Đêm qua mưa to tầm tã một hồi, phải đến giờ Mẹo mới khó khăn dừng lại.
Thẳng đến tảng sáng mây đen còn chưa tan, mà đen kịt đọng lại trong vùng trời thấp, toàn bộ vương phủ bị bao dưới ánh sáng tranh tối tranh sáng, ẩn ẩn tư thế một cơn bão nữa sắp ập đến.
Cây lê trước cửa Đường Lê viện đã treo vài quả mọng, được nước mưa cọ rửa một đêm càng hiện thêm vẻ no đủ ngon miệng.
Loảng xoảng một tiếng, cửa sổ bất chợt bị gió thổi tung, thổi trúng rèm châu trong phòng, khiến nó rào rạt đong đưa, Lục Chi rùng mình một cái, đem cửa sổ một lần nữa đóng lại, nhấc chân đi đến bên giường Bạt Bộ, thấp giọng nói: "Tiểu thư, canh giờ không sai biệt lắm, nên dậy rồi."
"Xảo Nhi đã trở lại sao?" Một loạt âm thanh sột soạt sột soạt bên trong màn lụa truyền đến, Hồng Ngọc vén mành khi Cố Hoài Du lê giày đứng dậy.
Lục Chi cười nói: "Đã trở lại, này sẽ trở về sương phòng."
Cố Hoài Du gật gật đầu, phân phó nói: "Cẩn thận trông chừng nàng một chút."
Lục Chi khom người nói: "Rõ."
"Đi thôi." Sau khi ăn diện thỏa đáng xong, Cố Hoài Du mới mang theo nha hoàn hướng Thọ An viện mà đi, trên phiến đá xanh còn dính hơi nước ẩm ướt, cây thấp bên đường treo bọt nước tích đêm qua, khi đi đến nửa đường, vừa vặn nàng gặp lão phu nhân.
"Tổ mẫu mạnh khỏe." Cố Hoài Du cười khanh khách hành lễ.
Sắc mặt âm trầm từ trước của lão phu nhân âm hơi hòa hoãn: "Đây là muốn đi đâu vậy?"
Cố Hoài Du ngoan ngoãn nói: "Đang định đi Thọ An viện thỉnh an người đâu."
"Đa tạ tổ mẫu săn sóc." Cố Hoài Du cười nói: "Chỉ là cháu đã vài ngày chưa đi thăm tỷ tỷ, may mà hôm nay rảnh rang, liền nghĩ trước đi thỉnh an người rồi sau đó lại đi Phù Hương viện thăm."
Nhắc tới đến Lâm Tương, sắc mặt lão phu nhân liền trầm xuống dưới, "Ngươi có tâm."
Cố Hoài Du nghĩ nghĩ, nói: "Canh giờ hẵng sớm, tổ mẫu đây là muốn đi đâu?"
Đơn giản Cố Hoài Du cũng muốn đi Phù Hương viện, lão phu nhân cũng không dấu diếm, trầm mặt nói: "Nghe nói thương thế nàng tốt lên không ít, ta qua nhìn xem."
"Vậy thật vừa vặn, cháu cùng tổ mẫu đi cùng thôi."
Lão phu nhân trong lòng bất đắc dĩ, đang muốn bảo nàng trở về trước, liền thấy Cố Hoài Du xoay người ra phía sau mình, đành phải từ bỏ.
Cùng lúc đó, Lâm Tu Duệ vừa đặt chân vào Phù Hương viện, Lâm Tương liền chạy lên đón, đang muốn mở miệng nói chuyện, ấn đường nàng nhíu nhíu, vây quanh hắn nhẹ ngửi hai cái.
"Ca ca, ngươi mới vừa rồi từ đâu tới đây?" Lâm Tương miệng thì hỏi hỏi, tay thì leo ra phía sau cổ Lâm Tu Duệ, kéo cổ áo xuống liếc mắt một cái, tuy thấy vẫn chưa có dấu vết ái muội nhưng vẫn có chút không vui hỏi: "Trên người tại sao lại có hương son phấn vậy!"
Lâm Tu Duệ nhíu nhíu mày, trong mắt có ý không kiên nhẫn, càng thêm cảm thấy Lâm Tương không thể nói lý: "Cái gì mà hương son phấn, ngươi ngửi nhầm rồi."
Lâm Tương nheo nheo đôi mắt, viẹc lão phu nhân đưa cho Lâm Tu Duệ hai nha hoàn thông phòng, nàng biết, chỉ sợ mùi hương này là do hai hồ ly tinh kia lưu lại!
Nếu giờ dung mạo nàng không sao thì hai con hồ ly tinh đó hoàn toàn không có phần thắng. Nhưng bây giờ chỉ có thể đem hy vọng duy nhất ký thác trong thuốc.
