Ngược Ái

Chương 74: Tín vật đính ước



Hàn Ngữ Phong thanh thoát, nhẹ nhàng trở về phòng, liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi nhắm mắt dường như đang ngủ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của hắn trong lòng không khỏi than tiếc, một người tuấn mỹ như vậy tại sao lại tàn bạo đến vô tình, Châu nhi vì sao lại thích hắn, thật sự là rất đáng tiếc.

Vừa xoay người định rời đi thân thể đột nhiên bị người ta kéo lại, Hàn Ngữ Phong không kinh hoảng, nàng không cần nghĩ cũng biết đó là ai "Buông ra, ta muốn đi nghỉ ngơi."

"Muốn nghỉ ngơi có thể ở tại nơi này cùng bổn vương nghỉ ngơi." Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt thân hình mềm mại của nàng, hoàn toàn không có ý‎ định buông tay.

"Tùy ý ngươi, ta mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ." Hàn Ngữ Phong biết phản kháng cũng không có tác dụng, hắn sẽ không buông tha, mà nàng thật sự rất muốn nghỉ ngơi.

Tuy rằng cũng mệt chết, nhưng Tư Mã Tuấn Lỗi chẳng những không buồn ngủ mà đầu óc lại còn tỉnh táo lạ thường, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang ở gần trong gang tấc, mi cong mũi cao, làn môi mọng đỏ, mềm mại, từ khi nàng mất tích, khuôn mặt này không có lúc nào là không hiện ra trong đầu hắn, làm cho hắn vừa hận lại vừa yêu, tức giận hung hăng thề rằng sẽ không bao giờ bỏ qua cho nàng, nhưng khi nàng thật sự ở trước mắt hắn thì hắn lại không thể xuống tay.

Không tự chủ được mà hôn lên đôi môi mọng đỏ hấp dẫn của nàng.

Hàn Ngữ Phong đột nhiên mở to mắt "Ngươi không phải muốn bị cắn nữa chứ?"

Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt rời khỏi môi của nàng, đột nhiên cười ha hả "Hàn Ngữ Phong, ngươi thử xem, nếu ngươi dám cắn bổn vương lần nữa, bổn vương sẽ khiến cho ngươi ba ngày ba đêm không xuống giường được."

"Ngươi vô sỉ!" Mặt của Hàn Ngữ Phong hơi đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Cho nên ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời." Tư Mã Tuấn Lỗi lấy tay nâng cằm của nàng lên, trong con ngươi đen đầy vẻ đắc ‎ý.

"Đừng có mơ." Hàn Ngữ Phong nổi giận, gầm lên một một tiếng, vừa muốn giãy dụa liền phát hiện toàn thân đều không thể cử động, muốn nói cũng không thể nói nên lời, thì ra là đã bị hắn điểm huyệt, không thể nói mà chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi lại cúi người khẽ hôn lên đôi mắt nàng, sau đó nhẹ tay cởi bỏ vạt áo của nàng, bàn tay không an phận của hắn chậm rãi thăm dò.

Hàn Ngữ Phong vừa thẹn vùa giận nhưng lại không có biện pháp để phản kháng, chỉ có thể tùy ‎ý mặc cho hắn chậm rãi hôn nhưng rất nhanh thân thể cũng từ từ nổi lên phản ứng khác thường, nàng biết đó là cái gì?

Muốn ngăn cản nhưng lại không thể cử động, tất cả nhục nhã cùng ủy khuất, làm cho đôi mắt đẹp của nàng, nước mắt trong phút chốc chảy dài xuống.

Tư Mã Tuấn Lỗi trầm tĩnh thăm dò bên trong tốt đẹp của nàng, lơ đãng ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt đầy nước mắt làm cho tim hắn cảm thấy đau nhói, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đầy nước mắt, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Ngoan, đừng khóc!"

Đây là hắn sao? Hàn Ngữ Phong bỗng nhiên ngây ngốc thất thần, đối mặt với sự dịu dàng bất chợt của hắn nàng thật sự quên cả khóc, mãi cho đến khi hắn xoay người tiến nhập thân thể nàng, nàng mới đột nhiên tỉnh lại.

