"Ta nói ngươi đừng tới đây! Bằng không ta lập tức vặn gảy cổ nàng, muốn chết cùng chết!" Lý Tứ lạnh giọng hô.
Cố Hoài Du cổ đã bị bóp đến ứ thanh, hô hấp khó khăn, từng trận hỗn độn từ chóp mũi chạy đến ót, lại không thể không thời khắc tự nhắc nhở chính mình, duy trì thanh tỉnh, nơi này là hương tích sơn, nàng chỉ là bị kẻ khác bắt cóc, sẽ không giống đời trước!
Mắt nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng hồng, Tống Thời Cẩn cơ hồ muốn véo nát lòng bàn tay của mình, hắn nỗ lực khắc chế cảm xúc cuồn cuộn, trầm giọng nói: "Tất cả dừng lại!"
Tiếng bước chân cơ hồ đều dừng lại, xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió thổi khiến lá cây rào rạt rung động, ánh mặt trời chen qua tán cây đáp xuống mặt đất, Cố Hoài Du nắm thật chặt cây trâm giấu ở dưới tay áo, đây là cơ hội duy nhất của nàng.
Lý Tứ đối với thái độ ném chuột sợ vỡ bình* của Ngân diện nhân thì hết sức bất ngờ, hắn vốn đánh chủ ý tùy ý bắt cóc một người làm lá chắn để trở về báo cáo kết quả, căn bản không nghĩ tới cô nương này sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng của mình, hay ả ta thật sự có liện hệ gì đó với nhóm người này?
(*) Ném chuột sợ vỡ bình: ý chỉ thái độ muốn đạt được kết quả mà vẫn bảo vệ được đồ vật quý giá.
"Ngươi, gỡ mặt nạ xuống!"
Có con tin này trong tay, hắn căn bản không tính toán sẽ rời đi tay không, thậm chí, hắn còn muốn đem cô nương này đưa tới trước mặt chủ tử, lập công chuộc tội.
Ánh mắt Lý Tử mang theo tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá người mang mặt nạ, hắn muốn biết, đến tột cùng là ai mà có bản lĩnh thông thiên như thế, có thể hỏng chuyện tốt của chủ tử!
Ánh mắt Tống Thời Cẩn đảo qua Cố Hoài Du, tạm thời không có động tác.
Lý Tứ lại đi lên phía trước nửa bước, dường như áp sát trên người Cố Hoài Du nhằm phòng bị bốn phía có người sẽ đánh úp khiến hắn không kịp trở tay.
"Gỡ xuống mặt nạ, bằng không nàng ta sẽ chết ngay lập tức!" Tựa hồ vì muốn người đối diện tin hắn chắc chắn sẽ làm được, vừa nói hắn vừa kéo tóc Cố Hoài Du, khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ bị bóp đến xanh tím.
Cảm giác ấm áp từ sau lưng truyền đến, Cố Hoài Du cả người đã nổi da gà, lý trí căng chặt cơ hồ chuẩn bị đứt gãy, dạ dày không ngừng cuồn cuộn, chỉ có thể đem trâm nhọn chọc vào tay, dựa vào cảm giác đau đớn xuyên tim, mới có thể nhịn xuống, không lập tức nôn ra.
Cố Hoài Du không muốn chết, thời điểm Ngân diện nhân nói câu đầu tiên, nàng đã nhận ra đó là thanh âm Tống Thời Cẩn, thấy ánh mắt hắn rơi xuống trên người mình, ý định liều mạng trong đầu cuối cùng cũng rõ ràng, không dấu vết đem cây trâm trong tay lộ ra một nửa.
Trâm tiêm đã vương một tầng hồng nhạt, miệng vết thương trên ngón cái còn ở thấm máu tươi, ánh mắt Tống Thời Cẩn chợt lóe, trong lòng dày vò, lại thấy Cố Hoài Du hướng phía hắn chớp chớp mắt.
Trong miệng nàng không tiếng động nói "Rời sự chú ý của hắn!"
Đối với thái độ trấn định như vậy của nàng, mấy người đều có chút ngoài ý muốn, Lâm Chức Yểu ngầm hiểu, một tay đem kiếm cắm đến bên thân cây bên cạnh, khóc ròng nói với Lý Tứ: "Ta cầu xin ngươi, không cần thương tổn muội muội ta, nhà ta có rất nhiều tiền, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, ngươi thả nàng ra được không!"
