Hàn Ngữ Phong nhìn thấy vẻ mặt hận không thể cắn nuốt nàng của Tư Mã Tuấn Lỗi, không biết tại sao lại cảm thấy sợ hãi, lùi về phía sau.
Cảm thấy được dụng ý của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi dùng tay kéo mạnh, làm cho thân thể Hàn Ngữ Phong không không tự chủ được mà ngã nhào vào lòng ngực hắn, vì gắt gao ôm nàng trước ngực nên miệng vết thương trên ngực hắn máu lại tràn ra.
"Ngươi chảy máu." Hàn Ngữ Phong hoảng sợ la lên.
"Hàn Ngữ Phong, ngươi có biết tự ý chạy trốn hậu quả sẽ như thế nào không?" Con ngươi đen sáng quắc của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng chằm chằm, miệng rít gào giận dữ: "Ban ngày ban mặt cón dám cả gan quyến rũ Tuấn Dật, ngươi không muốn sống nữa phải không?"
"Ngươi muốn lấy cớ để trừng phạt ta đúng không?" Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng cười lạnh.
"Hàn Ngữ Phong." Tư Mã Tuấn Lỗi giận dữ, dùng bàn tay giữ lấy cằm nàng "Ngươi đừng quên ngươi là của bổn vương, thân thể của ngươi cũng là của bổn vương, dù ngươi có trốn cũng trốn không thoát nên đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện dụ dỗngười khác."
"Ta không phải của ngươi." Hàn Ngữ Phong quật cường nhìn hắn, trong ánh mắt sắc bén cương quyết phủ nhận: "Ta chỉ thuộc về chính mình, cho dù ngươi có chiếm được thân thể của ta thì trái tim ta cũng vĩnh viễn không thuộc về ngươi."
"Trái tim của ngươi?" Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi cười lạnh "Bổn vương chỉ cần thân thể của ngươi thôi. Bổn vương cần trái tim của ngươi làm gì?"
"Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đã hận ta như vậy, tại sao lại cứu ta? Vì cái gì không để ta đi?” Hàn Ngữ Phong giãy dụa, vặn vẹo thân thể, có ý muốn thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của hắn.
"Để ngươi đi. Nằm mơ! Bổn Vương cứu ngươi là muốn chinh phục ngươi.” Hắn nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng xoa lên hai gò má non mềm của nàng, giọng điệu bá dạo nói: "Trái tim của ngươi vẫn còn tự do phải không? Tốt lắm! Bổn vương nhất định khiến nó thuộc về bổn vương."
"Ha ha ha Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đừng có nằm mơ, nó vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi." Hàn Ngữ Phong làm như vừa nghe chuyện tiếu lâm, trên mặt hiện ra vẻ chê cười.
"Thật không? Chúng ta cứ thử xem." Hắn cười lạnh lùng, ngông cuồng mà ngạo nghễ, trong triều đình hắn có thể chinh phục vô số triều thần, nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ, chỉ cần hắn muốn còn dễ hơn trở bàn tay.
Hàn Ngữ Phong oán hận nhìn hắn, đột nhiên dùng tay đánh mạnh vào vết thương trên ngực hắn, trên miệng vết thương máu tươi lập tức trào ra làm cho Tư Mã Tuấn Lỗi đau đớn đến nỗi khẽ cau mày.
Con ngươi đen của hắn hung hăn nheo lại, tay phải giơ lên, nổi giận gầm một tiếng: "Hàn Ngữ Phong, ngươi chán sống."
Bốp………..
Sau khi một âm thanh trong trẻo vang lên, không gian lại vô cùng tĩnh mịch.
Thật lâu sau, Tư Mã Tuấn Lỗi mới từ miệng thốt ra một câu: "Hàn Ngữ Phong, ngươi lại dám phản kháng?"
Nàng nâng cằm lên, bất tuân trừng mắt nhìn hắn: "Chẳng lẽ phải đứng im cho ngươi đánh?"
Ngực Tư Mã Tuấn Lỗi vì quá tức giận mà phập phồng kịch liệt, mà trên má phải của hắn hiện ra rõ ràng dấu vết năm ngón tay.
"Là ngươi không né tránh, tại sao lại trách ta?" Hàn Ngữ Phong nhỏ giọng nói. Thấy hắn giơ tay lên nàng chỉ là phản xạ theo bản năng, đưa tay tát vào gò má hắn.
