Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 63



Từ sau ngày ấy, toàn bộ vương phủ tựa hồ lâm vào trong tĩnh mịch nặng nề, mặc cho Lâm Tương trong phòng dậm chân như thế nào, kể cả mở miệng uy hiếp, hay là chửi ầm lên, cũng không có người đi quản, chỉ là khổ cho đám nha hoàn trong Phù Hương trong viện, thỉnh thoảng phải chịu tra tấn âm tình bất định của nàng ta.

Sau khi Trương Nghi Lâm thiếu chút nữa bị vặn gảy cổ đến không thể tỉnh lại, hiện giờ nàng ta cũng suốt ngày suy yếu nằm trên giường, dưỡng thương, cũng không dám đi trêu chọc Lâm Tu Duệ. Trong lòng nàng ta rõ ràng, Lâm Tu Duệ là muốn mình chết, không còn là uy hiếp suông nữa.

Mà Lâm Tu Duệ, ước chừng là chột dạ hoặc là đang làm chuyện gì không muốn người khác biết, cũng ít khi được nhìn thấy.

Sau khi nôn ra đoàn máu bầm kia, tình huống lão phu nhân từ từ ổn định lên, thần sắc suy bại đen như than chì suy bại cũng rút đi, dần dần có đỏ ửng, đút cơm đút thuốc cũng biết há mồm, chỉ là vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.

Thái y ngày ngày túc trực, chạy qua chạy lại giữa Thọ An viện cùng Sấu Ngọc các, bất kỳ lúc nào hỏi tình huống cũng chỉ nói, ít ngày nữa liền tỉnh lại, nhưng cái ít ngày nữa là bao lâu, ai cũng không biết.

Ngày cứ như vậy mà chậm rãi trôi đi dưới áp lực quỷ dị.

Tháng sáu mặt trời lên cao, nóng như thiêu đốt nướng toàn bộ Thịnh Kinh, trong Thọ An viện bóng cây rậm rạp, cũng không xem như quá nóng. Mùi thuốc được thay thế bằng đàn hương, tràn ngập toàn bộ viện.

Giang thị ở bên giường lão phu nhân cẩn thận hầu hạ, sau khi đút xong chén thuốc, lão phu nhân vốn không một tiếng động lại đột nhiên ho khan, Giang thị khẩn trương, vội nâng lão phu nhân dậy dựa vào người mình, Cố Hoài Du gác ấm thuốc trong tay xuống, lấy tấm khăn nhẹ nhàng mà lau khoé miệng lão phu nhân.

Chờ một lúc, thấy lão phu nhân vẫn chưa tỉnh, lại đem người cẩn thận đặt tới trên giường.

"Hoài Du, con đi nghỉ đi, vất vả như vậy mấy ngày, cẩn thận mệt." Giang thị nhìn nàng nhẹ giọng nhẹ ngữ nói.

Cố Hoài Du lắc lắc đầu, cũng đè thấp thanh âm: "Con không mệt, nhị thẩm, nơi này có con trông rồi, người đi trước nằm chút."

Đại khái trong vương phủ này lão phu nhân là người duy nhất tốt, nhưng bởi vì sai lầm của nàng mà thành ra như vậy, đau lòng lại áy náy, không thấy bà tỉnh lại, lương tâm Cố Hoài Du bất an.

Giang thị thở dài, kéo tay Cố Hoài Du vỗ vỗ: "Hài tử ngoan, vất vả cho con." Những việc này vốn nên thuộc bổn phận của Trương thị, thế nhưng nàng ta lại không tới, khiến Cố Hoài Du phải tự mình gánh lấy.

Tình huống trước mắt của lão phu nhân, ước chừng là khó nói. Ban ngày, Lâm Chức Yểu cùng Cố Hoài Du cũng thay phiên nhau tới trông chừng, Trương thị cái kia là thứ vô tâm vô phổi, mỗi ngày cũng chỉ xuất hiện một lúc, giả mô giả thức đi ngang qua sân khấu, không thấy tiếng lão phu nhân tỉnh cũng liền thôi.

Nguyên lai Giang thị không thích người đại phòng, bởi vì sau cái chết của phu quân, có thể nói nàng đã nếm được nhân tình ấm lạnh thói đời nóng lạnh, lúc mới gặp Cố Hoài Du, thấy tiểu tử lớn lên giống Trương thị như vậy, cho rằng tâm tính nàng cũng như Trương thị, là người thích thế lực.