Lý Tứ cũng không quay đầu lại, Lâm Chức Yểu tiếp tục khóc: "Ngươi muốn cái gì chỉ cần nói ra, chúng ta đều có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đừng thương tổn nàng!"
"Câm miệng!" Bị thanh âm la khóc ồn ào của nàng làm cho phát phiền, ánh mắt Lý Tứ liền tối lại, cũng không quay qua, tàn nhẫn nói.
Cuối cùng, Tống Thời Cẩn giật giật ngón tay, dưới cái nhìn chăm chú của hắn chậm rãi giơ tay. Động tác của Tống Thời Cẩn rất chậm, một tay nhéo mặt nạ nhấc ra, một tay vòng đến sau đầu, làm ra tư thế cởi bỏ mặt nạ.
Sau đó đem mặt nạ kéo xuống nửa phần, lộ ra cái trán, Lý Tứ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm, lực chú ý hoàn toàn rơi trên mặt Tống Thời Cẩn. Hắn làm chuyện tàn ác đã lâu, quen thuộc rất nhiều gương mặt, tên kia tuy khó khăn lắm lộ một nửa mặt nhưng Lý Tứ đã cảm thấy không ổn, cảm giác như đã chọc phải tôn sát thần.
Chính là hiện tại!
Nghe được Lý Tứ phía sau hô hấp chợt tăng, Cố Hoài Du cắn cắn đầu lưỡi, hành động nhanh chóng, đem huyết trâm vẽ ra nửa vòng cung, đột nhiên đâm về phía sau. Vũ khí sắc bén hoàn toàn đi vào da thịt, Lý Tứ còn đang ngây người chú ý đến Tống Thời Cẩn, toàn bộ cây trâm đã đâm sâu vào bên hông, trâm hoa vụt qua trong nháy mắt, đâm vào rồi nhanh chóng rút ra.
Đau đớn bén nhọn thấu xương chợt truyền đến, thân hình Lý Tứ cong lại, theo bản năng đem người trong ngực lôi kéo muốn bảo vệ chính mình. Nắm lấy thời cơ trong giây lát, Tống Thời Cẩn kéo thanh kiếm Lâm Chức Yểu ghim ở trên cây xuống, nháy mắt vọt qua trước mặt hắn.
Không ai thấy rõ Tống Thời Cẩn đã ra tay như thế nào, kiếm quang vụt qua, Lý Tứ kêu thảm thiết một tiếng, một búng máu tươi phun ra, bắn thật xa.
Một con đoạn chưởng kia đem Lý Tứ đánh ngã tới trên đám lá khô, miệng vết thương tề tề chỉnh chỉnh, ngón tay còn co rút.
Không còn bị khống chế, Cố Hoài Du chạy nhanh ra khỏi ngực Lý Tứ, vạt trước áo nàng bị dính máu từ Lý Tứ, mùi máu tươi mức nồng đậm xông thẳng vào trong óc, cánh tay đứt lìa rơi trên mặt đất, kích thích lý trí của nàng đến căng chặt.
Thời không bắt đầu đan xen, từng màn từng màn kiếp trước bắt đầu lẫn lộn, nàng phân không rõ hiện tại với quá khứ, gãy chi, máu rỉ từng giọt, hương vị kinh tơm của nam nhân, tà dương từ chân trời chiếu đến, không nói không rằng lấy mạng nàng!
Trong đầu có thứ gì đó ầm ầm cắt qua, tứ chi như bị đóng băng, sau khi dựa vào bản năng chạy đến một bên, Cố Hoài Du đỡ một bên thái dương liên tục nôn mửa.
Chỉ sau một láy, Lý Tứ đã bị chặt bỏ đôi tay, cắt đứt gân, bị ám vệ chế trụ phía sau, đối với người làm thương Cố Hoài Du, Tống Thời Cẩn xuống tay không có một tia do dự.
Lâm Chức Yểu vội vàng theo qua, thấy mặt Cố Hoài Du trắng bệch, môi không có chút sắc, trên trán thấm đầy mồ hôi, có chút lo lắng duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng nàng.
"Không có việc gì chứ?"