Nghĩ như vậy, tay nàng không tự chủ được mà nắm chặt, đồ vật mà nàng ta không đạt được, thì nàng ta cũng phải huỷ hoại không để cho người khác.
Sau đó gậy gật đầu đáp: "Đại khái là muội ngửi sai rồi, ca ca đừng nóng."
Tuy đã tăng lượng xích ẩn tán mỗi lần dùng lên vài phần nhưng cảm giác phiêu nhiên dục tiên cư nhiên không ở lâu, hai người bị hãm trong đó không thể kềm chế, thêm với từng trận mê hương trên người Lâm Tu Duệ tản ra, mê loạn tâm trí, thân thể cũng theo đó khô nóng lên.
"Ca ca ~~" Lâm Tương kéo rộng vạt áo, lộ ra cần cổ chưa bị thương, thanh âm khàn khàn mang theo chút thở dốc, lúc lọt vào lỗ tai Lâm Tu Duệ, lại là loại dụ hoặc khác.
Lâm Tu Duệ đột nhiên trợn mắt, lọt vào trong tầm mắt là nửa thân mình thanh non mềm mại, vết sẹo đáng sợ trước ngực kia như phát ra ánh sáng yêu dị, hắn đột nhiên lắc lắc đầu, muốn đánh cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng bỗng nhiên có bàn tay thăm thượng thân mình hắn, khiến hắn lâm vào mê mang.
Song dưới kích thích của thuốc, hai người đều đã xuất hiện ảo giác, Lâm Tu Duệ mắt say lờ đờ mê mang, đôi mắt đã nhiểm đỏ ửng, hắn nhìn thấy miệng vết thương của Lâm Tương đang dần dần khép lại, dần dần trở thành bộ dáng ngày xưa.
Lâm Tương mắt đầy ánh nước mang theo bảy phần vũ mị, linh hoạt kéo dây yếm trên cổ mình xuống, sắc hồng cánh sen của chiếc yếm phiêu nhiên rơi xuống đất, nàng rũ mắt nhìn thoáng qua thân hình oánh bạch nhu nhuận của mình, không một chút tì vết.
Cơn nóng cơ hồ muốn đem người đốt cháy không còn một mảnh, Lâm Tương duỗi tay giữ chặt Lâm Tu Duệ, kéo hắn vào trước ngực, một trận mát mẻ thoải mái khiến người khác phải thở ra tiếng.
Cảm xúc ấm áp, cào tâm tình hắn đến khó nhịn, Lâm Tu Duệ không tự giác giật giật ngón tay, sức lực lớn đến nỗi cơ hồ đem người nàng nặn ra nước, Lâm Tương kêu lên một tiếng, lại dán lên phía trước vài phân.
"Ca ca, muội nóng quá, thật là khó chịu......"
Lý trí hoàn toàn sụp đổ, Lâm Tu Duệ một tay đem người đẩy lên trên giường, liếm láp hôn môi, dây dưa trong hương vị khác thường, cũng là đồng loã khiến người khiến mê loạn.
Dưới ánh sáng tối tăm, một tiếng sấm sét mang theo tia chớp xẹt qua màn sương mù trắng như dải lụa, nhưng cũng không đủ để thanh tỉnh hai người đang gắt gao dây dưa bên nhau.
——————
"Tổ mẫu, có vũng nước dưới chân." Cố Hoài Du nâng tay lão phu nhân, tránh chỗ nước đọng, nhắc nhở bà.
Lão phu nhân gật gật đầu, nhìn thoáng qua trong viện, nhóm nha hoàn cùng gã sai vặt đều cố tình tránh xa khỏi cửa phòng chút, tiếng sấm không ngừng nổ vang bên tai, mí mắt bà giật giật hai cái, không biết vì sao, lão phu nhân có chút cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Cửa phòng đóng chặt, trong phòng không đốt đèn, sắc trời càng thêm âm trầm, mây đen dày đặc xoay quanh đỉnh đầu vương phủ, ép nhân tâm tới nặng nề.
Cửa phát ra tiếng kẽo kẹt u minh, chậm rãi mở ra, hương thuốc nồng hậu trong phòng lập tức chạy trốn khắp nơi, lão phu nhân mới đặt nửa chân vào ngạch cửa, một trận rên rỉ dày đặc át cả tiếng sấm, như băng như tuyết nện vào ngũ tạng lục phủ, kết ở trái tim.
Màn giường hiện lên một nửa bóng hình đang đong đưa, nữ tử ngồi sát trên eo nam tử, thỉnh thoảng ngửa đầu, sắc mặt lão phu nhân cùng Bạch ma ma đột biến, hoàn toàn chết lặng tại chỗ, trong đầu trống rỗng, không thể tin được cảnh tượng không chấp nhận nổi như thế sẽ diễn ra trước mắt chính mình.
