Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 67



"Công chúa, Hoàng Thượng truyền lệnh ngài đi vào." Thấy Vệ Thanh Nghiên vẫn ngây người nhìn chằm chằm hướng Tống Thời Cẩn rời đi, Lý Ngọc không nhịn được mở miệng nhắc nhở.

Vệ Thanh Nghiên thu hồi tầm mắt, cười cưới với Lý Ngọc: "Đa tạ Lý công công."

Nói xong liền xoay người vào trong điện.

Rõ ràng hôm nay nàng ta cố tình trang điểm, diện một thân váy đào hồng nhạt chiết eo phối với tay áo rộng thêu chim loan, chỗ khuỷu tay còn đắp thêm một tầng lụa yên sa mỏng làm khăn choàng, búi tóc được chải một cách cẩn thận, một sợi liên bằng vàng ròng từ cây trâm điểm nghiêng nghiêng sau búi tóc kéo dài vòng đến trên trán, phía dưới đính một viên thạch hồng bảo.

Đôi mày được kẻ chỉnh chu, đường kẻ nơi đuôi mắt hơi hơi cong lên, đôi mắt đen nhánh chứa đầy vẻ thẹn thùng, làn da trắng nõn nay phủ một tầng hồng nhạt dưới thời tiết nóng nực, tất cả đều khiến nàng ta trở nên tuyệt sắc nhiên tiên.

Thân phận tôn quý, bộ dáng xinh đẹp, không phải tất cả thế gia công tử trong khắp kinh thành đều điên đảo dưới váy nàng sao, nàng muốn gả ai cũng được, chỉ tiếc lại nhìn trúng Tống Thời Cẩn.

Nguyên Đức Đế thầm than, ánh mắt dừng trên người nàng, vòng một vòng, nhìn Vệ Thanh Nghiên đến nỗi hai má này nhiễm đỏ.

Nàng rũ mắt, đem hộ đồ ăn tinh xảo trong tay đặt tới một bên bàn, mở nắp, lấy một chén canh hạt sen ướp lạnh ra, bên ngoài chén sứ bạch ngọc đã lấm tấm bọt nước, chờ bên ngoài lâu như vậy, đồ vật trong chén, hiển nhiên đã không còn lạnh.

"Phụ hoàng." Vệ Thanh Nghiên bưng chén đến gần ngự thư án, ngữ mang ba phần hờn dỗi nói: "Đây là nhi thần cố ý vì phụ hoàng xuống bếp, chỉ tiếc bên ngoài quá nóng, hết lạnh mất rồi."

Nguyên Đức Đế sợ nhất là nóng, vừa vào hạ liền truyền lạnh chỉ ăn đồ ướp lạnh, phi tần trong cung mỗi ngày đều đưa chén canh đến trước mặt hắn, canh hạt sen này cũng coi như không có nhiều mới lạ.

"Không sao." Nguyên Đức Đế cười cười, nói: "Căn bản con hôm nay cũng không phải vì trẫm mà tới."

Ngón tay trắng nõn của Vệ Thanh Nghiên chọc chọc chén sứ, thấp giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần đau lòng phụ hoàng mấy ngày liền vất vả, tuyệt đối không có ý khác."

Nguyên Đức Đế trầm ngâm một lát, cảm thấy cần phải ra tay chặt đứt si mê trong lòng Vệ Thanh Nghiên trước, cứ mặc nàng hồ nháo như vậy, không biết sẽ gặp phải cái nhiễu loạn gì nữa, đơn giản nói: "Tuổi đã lớn, cũng hiểu chuyện chăm sóc người khác, đến lúc tuyển Phò mã cho con rồi."

Vệ Thanh Nghiên mặt nhiễm đỏ ửng, nàng cúi đầu, trong lòng có chút hồi hộp, Tống Thời Cẩn vừa mới đi, phụ hoàng liền nói với nàng vấn đề, chẳng lẽ...... Nghĩ như vậy, khoé môi nàng ta không ngăn nổi giương cao.

Ai ngờ ngay sau đó, lời của Nguyên Đức Đế khiến cho ý cười trên mặt nàng ta cứng đờ, mặt mũi lập tức trở nên trắng bệch.

"Nhưng hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, ngươi tình ta nguyện mới có thể khiến hai họ chi hảo, dựa vào lời nói của một nhà sẽ chỉ gây nên ân oán, con tuy là công chúa, trẫm cũng không thể tuyên loạn Phò mã cho con, huỷ hoại nửa đời còn lại của con." Nguyên Đức Đế

nhắm mắt, nói thẳng ra như vậy, hắn tin Vệ Thanh Nghiên có thể nghe hiểu rõ ràng.

Đại Chu là quốc gia quốc phú dân cường* nên chuyện đưa công chúa đi hoà thân để củng cố quan hệ với tộc man di biên cảnh là không cần thiết, chuyện hôn sự có thể nói rất tự do. Cũng chính bởi nguyên nhân như thế, Vệ Thanh Nghiên mới dám tùy ý đuổi theo Tống Thời Cẩn.