Nhưng bây giờ nhìn, thấy Cố Hoài Du cùng hai huynh muội đại phòng kia lại là không thân thiết, nhưng quan hệ cùng nhi nữ của mình lại rất gần, ngay đến tác phong hành sự cũng cùng khác mấy người kia một trời một vực, cứ mấy ngày sớm chiều ở chung như vậy, Giang thị lại sinh ra vài phần đau lòng đối với Cố Hoài Du.

Hài tử của nàng không có cha, nhưng có nương cùng huynh đệ tỷ muội để dụa vào nhau, Cố Hoài Du có cha mẹ huynh tỷ, lại như là không có.

"Chiếu cố tổ mẫu, việc phải làm." Cố Hoài Du cười nói.

Lúc hai người còn đang nhẹ giọng nói chuyện, lão phu nhân nằm trên giường bỗng giật giật đầu ngón tay, một lát sau sâu kín mở mắt.

Cố Hoài Du rũ mắt nhìn, kinh hỉ nói: "Tổ mẫu, ngài tỉnh rồi!"

Lão phu nhân gật nhẹ đầu, nghiêng đầu nhìn Giang thị cùng Cố Hoài Du, chậm rãi nói: "Đã nhiều ngày vất vả các ngươi." Bởi vì lâu ngày chưa từng mở miệng nói chuyện, thanh âm bà có chút khàn khàn thô ráp.

"Nương nói gì vậy, đều là chuyện tức phụ nên làm." Giang thị cũng không tranh công, chỉ là tâm tình vốn treo cao cuối cùng cũng rơi xuống, cao hứng nói: "Ngài có thể tỉnh lại đó là chuyện tốt nhất."

Lão phu nhân ho khan vài tiếng, dựa vào tay Giang thị vỗ nhẹ hai cái, sau đó khép hờ mí mắt, liễm đi trầm tư trong mắt, trong lòng một cỗ lạnh lẽo nổi lên giữa tháng sáu nóng bức.

Thế nhân đều biết, lâu trước giường bệnh vô hiếu tử, thời gian này bà cũng coi như đã hiểu được là như nào.

Lão phu nhân tự nhận ngày thường tuy không thích Trương thị, nhưng chưa bao giờ quá khắt khe với nàng ta, những thủ đoạn mẹ chồng dùng với con dâu, bà chưa từng dùng qua trên người nàng, đối đãi con cái đại phòng cũng thiên vị hơn nhị phòng rất nhiều.

Nhưng đổi lại được cái gì đây? Coi thường, đúng, chính là coi thường!

Nằm trên giường mấy ngày nay, dù bản thân chưa tỉnh lại, nhưng lỗ tai vẫn nghe được thanh âm bên ngoài. Người đại phòng canh giữ bên giường bà trừ bỏ Cố Hoài Du thì không còn người nào khác, Lâm Khiếu bà không trông cậy vào, hắn vốn là người vô tâm vô phổi, Trương thị mỗi ngày chỉ lướt qua một vòng, mọi việc đều không làm, thậm chí Lâm Tu Duệ cũng chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần. Nhưng người của nhị phòng, lại ngoài ý muốn khiến bà cảm động.

Tại sao lúc trước bà lại không quá quan tâm bọn họ? Mấy năm gần đây cũng không tính quá thân cận, nhiều nhất cũng chỉ là ngày lễ ngày tết tụ bên nhau dùng bữa cơm. Vậy mà sau khi bà bị bệnh, lại là dựa hết vào bọn họ.

Ngay đến Lâm Tử Khiêm bảy tuổi, cũng biết đến thăm bà.

Toàn tâm toàn ý, chính là như vậy!

Hồi lâu, lão phu nhân nói: "Đi đem người gọi tới cho ta." Bà đương nhiên không quên, còn có chuyện của Lâm Tương chưa được xử lý!

Cố Hoài Du ôn nhu khuyên nhủ: "Tổ mẫu, ngài vừa mới tỉnh, hiện nay dưỡng thân mình mới là quan trọng nhất."

Lão phu nhân lắc lắc đầu, bản thân bà tự bà biết được, tình huống lúc ấy nguy hiểm, cũng là bởi vì một ngụm tức khí phun không ra, nghẹn lại, hiện giờ vừa tỉnh, liền cảm thấy không có gì trở ngại, như cũ là cho người đi gọi Trương thị lại đây.

