Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 29



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Hoài Du thu lại ý cười trên mặt, thuận thế xoay người hướng về phía Tống Thời Cẩn thi lễ, xa cách nói: "Chuyện vừa rồi, đa tạ Tống đại nhân."

"Cảm tạ ta làm chi." Tống Thời Cẩn dừng một chút, ý vị không rõ nói: "....... Vốn chính là ta......"

Ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu đen nhánh của Cố Hoài Du nhìn đến thất thần, nàng hôm nay mặc quần áo hắn đưa, đường viền của cẩm y màu đỏ phác hoạ ra thân hình nhỏ nhắn, đoàn hoa ở trên làn váy nở rộ dưới nắng gắt, hương sen bên ao phảng phất theo đến, Tống Thời Cẩn nhìn, không tài nào cũng dời mắt đi được.

Trong lòng âm thầm cân nhắc, vẫn là nên gọi Cô Cửu lại đi thu nạp thêm chút đồ vật.

"Nếu như Tống đại nhân không có việc gì, ta liền cáo lui trước." Cố Hoài Du sửa sửa làn váy, cũng không đợi hắn đáp lại, liền nâng bước hướng về tiền viện đi đến.

"Từ từ......" Đối với một mặt xa cách này của nàng, Tống Thời Cẩn có chút do dự, há mồm kêu dừng lại nhưng không biết nên tiếp tục nói như thế nào, ngón tay thon dài khẩn trương véo véo vạt áo, "Ta...... Ta......"

Cố Hoài Du quay đầu lại, trên mặt không hề gợn sóng, ngữ khí nhàn nhạt: "Tống đại nhân còn có gì phân phó?"

Hồng Ngọc nhìn Lục Chi một bên bình thản ung dung, nhấp môi, thanh âm thấp thấp từ kẽ răng chui ra: "Làm sao bây giờ? Thái độ của tiểu thư đối với Tống đại nhân như vậy, có phải sẽ đắc tội với Tống đại nhân hay không?"

Lục Chi dù bận vẫn ung dung nhìn hai người cách đó không xa, thấp giọng trả lời: "Sẽ không."

Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thanh âm không hề tức khí của Tống Thời Cẩm truyền đến: "Ngươi, không cần khách khí như thế."

Nói xong lại bắt đầu ảo não, hắn chưa từng có loại tâm tình thấp thỏm như này a, cư nhiên đến một lời quan trọng cũng nói không ra!

Trong đầu phảng phất có thanh âm ở phỉ nhổ chính mình, "Ngươi nói đi, ngươi hỏi đi? Ngươi sợ cái gì, ngươi hỏi nàng đi, hỏi nàng có còn nhớ hay không ngươi!"

Vừa dứt lời, liền thấy Cố Hoài Du đột nhiên xoay người, hướng về hắn chậm rãi mà đến.

Như năm đó, nàng đưa lưng về phía ánh sáng, phía sau dường như có vạn trượng hào quang, ngay sau đó liền đem hắn từ trong bóng đêm cứu rỗi.

Khoảng cách càng ngày càng gần, chung quanh hết thảy ảm đạm đều không còn tồn tại nữa, mỗi một bước của nàng đều tựa như đạp vào trái tim hắn, Tống Thời Cẩn yết hầu chuyển động, trong lúc nhất thời hô hấp có chút đình chỉ.

Ánh mắt chạm nhau, trên khuôn mặt vô tình của nàng bỗng nhiên xuất hiện tươi cười, mặt mày khóe môi nháy mắt leo lên ý cười, ánh mắt lóe sáng, duỗi tay hướng về hắn.

"Đây là điểm tâm ta vừa mới trộm giấu đi, ngươi nếm thử xem?"

Như là giấc mơ mà mấy ngàn đêm khuya vẫn xuất hiện, đây là lời khi mới gặp, nàng đối với hắn nói, giống như được đao khắc rìu đục thật sâu trong đầu Tống Thời Cẩn.

Hắn chỉnh lại cổ tay áo, chậm rãi siết chặt, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Hảo a!"

Ở giữa lòng bàn tay trắng nõn là một viên kẹo đậu phộng màu hổ phách, tản ra hương vị thơm ngọt, bé vừa với miếng, tâm tình thấp thỏm của Tống Thời Cẩn cuối cùng cũng được trút bỏ, rơi xuống đất.

Người năm xưa, rốt cuộc cũng tìm được rồi!

"Đùa giỡn vui không?" Ý cười sáng sủa của Cố Hoài Du dần dần trở nên quỷ dị: "Tống đại nhân?"