"Ngươi còn dám ngụy biện." Tư Mã Tuấn Lỗi không thể kiềm nén được lửa giận, thân thủ nhanh chóng ép sát tới gần nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Hàn Ngữ Phong sợ hãi, thụt lùi về phía giường.
Lạnh lùng nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng đang lui về phía sau, khóe môi lạnh lẽo của Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch lên, âm u nói: "Chưa từng có ai dám tát ta, Hàn Ngữ Phong, ngươi là người đầu tiên."
"Là bản thân ngươi không chịu né tránh." Nàng ngập ngừng giải thích, chậm rãi lui về phía sau. Bộ dáng thô bạo, hung ác, nham hiểm của hắn lúc này giống như bộ dáng của một con dã thú bị người ta chọc giận.
"Sợ sao? Ngươi cũng biết sợ!" Hắn đột nhiên quát chói tai sau đó hướng nàng đánh tới.
Sau khi một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Hàn Ngữ Phong đã bị hắn đặt dưới thân.
"Ngươi dám tát bổn vương một cái, ngươi xem bổn vương làm sao trừng phạt ngươi?" Thân hình cao lớn của hắn đem nàng siết lại chặt chẽ hai bên cánh tay.
"Trừng phạt, tại sao phải trừng phạt ta?" Ánh mắt Hàn Ngữ Phong cuồng nộ chống lại hắn, nàng hô lớn: "Ngươi đâu chỉ đánh ta một cái tát, ngươi còn quất ta, tra tấn ta, ta còn chưa trả lại hết cho ngươi."
"Trả lại cho ta ư?" Trong mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi bùng lên ánh lửa cực nóng, cúi đầu sát xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của nàng: "Hàn Ngữ Phong, có phải bổn vương nhẫn nại không phát hỏa thì ngươi lại càng ngông nghênh lấn tới phải không?"
"Ngươi có chịu đựng sao? Tại sao ta lại không thấy được vậy? Ngươi còn tra tấn ta chưa đủ sao?" Trong lòng Hàn Ngữ Phong tủi phận, khóe mắt rưng rưng gào to lên: "Ngươi chỉ biết là phải vì Mai nhi báo thù, trăm phương nghìn kế tra tấn nhục nhã ta, ngươi có từng nghĩ tới ta vô tội, sự oan ức của ta ngươi có biết không? Ta hận ngươi, rất hận ngươi."
“Bổn vương đã làm gì khiến ngươi hận ta như thế?” Tư Mã Tuấn Lỗi thấy khóe mắt nàng rưng rưng, giọng nói có chút dịu dàng hỏi.
"Ngươi còn hỏi ta sao?" Thật sự là rất buồn cười, những gì hắn đã làm hắn đều quên hết rồi sao? Nhưng những chuyện đó lại vĩnh viễn ở trong lòng nàng, mỗi một giờ một phút đều làm cho nàng sợ hãi.
"Bổn vương làm sai sao?" Nhìn thấy ánh cười nhạo của nàng làm hắn thẹn quá hóa giận, khẩu khí bắt đầu trở nên táo bạo: "Có sai cũng là phụ thân của ngươi làm sai trước."
"Ngươi đúng, vậy là ta sai rồi, ngươi là Vương gia cao cao tại thượng, ta làm sao có thể cùng ngươi nói lý được." Hàn Ngữ Phong cười lạnh.
"Ngươi……" Con ngươi đen ngoan độc, tà mị của hắn nhíu lại thành một đường thẳng tắp, nhìn chăm chú vào vẻ mặt khinh miệt của nàng nhưng hắn không thể xuống tay đánh nàng, chỉ có thể chán nản cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn luôn chọc người ta đến cuồng nộ.
Hàn Ngữ Phong lại không có phản ứng gì, chỉ nhắm mắt lại, đột nhiên nàng há miệng, hung hăng cắn vào đôi môi mềm mại của hắn, làm cho máu lập tức chảy ra tràn ngập miệng của hai người.
"Ưm……" Đột nhiên đau đớn làm cho hắn phát ra một tiếng hừ lạnh. Nữ nhân chết tiệt, dám cắn hắn.
Hàn Ngữ Phong giận dữ trừng mắt nhìn hắn, không khí giằng co lúc này làm cho người ta trông thấy mà sợ hãi.
Đột nhiên một giọng nói mềm nhẹ ở ngoài cửa vang lên……….