Không ngoài dự đoán, lão phu nhân nhìn thấy bộ dáng trang điểm hoa hòe lộng lẫy như cũ của nàng ta liền phiền lòng, tất nhiên là hảo một hồi trách cứ, nếu không phải lúc ấy là do nàng ta luyến tiếc không muốn cho Lâm Tương đi, hiện giờ cũng sẽ không gặp phải tai họa như thế này.

Trương thị nghe xong mồ hôi lạnh ròng ròng, đặc biệt là khi lão phu nhân nói, Lâm Tu Duệ bởi vì chuyện này sẽ mất đi con đường làm quan, nàng ta mới kinh ngạc phát hiện, sự tình đã tới mức vô phương cứu chữa rồi.

Sau khi quỳ nửa canh giờ nghe giáo huấn, Trương thị mới khập khiễng đi ra từ Thọ An viện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mắt trời sáng chói đủ khiến người nhìn quáng mắt, mũi chân liền chuyển, hướng về Đăng Tiêu các mà đi.

Nàng cần phải đi tìm Lâm Tu Duệ hỏi rõ ràng, đối với chuyện này rốt cuộc hắn đã có tính toán gì! Cũng không thể cứ như vậy mà gục ngã không gượng dậy nổi!

Đường xá không tính quá xa, vòng qua một mảnh hoa viên trồng hoa đoàn cẩm thúc, hành lang uốn lượn khoanh tay trước mắt nắng chiếu không tới, tối tăm một mảnh, tựa như mang Trương thị về một căn nhà bỏ hoang.

Bỗng nhiên, một con mèo hoang từ chậu hoa bên cạnh nhảy vụt ra, sau khi ngao ngao với Trương thị vài tiếng sau, xoay người liền trốn vào lùm cây.

Trong lòng Trương thị có dự cảm xấu càng lúc càng thêm mãnh liệt, ngay đến tim đập cũng có chút đình trệ. Giày thêu đông châu đạp trên gạch đá màu xanh thẫm, tiếng bước chân vang nhỏ, sắp đến, Trương thị lại có chút do dự.

Bên trong Đăng Tiêu các lặng ngắt như tờ, hạ nhân phòng trong ngoài phòng đều bị đuổi đi ra tường ngoài, một đống người dựa vào bóng râm của góc tường trốn tránh ánh nắng chói mắt, thấy Trương thị tới gần, lập tức đứng thẳng người, đồng thời cúi đầu.

Xuân Diên vội vàng đi lên, ân cần mà nói: "Phu nhân, giữa trưa nắng nóng như vậy, ngài sao lại qua đây?"

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trương thị nhăn nhăn mày, lạnh lùng nói: "Không ở trong viện mà chuyên tâm hầu hạ, đều chạy hết ra nơi đây lười nhác, một đám các ngươi không muốn sống nữa à? Cẩn thận da các ngươi đấy!"

Xuân Diên kinh hãi một chút, vội nói: "Phu nhân oan uổng, thế tử trời vừa sáng liền đem trong viện hạ nhân đuổi ra ngoài, không cho phép ai đi vào!"

"Vì sao?" Trương thị khó hiểu.

Xuân Diên lắc đầu: "Nô tỳ không biết, thế tử đã nhiều ngày đều như thế, không cho người lại gần, thậm chí ngay cả cửa viện cũng không được tới gần."

"Sao không bẩm báo sớm từ mấy ngày trước?" Trương thị hỏi.

Xuân Diên mím môi, hiển nhiên là Lâm Tu Duệ phân phó, không được đi nói.

Trong phòng tối tăm, Lâm Tu Duệ nằm nghiêng trên giường, bên chân bàn nằm lay lắt một cái bình sứ rỗng trên mặt đất.

Tâm tình càng không tốt, hắn liền càng ỷ lại xích ẩn tán nhiều hơn, chính trong lòng hắn biết cứ như vậy thì rất không ổn, cũng từng nếm qua thuốc giải, nhưng căn bản đều vô dụng!

Lúc độc phát, trong cơ thể liền ngứa ngáy ác liệt, nhưng kể cả khi dùng xích ẩn tán, ngứa ý vẫn không mảy may suy giảm. Giống như tên ăn xin đã đói bụng mười ngày nửa tháng mà trước mặt bày ra ngập tràn cơm thịt, căn bản là vô pháp ngăn cản mê hoặc.