Sắc mặt Cố Hoài Du có chút không bình thường, mấy lần chực buồn nôn, nhưng kịp kìm nén xuống.
"Nghiệt súc!" Ngu lão phu nhân nhấc quải trượng đập thật mạnh một tiếng trên mặt đất, lửa giận trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu.
Người bên trong lại như mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ không dừng lại.
Thân hình Lão phu nhân chao đảo, lảo đảo hai bước liền ngã quỵ, được Bạch ma ma bên cạnh một phen đỡ được.
"Đi, đi đem hai cái người không da không mặt mũi đánh tỉnh cho ta!" Hơi thở nặng nề, liên tiếp thở hổn hển vài cái, sắc mặt lão phu nhân đã xanh mét, mắt mang theo hung dữ, ngón tay run rẩy chỉ lên giường, nếu là có thể, bà hận không thể dùng mồi lửa đốt chết hai người kia.
Sắc mặt Bạch ma ma cũng khó coi đến cực điểm, nhưng việc chủ tử phân phó xuống, bà không thể không làm, sau khi đưa tay lão phu nhân tới trong tay Cố Hoài Du xong, bà mới bước nhanh tiến đến, hô to: "Các ngươi đang làm cái gì!"
Bởi vì đây là lần đầu tiên hạ dược, Xảo Nhi sờ không chuẩn phân lượng, cho nên nàng ta đã đem toàn bộ bao thuốc kia hạ bằng hết lên người Lâm Tu Duệ, càng trùng hợp hơn là, Lâm Tương lại cố tình tăng thêm lượng xích ẩn tán, hai liều thuốc lớn như thế chồng lên nhau, sinh ra hiệu quả gấp đôi, cứ như vậy khiến hai người kia cơ hồ nhìn không thấy nghe không rõ động tĩnh xung quanh.
Bạch ma ma cắn chặt răng, lén phỉ nhổ, vén màn lụa lên, một tay kéo Lâm Tương xuống.
Lâm Tương chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt màu đỏ tươi dại ra, mặt vô biểu tình sau khinhìn thoáng qua Bạch ma ma, không ngờ lại quay đầu lại, dùng cả tay lẫn chân mà bò đến bên người Lâm Tu Duệ kia, muốn tiếp túc dán lên trên người hắn.
Bạch ma ma tận lực bức bản thân không nhìn Lâm Tu Duệ quần áo đã toán loạn, thoáng nhìn động tác của Lâm Tương, dưới tình huống không thể nhịn được nữa, tráng lá gan kéo cánh tay của nàng ta, giơ tay cho một cái bạt tai.
"Tiểu thư, ngươi thanh tỉnh lại!"
Trong phòng yên tĩnh giống như chết, bầu trời vần vũ như đêm tối, sấm sét liên thanh, tia chớp xé rách trời cao, thỉnh thoảng chiếu ra mảnh sáng trong phòng.
Lâm Tương đầu bị đánh đến ong ong, vảy vết thương bị nứt mở ra một lỗ hổng, đau đớn khiến nàng ta lập tức bừng tỉnh từ trong mê loạn, thấy trong phòng nhiều rất nhiều người, một phen kéo chăn lên che giấu thân mình, cuộn thành một đoàn ở góc tường.
"Chuyện không biết xấu hổ gì cũng đều làm, che cái gì che!" Lão phu nhân đi lên phía trước vài bước, đem trong tay quải trượng tơ vàng nam nems thật mạnh về phía hai người.
Lâm Tương không kịp né tránh, đau đớn từ trán truyền đến, nàng thậm chí còn nghe được tiếng xương cốt giòn vang, sau khi quải trượng nặng nề đập vào trán Lâm Tương, bẻ một đường cong, thẳng tắp dừng ở lồng ngực Lâm Tu Duệ.
Lâm Tu Duệ chợt thanh tỉnh, tầm mắt từ trên người Lâm Tương chuyển tới sắc mặt xanh mét của lão phu nhân, lại nhìn về phía Bạch ma ma cùng Cố Hoài Du, trong lòng lộp bộp một tiếng, máu từ toàn thân nháy mắt xông lên đỉnh đầu, vội vàng nhặt quần áo rơi rụng trên mặt đất của mình lên mặc vào.
Tiếng sấm nối gót tới, chấn động đến nỗi cửa sổ rung nhẹ, những giọt mưa lớn bằng đồng tiền liên tục rơi tầm tã sau một đạo liên tục sấm, trên mặt đất nháy mắt nổi lên một tầng hơi nước.