nâng khuôn mặt của nàng lên, bàn tay to lớn quấy rầy cằm của nàng: “Ngươi nghĩ mình có tư cách đó sao? Đừng quên, ngươi chỉ là nô tỳ làm âm giường của bổn Vương, bổn Vương tùy thời, không cần biết là nơi nào đi chăng nữa, cũng có thể làm điều đó với ngươi.”
“Ngươi, ngươi đúng là không bằng loài cầm thú.” Lời nói ám muội châm biếm của hắn khiến cho nàng phẫn nộ, chẳng lẽ, hắn tra tấn làm nhục nàng, hắn mới có sống thoải mái sao?
“Không bằng loài cầm thú?” Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi nheo lại, hỏa liệt bừng cháy sâu trong đáy mắt: “Hàn Ngữ Phong, bổn Vương nói cho ngươi biết, bổn Vương có không bằng loài cầm thú thì ngươi cũng đừng mong thoát khỏi bàn tay của bổn Vương.”