Tay Lâm Chức Yểu mới vừa chạm đến y phục phía sau lưng Cố Hoài Du, nàng giống như bị doạ lớn, kêu sợ hãi ra tiếng, xoay người lui ra sau mấy bước, cặp mắt nhìn về phía Lâm Chức Yểu sớm đã không còn thanh tỉnh, chỉ sót lại hận ý ngập trời cùng kinh sợ đan xen!
Nói đến cùng, bất quá nàng cũng chỉ là là thiếu nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, tuy có thể trọng sinh, nhưng cũng là vì chết quá thảm thiết, lưu lại trong lòng vết thương lớn, ngày xưa nàng cố tình không nhớ tới, không thèm nghĩ, khép chúng lại bằng một tầng giả dối.
Hiện giờ tầng vảy kia bị bóc ra, miệng vết thương lại tiếp tục chảy máu.
Bị ánh mắt của nàng làm cho hoảng sợ, Lâm Chức Yểu trố mắt đứng sững, phía sau lưng một cỗ lạnh lẽo quấn quanh leo lên, lông tơ toàn thân đều dựng lên, theo bản năng liền muốn chạy trốn.
Nàng thậm chí cảm thấy, Cố Hoài Du trước mắt, là nàng lại không phải nàng, mọi thứ trên người nàng ấy đều xa lạ, chỉ có gương mặt kia là quen thuộc, loại cảm giác này rất quái dị, nhưng rốt cuộc Lâm Chức Yểu cũng mãnh liệt đến vô lý mà bỏ qua.
Lắc lắc đầu, đem cỗ cảm giác kỳ quái bỏ ra khỏi óc, Lâm Chức Yểu chỉ nghĩ nàng là bị dọa rồi, muốn lần thứ hai duỗi tay giữ chặt lấy nàng để an ủi, lại thấy nàng nhìn chằm chằm mình, như là đang nhìn kẻ thù.
Dư quang tối sầm lại, là Tống Thời Cẩn đã gỡ mặt nạ xuống, hắn nhấc chân lại gần Cố Hoài Du, duỗi tay về phía nàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, ta ở đây."
Cố Hoài Du gắt gao mà nhìn người trước mắt, là tên râu quai nón dơ bẩn! Dưới ánh tà dương hắn giơ chủy thủ lên, hướng về phía nàng: "Ngươi cũng đừng trách chúng ta, nếu chết làm quỷ, muốn báo thù cũng đừng tới tìm chúng ta!"
"Quận chúa nói, thời điểm nàng còn sống phải chặt đứt tứ chi."
Nàng không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy chết đi!
Giãy giụa né tránh cái tay kia, trên mặt chợt lạnh, bộ trâm đính cánh hoa ngọc lan lướt qua gương mặt, đúng rồi, nàng vẫn còn một bộ trâm!
Mùi máu tươi vẫn mãnh liệt xông vào trong óc, kích thích hai mắt nàng đỏ ngầu,đầy oán hận hóa liều mạng cùng dũng khí, một phen kéo bộ trâm trên đầu xuống, dùng toàn lực đâm về phía nam nhân đã chặt bỏ tứ chi của nàng.
Âm thanh đau đớn vang lên, lực đạo trên tay cũng không giảm, đầu trâm xuyên hơn nửa qua da thịt trên vai Tống Thời Cẩn, máu tươi theo đó chảy ra.
"Chủ tử!" Mạc Anh kinh hô một tiếng, định tiến lên.
Tống Thời Cẩn lại nâng nâng tay, cũng không quay đầu lại nói: "Trở về."
"Nhưng người!" Mạc Anh không dừng bước, khó có lần không nghe lệnh Tống Thời Cẩn.
Hiện nay ai cũng có thể nhìn ra cảm xúc Cố tiểu thư rất không thích hợp, nếu một vết đâm
kia là đâm vào ngực thì hậu quả ai cũng không thể gánh vác.
"Ta nói, trở về!"
So với vết thương trên vai, hắn càng đau lòng nàng hơn, hắn không biết vì sao cảm xúc Cố Hoài Du lại thất thường như thế, tuy tâm ẩn có suy đoán nhưng lại buộc bản thân không được tiếp tục nghĩ theo hướng đó. Có chút ký ức, chỉ có mình hắn biết, vậy là đủ rồi!
Trâm trong tay Cố Hoài Du cũng không buông ra, bởi vì dùng sức, đầu ngón tay đã trắng bệch, thần sắc Cố Hoài Du vẫn kinh hoảng như vậy, thậm chí còn chứa vài phần tuyệt vọng.