Tống Thời Cẩn há miệng thở dốc, không nói được. Chỉ là đối với nàng kêu Tống đại nhân một tiếng xa cách, có chút khó chịu.

"Ngươi đã sớm nhận ra ta?" Tuy là hỏi câu nhưng thanh âm Cố Hoài Du lại là khẳng định.

Tống Thời Cẩn gật gật đầu, "Lần đầu tiên gặp ngươi ngày đó, ở trên đường Chu Tước."

Cố Hoài Du híp híp mắt, "Cho nên, thanh y hẻm lần đó, là ngươi cố ý trở về?"

"Ta không phải theo dõi ngươi!" Tống Thời Cẩn nuốt đường trong miệng xuống, vội nói: "Lần đó là trùng hợp!"

"Như vậy, vì cái gì mà không nói cho ta?"

"Ta...... Ta......"

"Nếu Tống đại nhân có nỗi niềm khó nói, ta liền không hỏi. Hồng Ngọc, Lục Chi, đi thôi."

"Từ từ!" Tống Thời Cẩn cắn răng, thấp giọng nói: "Ta sợ ngươi trách ta."

Cố Hoài Du nghi hoặc: "Trách ngươi?"

"Trách ta, không làm người tốt." Tống Thời Cẩn gật đầu. "Làm ngươi thất vọng rồi."

"Người tốt......" Cố Hoài Du trong miệng nỉ non, suy nghĩ bỗng nhiên kéo đến thời điểm khi còn bé, nàng đã nói, "Tống Thời Cẩn, tương lai ngươi sẽ có đại tiền đồ! Tống Thời Cẩn, ngươi phải làm người tốt."

Tống Thời Cẩn thấy nàng hồi lâu không nói chuyện, đang lúc thấp thỏm thì nghe nàng buồn bã nói: "Vừa vặn, ta cũng không phải cái người tốt gì."

"Tiểu thư, khai yến!"

Bên ngoài cửa thùy hoa*, một tiểu nha hoàn vội vàng mà đến, đánh vỡ bầu không khí.

(*) Cửa thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.



Mạc Anh nghiêng người tránh đằng sau cây liễu đang xem đến vui vẻ, lại bị nha đầu này át mất thanh âm, cái bát quái gì cũng nghe không được, hận không thể từ sau thân cây lao ra che miệng nàng lại!

Cảnh tượng ngàn năm khó gặp liền như vậy đã không còn! Ngay sau đó, tầm mắt hắn rơi xuống trên người Cố Hoài Du, nếu cùng tam tiểu thư nhiều lần gặp mặt, có phải hay không...... "Hắc hắc!"

Cố Hoài Du nghiêng đầu thu lại nụ cười, hướng về nha hoàn nói: "Liền tới."

Tống Thời Cẩn cố tình chờ nàng đi trước, tầm mắt rơi xuống bóng dáng của nàng, thư thái cười cười, dư vị kẹo đậu phộng còn lưu lại hai vòng trong miệng, mùi thơm hương vị ngào ngạt, lúc này mới nhấc chân đi theo.

"Mạc Anh, sau khi trở về thì nói chuyện với ta một phen!"

Trước khi rời đi, Tống Thời Cẩn dừng chân một chút, thanh âm lại trở về trạng thái lạnh lẽo.

Sau một phen ăn uống linh đình, một ngày tràn ngập trò khôi hài cuối cùng cũng tan cuộc.

Trong Đăng Tiêu các, Lâm Tu Duệ bình lui nha hoàn trong phòng, hướng về Nhị hoàng tử ở thượng vị nói: "Nhị điện hạ thỉnh dùng trà."

Nhị hoàng tử liếc nhìn hắn một cái, không có động tác, ngón tay ở trên miệng chén trà miết nhẹ: "Mới vừa rồi người kia là muội muội của ngươi?"

Lâm Tu Duệ gật gật đầu: "Đúng, nàng mới từ Lâm Châu trở về, hương dã lớn lên không biết lễ nghĩa, khiến Nhị điện hạ chê cười."

Nhị hoàng tử nâng nâng tay, như suy tư gì đó nói: "Ta thật ra lại cảm thấy nàng so với người khác khác biệt."

Diện mạo Cố Hoài Du này, chính là phóng tới trong cung cũng hiếm thấy, lại thêm tâm tính không tồi, mới vừa rồi bị nhiều người nghi ngờ như vậy nhiều mà vẫn có thể bình thản ung dung, một câu một câu đem Lâm Tương hướng đến trong tầm ngắm.