Nghĩ như vậy, cảm giác ngứa ngáy cào tâm cào gan lại dâng lên từ đáy lòng, Lâm Tu Duệ run rẩy thò tay xuống, lấy từ dưới gối ngọc một cái lọ, run rẩy đổ một nhúm lớn bột đỏ vào lòng bàn tay, chuẩn bị đưa tới dưới mũi dùng sức hút.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, ánh sáng bên ngoài nghiêng nghiêng tiến vào, Trương thị liếc mắt một cái liền dừng lại ở cửa.

"Nương." Lâm Tu Duệ dừng động tác, vội đem tay giấu ra đằng sau, nuốt nuốt nước bọt, chột dạ nói: "Người tới làm gì?"

Trương thị bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng bước vào trong phòng, một tay kéo tay Lâm Tu Duệ từ sau lưng ra, giương giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

Lâm Tu Duệ cái mũi động động một chút, dời tầm mắt: "Không có gì, thuốc ngăn đau mà thôi."

Nhi tử nàng yêu thương như châu như bảo lớn lên, chính là đánh cái mắt nàng cũng biết hắn muốn gì, có nói dối hay không, đương nhiên là không thể gạt được Trương thị.

Thanh âm nàng đột nhiên cất cao: "Ngươi thành thật nói cho ta, đây là cái gì?"

"Đã nói là thuốc bột giảm đau!" Lâm Tu Duệ bỗng nhiên hét lên. "Người sao lại phiền như vậy!"

Giọng nói nện vào không gian yên tĩnh trong phòng, hai người đồng thời ngơ ngẩn, rõ ràng không ngờ hắn sẽ nói ra loại lời nói này.

Bỗng chốc, Trương thị đỏ hốc mắt, miệng vẫn như cũ không khoan nhượng: "Đây là cái gì?"

"Thuốc ngăn đau!" Vẫn là câu trả lời như vậy.

"Ngươi không nói đúng không!" Trương thị nhìn thoáng qua cái chai bên gối ngọc, nhân lúc Lâm Tu Duệ không để ý, bỗng nhiên vọt qua, mở nắp ra định đổ vào miệng.

"Người điên rồi!" Lâm Tu Duệ một phen kéo tay Trương thị, cố lấy cái chai trong tay nàng ta ra.

Sau khi hắn nghiện mới biết được, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.

Cảm xúc bạo ngược cùng tức giận, cơ hồ khống chế toàn bộ con người hắn. Lại không thể dừng dùng thuốc, chỉ có thể tiếp tục dùng, cứ như vậy, trở thành một vòng tuần hoàn ác tính, càng dùng cảm xúc càng không ổn định, càng không ổn định liền muốn liều thuốc càng lớn.

Hắn từ một ngày một lần, cho tới bây giờ là một ngày một lọ!

Cho nên, vô luận như thế nào, không thể khiến Trương thị nghiện!

Khí ngực Trương thị từng đợt phát tắc nghẽn, vỗ thật mạnh vài cái cho thông thuận mới nói tiếp: "Vậy ngươi thành thật nói cho ta, đây là cái gì?"

Trực giác nói cho nàng, Lâm Tu Duệ biến thành dạng này chắc chắn có quan hệ với bột phấn màu đỏ kia, trước kia có bao nhiêu ôn nhuận như ngọc, khí chất siêu nhiên, hiện giờ liền biến thành điên điên dại dại.

Lâm Tu Duệ suy sụp mà ngồi xuống giường nệm, thanh âm trầm thấp: "Không biết."

"Không biết?" Trương thị không tin: "Cái gì là không biết? Đây là ai cho ngươi?"

Lâm Tu Duệ không lên tiếng, buông đầu xuống không nói một lời. Chỉ cảm thấy gần đây mọi chuyện không thuận, mọi việc xui xẻo đều tụ lại cùng nhau.

Trương thị khó được một lần thông minh, trong đầu linh quang chợt lóe: "Có phải Lâm Tương không!"

Lâm Tu Duệ đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử co chặt, hồi lâu không ra tiếng, lại cúi đầu.

Chuyện tới nước này, Trương thị còn không hiểu gì nữa! Chỉ là sau đó mặc cho nàng có ép hỏi như thế nào, Lâm Tu Duệ cũng không mở miệng, chỉ gục xuống đầu, thỉnh thoảng nhún nhún vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.