Chính là l‎ý trí của hắn đã không giữ hắn được nữa.............

Nhìn Hàn Ngữ Phong mệt mỏi đang ngủ say ở bên cạnh, sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút tái nhợt, vết thương ở trước ngực bởi vì vừa rồi trải qua vận động tình cảm mãnh liệt mà máu lại tràn ra ngoài.

Hắn bắt đắc dĩ cười khổ, vì cái gì mỗi lần nhìn thấy nàng hắn đều không thể kiềm chế được bản thân, lúc nào cũng muốn nàng.

"Người đâu?" Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ nhàng kêu lên.

"Vương gia có gì sai khiến?" Xuân Vũ từ bên ngoài đi vào nhìn thấy dưới giường là một đống quần áo hỗn độn, không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

"Băng bó lại miệng vết thương cho bổn vương." Tư Mã Tuấn Lỗi nhắm mắt lại, nhẹ giọng phân phó.

"Dạ, Vương gia." Xuân Vũ đi đến bên cạnh hắn, nhanh chóng giúp hắn băng bó lại miệng vết thương sau đó lui ra ngoài.

Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người vừa định ôm lấy nàng, đột nhiên thấy bên cạnh nàng có một miếng ngọc bội hình con bướm, cầm lấy cẩn thận xem xét một cách tỉ mỉ, ngọc bội này không phải tầm thường, hẳn là một khối ngọc vô giá, hiếm thấy. Nàng làm sao có được miếng ngọc bội trông giống như tín vật đính ước này.

Ý tưởng này làm lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, lấy tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt lộ ra tia nhìn làm cho người ta cảm thấy khó hiểu "Hàn Ngữ Phong, nàng là của ta."

Hàn Ngữ Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy mình đang nằm bên cạnh hắn, lại thấy Tư Mã Tuấn Lỗi đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào thân thể mình, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Nàng thật không ngờ chỉ trong có một ngày mà bản thân lại lưu lạc đến tình trạng này, thành một công cụ làm ấm giường cho người khác.

Nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo, nàng đột nhiên cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó? Nàng chợt nhớ tới miếng ngọc bội hình con bướm của Lý công tử, mặc dù đã cẩn thận tìm kiếm chung quanh rồi, nhưng tại sao vẫn không tìm thấy?

"Ngươi đang tìm cái gì? Có phải cái này không" Trong con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi nổi lên một luồng lửa giận khi thấy nàng vừa mới tỉnh dậy đã khẩn trương đi tìm kiếm ngọc bội.

Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn đang cầm miếng ngọc bội trong tay vội chạy nhanh đến lấy "Trả cho ta!"

Tư Mã Tuấn Lỗi lại đem ngọc bội nắm chặt trong tay, hai tròng mắt phát ra những tia nhìn sắc bén, tức giận hét: "Nói, ai đưa cho ngươi?"

"Trả cho ta!" Hàn Ngữ Phong vẫn không trả lời, vội vàng nhào tới giành lại miếng ngọc bội.

"Tín vật đính ước?” Tư Mã Tuấn Lỗi dường như càng ngày càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, đem ngọc bội vô giá như vậy tặng cho người khác nếu không phải là tín vật đính ước thì là cái gì?

"Tín vật đính ước?" Hàn Ngữ Phong sửng sốt, chợt nhớ tới những lời Lý Huyền Băng nói trước lúc đi: “Hãy chờ ta, ta nhất định sẽ trở về tìm nàng.” Như vậy thì có được xem là tín vật đính ước không?

Hắn thấy biểu hiện của nàng dường như đã thừa nhận, nghiến răng quát: "Chết tiệt! Nói! Hắn là ai?"

"Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?" Hàn Ngữ Phong căn bản không muốn giải thích với hắn.

"Hàn Ngữ Phong, ngươi có tin bổn vương lập tức bóp chết ngươi không?” Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự đã bị nàng làm cho tức điên, dùng sức nắm chặt lấy tay nàng "Nói mau, hắn là ai?"

Hàn Ngữ Phong vừa định mở miệng thì đã nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của người quản gia.

Vương gia, Hoàng thượng truyền lệnh mời người đến tiền sảnh bàn chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.