"Đừng sợ, ta ở chỗ này, sẽ không có người nào dám thương tổn ngươi."
Tống Thời Cẩn không quan tâm đầu trâm kia đã hãm sâu vào đầu vai hắn, thanh âm một mực ôn nhu đến không thể tưởng tượng.
"Ta không có tên, cũng không có nhà, ngươi thay ta tìm một cái được không?"
"Quên chưa nói cho ngươi, kẹo đậu phộng ngươi cho ta, ăn rất ngon, là đồ vật ngon nhất đời này ta từng ăn qua."
"Thời Cẩn Hoài Du*, ngươi xem, tên ngươi thật tốt! Ngươi nói, cẩn, du đều là mỹ ngọc, ta nhìn trong điển tịch, thích nhất vẫn là cái từ này."
(*) Đoạn này là tác giả giải thích nghĩa của tên nhân vật chính, mình không chuyên nên cũng không rõ. Ai biết thì chỉ nhé.
Lâm Chức Yểu đứng một bên nghe, biểu tình dần dần ngây ra. Trong đầu chỉ có một câu không ngừng hiện lên, nàng nghe được cái gì? Nàng đã nghe được cái gì?
Há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, đã bị Trần Uyên giữ chặt, đối với nàng lắc lắc đầu.
Tình huống hiện tại của Cố Hoài Du, thời điểm hắn đi theo sư phó đã từng gặp qua, nó giống như lâm vào bóng đè vậy, rất dễ không thể gọi tỉnh lại, nếu lúc này quấy rầy thì rất có khả năng người đó sẽ lâm vào điên cuồng, lại không có biện pháp thanh tỉnh, chỉ có dựa vào bản thân, nỗ lực thoát ra.
Thanh âm Tống Thời Cẩn vẫn tiếp tục: "Ngươi còn cho ta mượn bạc, ta không tính sẽ trả, thiếu quá nhiều, ta sợ ta không trả nổi......"
"Ta có tiền đồ, hiện tại, đến lượt ta tới bảo hộ ngươi, được không?"
Gió dần dần dịu đi, ám vệ thối lui đến bên ngoài làm thành một vòng, đề phòng bất trắc. Ai cũng không nói gì, ngay cả hô hấp cũng cố tình thả chậm, rốt cuộc loại ngữ điệu này của Tống Thời Cẩn, theo hắn nhiều năm như vậy, ai cũng chưa từng nghe qua.
Hắn thực kiên nhẫn, một câu một câu chậm rãi nói, dùng từng chút ấm áp nàng từng cho hắn.
Thời gian trôi đi, không ai để ý qua bao lâu, biểu tình Cố Hoài Du dần dần thả lỏng, nàng thấp giọng nỉ non cái gì, phiêu tán theo gió.
Tống Thời Cẩn kéo kéo đôi môi có chút tái nhợt, cười cười: "Đúng, ta tới đón ngươi."
Giọng nói vừa dứt, thân hình Cố Hoài Du mềm nhũn, còn chưa kịp ngã xuống đã được Tống Thời Cẩn ôm vào trong lòng, hắn thật dài thở phào nhẹ nhõm, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Chức Yểu cùng Trần Uyên.
Trần Uyên hiểu ý, nói: "Yên tâm, ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Lâm Chức Yểu sắc mặt lại có chút khó coi, từ Tống Thời Cẩn nói, nàng có thể nhìn ra hai người đã sớm đã quen biết, nhưng nàng không nghĩ sẽ quản cái này, thứ nàng để ý chính là hắn một nam tử như vậy lại ôm Cố Hoài Du ôm vào ngực, quả thực có chút không ổn.
Nghĩ nghĩ, nàng nói: "Ta sẽ không nói bậy, nhưng, người vẫn nên giao cho ta ôm về đi."
"Không cần." Tống Thời Cẩn âm thanh lạnh lùng nói.
Nói xong, Tống Thời Cẩn trực tiếp cúi người, duỗi tay vòng dưới chân Cố Hoài Du, cánh tay vững chắc đem người ôm ngang lên.
Ánh mặt trời đem thân ảnh hai người kéo thật dài, Lâm Chức Yểu nhìn, muốn ngăn cản, lại không thể nào mở miệng được.