Một loạt so sánh như vậy, Nhị hoàng tử liền cảm thấy Lâm Tu Duệ này có điểm mắt mù.

Lâm Tu Duệ nghe vậy, trong lòng nhảy dựng, sờ không ra ý của Nhị hoàng tử là gì, "Chẳng lẽ ngài......"

Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn hắn, trong lòng hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Tu Duệ, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Ngươi về sau cùng nàng thân cận nhiều một chút, lúc cần thiết hãy đứng về phía nàng, nhất thiết không thể để hành động như hôm nay xuất hiện lần nữa."

Thấy trên mặt hắn có nghi ngờ, Nhị hoàng tử lấy tay viết trên bàn chữ Tống, Lâm Tu Duệ mở to hai mắt nhìn, hơi chút suy nghĩ rồi chuyển qua gật đầu.

Tống Thời Cẩn người này, cuộc đời chưa bao giờ vì bất luận kẻ nào mà nói chuyện, đôi mắt đặt trên quá đỉnh đầu, một khi mở miệng liền có thể tức chết người. Ngày thường trên triều luôn cùng Nhị hoàng tử đối nghịch, nhưng lại không biết vì cái gì mà cho đến bây giờ vẫn chưa xuống tay.

Tới tiệc mừng thọ cũng là ngại với mặt mũi của Lâm Tu Duê, tùy tiện ban xuống một cái ân tình, lại không nghĩ rằng người kia cũng sẽ tới, chỉ điểm này cũng đã khiến mọi người đủ bất ngờ, huống chi, hắn còn bỗng nhiên ra tay giáo huấn Trương Dịch Thành, hơn nữa, kêu ai không kêu, lại cố tình kêu Cố Hoài Du thay hắn hành động.

"Ta thấy, hắn hôm nay quá nửa đã vừa mắt cái muội muội kia của ngươi, nếu ngươi có thể mượn sức Cố Hoài Du, thích hợp tạo ra vài điểm cơ hội......"

Lâm Tu Duệ tinh tế suy tư một phen, chỉ có thể gật gật đầu, "Thuộc hạ đã biết."

Nhị hoàng tử nheo nheo mắt, thấp giọng nói: "Hiện giờ bên Biện Lương cùng Kinh Châu đã đồng thời bại lộ, nếu việc này chọc đến phụ hoàng, chúng ta ai cũng không có hảo trái cây để ăn. Vì thế chỉ còn cách kéo theo Tống Thời Cẩn về phe cánh của ta, mới có thể giải quyết tốt khốn cảnh này."

Bên Kinh Châu kia núi non chạy dài, rừng rậm mọc thành cụm, Nhị hoàng tử sớm đã tính toán việc lớn, mấy năm nay âm thầm lung lạc Tổng đốc Kinh Châu Cao Viễn, giúp hắn diệt thổ phỉ giúp dân, bí mật ở nơi thâm cốc huấn luyện mười vạn tinh binh.

Nhưng nhiều miệng người như vậy, hằng ngày lại trải qua huấn luyện, cùng với lượng binh khí cần đến, số bạc cần chi đương nhiên không phải số ít, tự nhiên phải có đại lượng tài lợi chống đỡ, Nhị hoàng tử tuy sinh ra ở hoàng thất, nhưng cũng không lấy ra được nhiều bạc như vậy, lại thêm mấy ngày gần đây, bên nguồn cung tài chính Biện Lương lại phát sinh rắc rối lớn ở vận chuyển đường thuỷ.

Thêm nữa vào đêm hôm trước, Kinh Châu bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người lặng lẽ hỏi thăm việc nuôi quân, cũng không biết là ai đã để lộ tiếng gió ra ngoài. Bên này tuy đã hạ lệnh truy nã giết chết, nhưng đám người kia võ nghệ cao cường, thế nhưng lại phá được vòng vây trốn thoát, không thấy tin tức.

Mãi cho đến hôm nay cũng không thể tìm được nhóm người kia, giống như là chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.

Ngay sau đó, tại Biện Lương cũng sinh ra rất nhiều vấn đề, ở bến tàu, mười thuyền lớn chở hàng hoá chuẩn bị đi đến ngoại bang đều bị đốt cháy, một đám giang hồ tự xưng là người Lục Lâm lấy khí thế sét đánh cắn nuốt bến tàu.

Nhị hoàng tử không tiện ra mặt dẹp loạn, đám giang hồ này lại không sợ quan viên địa phương nên đành phải để bọn chúng tiếp quản bến tàu vào thời điểm ban ngày, nếu không nhượng bộ, Biện Lương không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì nữa!

Hai bên đồng thời xảy ra chuyện, không thể không hoài nghi có người âm thầm theo dõi bọn họ. Nhị hoàng tử đúng là sứt đầu mẻ trán hết sức, ở trong kinh lung lạc đại thần lại liên tiếp bị Tống Thời Cẩn chém giết mất vài tên.

Hắn không phải không hoài nghi qua Tống Thời Cẩn này chính là người phía sau mọi chuyện, nhưng đợi lâu như vậy, cũng không thấy được tin tức gì lộ ra, đây căn bản cũng không phù hợp với tính cách có thù tất báo của hắn. Huống hồ Nhị hoàng tử đã phái người âm thầm tra xét qua, Tống Thời Cẩn cũng chưa từng cùng người nơi đó tiếp xúc qua.

Trước mắt trong triều tạm chia ra làm ba phái, một bên đã quy thuận Nhị hoàng tử, một bên vẫn duy trì trạng thái trung lập, còn một bên khác, đó là của Tống Thời Cẩn.

Hắn tay nắm quyền lớn, đến Hoàng Thượng cũng cực kỳ tín nhiệm, nếu có thể mượn được sức hắn lại đây, một bên trung lập kia cư nhiên không có gì đáng ngại.

Cũng chỉ khi mượn được sức của hắn, mới có thể đem chuyện đóng quân này che giấu ổn thỏa qua đi, dù sao, Nhị hoàng tử cũng biết, Hoàng Thượng đã trao cho hắn binh quyền!

Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, Nhị hoàng tử liền cáo từ, hắn vừa đi không lâu, Lâm Tương đã được nha hoàn đẩy vào Đăng Tiêu các.

"Ca ca?" Lâm Tương duỗi tay ở hắn trước mắt quơ quơ: "Ca ca?"

Lâm Tu Duệ đột nhiên hoàn hồn, ôm nàng từ trên xe lăn xuống đến bên ngực: "Chuyện gì sao?"

Lâm Tương bĩu bĩu môi, gắt giọng: "Không có việc gì thì không có thể tìm ngươi sao?"

Lâm Tu Duệ cười, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi mượt mà của nàng: "Có thể, tất nhiên là có thể được."

Lâm Tương lúc này mới hừ một tiếng, giương giọng nói: "Ca ca, ngươi phải thay muội làm chủ, muội hôm nay bị Cố Hoài Du làm cho tức đến chết rồi."

Lâm Tu Duệ dời mắt nhìn nàng, không nói tiếp, chợt nghe nàng tiếp tục nói: "Đầu tiên là bị nàng ta chơi xấu khiến mất mặt như vậy, hiện tại các vị tiểu thư kia còn không biết đang cười nhạo ta như thế nào đâu, còn có, tờ giấy kia, nhất định là do nàng ta trộm nhét vào trên người Trương Dịch Thành!"

Lâm Tu Duệ suy nghĩ một lát, mím môi nói: "Ngươi nếu thật chán ghét nàng ta như vậy, ngày sau đừng cùng nàng gặp mặt, tóm lại có ca ca ở đây, sẽ không làm ngươi bị ủy khuất."

Lâm Tương buông đầu xuống, ánh mắt phức tạp, chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi tại đây đã xảy ra chuyện gì nàng không biết sao, tại sao thái độ Lâm Tu Duệ lại chuyển biến nhanh như vậy, thường ngày nếu nàng nói như thế, Lâm Tu Duệ đều sẽ thay nàng đòi lại công đạo.

"Ca ca! Chẳng lẽ ca để nàng ta dễ dàng tùy ý khi dễ muội như vậy sao?"

"Nếu một ngày kia, nàng ta vạch trần hết mọi chuyện thì biết phải làm sao bây giờ!"

"Muội biết, nàng trước sau gì cũng là thân muội muội của ngươi, ta...... Bất quá cũng chỉ là người ngoài ăn nhờ ở đậu......"

"Không được phép nói bậy!" Lâm Tu Duệ đánh gãy mấy lời tự trách của Lâm Tương, thấy thần sắc nàng thực sự đáng thương, trong lòng có chút không đành lòng: "Vô luận như thế nào, trong lòng ta, chỉ có ngươi mới là muội muội! Lời này về sau đừng nói nữa."

Lâm Tương hốc mắt ngậm nước, yên lặng gật gật đầu.

Lâm Tu Duệ thở dài: "Ngươi đợi ta cẩn thận nghĩ lại, việc này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn."

——————————

Tặng tui một ngôi sao ủng hộ sự chăm chỉ đi mờ (╹◡╹)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.