(*) Nước giàu dân mạnh.

Nhưng Tống Thời Cẩn lại không có tầng ý tứ kia, bởi vì e ngại thể diện hoàng gia nên ngày thường hắn thấy nàng có thể trốn liền trốn, mỗi khi Vệ Thanh Nghiên thẹn thùng thò lại gần, Tống Thời Cẩn hành lễ xong liền cất bước đi, thậm chí ngay một câu khách sáo cũng không có.

Vệ Thanh Nghiên đương nhiên biết hắn vô tình với mình, nhưng một chữ tình đủ khiến con người điên đảo, mất đi lý trí. Thêm việc nàng ta từ nhỏ muốn gì có đó, sao có thể cam tâm thỏa hiệp như vậy, hắn càng mặc kệ mình, Vệ Thanh Nghiên lại càng muốn chinh phục.

Hơn nữa trong ngần ấy năm, bên người Tống Thời Cẩn cũng chưa từng xuất hiện nữ tử, ngay đếm nha hoàn trong phủ cũng toàn là nam tử. Một khi giữ được tâm hắn thì những ngày sau chính là đắm chìm trong sủng ái, kể từ đó, nàng ta càng không muốn từ bỏ.

"Nhi thần hiểu rồi." Vệ Thanh Nghiên khó tránh thất vọng, sắc mặt cứng đờ nói.

Nhìn nàng như vậy, hoàn toàn không giống đã hiểu rõ mọi chuyện, Nguyên Đức Đế không tiếp tục nữa, phất phất tay nói: "Co lui xuống trước đi, việc này ta sẽ thương lượng với mẫu con."

Vệ Thanh Nghiên nhấp nhấp môi đỏ, khom người liễm đi xúc cảm chiếm đoạt, thấp giọng nói: "Nhi thần cáo lui."

Đợi người đi rồi, Nguyên Đức Đế mới nói: "Ngươi thấy Thời Cẩn người này như thế nào?"

Lý Ngọc cúi đầu nhìn mũi chân mình, cái đuôi phất trần ẩn hiện trên sàn nhà, bộ dáng Hoàng Thượng như đang lầm bầm lầu bầu, lại phảng phất như đang hỏi hắn, cách tốt nhất chính là ngậm miệng không đáp, vọng nghị trọng thần trong triều cũng không đến lượt một thái giám như hắn nên nói, lời nói việc làm thận trọng mới thượng sách.

Cửa điện chưa đóng, gió bên ngoài mang theo cơn nóng thổi vào, khiến những khay đựng băng phát ra chút tiếng vang.

"Thôi." Ánh mắt Nguyên Đức Đế dừng lại trên quyển sổ Tống Thời Cẩn đưa tới, quyển sổ như cất tiếng gọi ông, nói: lại nhìn đi.

Tường son ngói vàng, cung đình thăm thẳm, trong cung xưa nay thanh tịch không tiếng động, chỉ chút bất cẩn cũng có thể biến thành đống xương khô, nói ít làm nhiều mới là thượng sách giữ mạng.

Chiêu Hoa điện ngự một góc thâm cung, hoàn cảnh thanh tĩnh, khác với khung cảnhh muôn hồng nghìn tía thường thấy, nơi này ưu chuộng thanh nhã, cũng chính là nơi ở của Đức phi - một trong bốn Phi.

Đương kim thánh thượng con nối dõi không nhiều, Đức phi lại sinh hạ một trai một gái là Vệ Tranh cùng Vệ Thanh Nghiên, có thể nói là đứng đầu trong bốn phi, nhưng vị này lại chậm chạp không đi tranh quyền thế.

Tiên hoàng hậu sau khi băng thệ* vì thương tâm Đại hoàng tử chết non, mọi người đều cho rằng Đức phi sẽ được lập Hậu sau đó, ai ngờ ngoài dự đoán của mọi người, hoàng đế lúc ấy lại lập Hiền phi sau đó.

(*) Băng thệ: ý chỉ hoàng hậu tạ thế. ( Nguyên văn tác giả dùng từ "hoăng thệ". Nhưng theo những gì mình tìm hiểu, "hoăng thệ" là dùng cho Công chúa, Hoàng tử, phi tần, còn Hoàng Thượng, Hoàng Hậu tạ thế sẽ dùng từ "băng thệ". Nên ở đây mình đã đổi lại một chút cho phù hợp hơn.)

May mà sau khi Hiền phi kế vị, vẫn chưa sinh hạ được đứa con, đến nay cũng chỉ dưỡng dục mỗi mình Đại công chúa.

Triều thần đều biết, trong bốn phi, Thục phi sinh hạ Tam hoàng tử Vệ Viêm tư chất bình thường, mà Đức phi sinh được Nhị hoàng tử Vệ Tranh ôn hòa thông tuệ, trên danh nghĩa Quý Phi chỉ có Tứ công chúa cùng Cửu hoàng tử, Vệ Nghiêu tuy được hoàng đế sủng ái, nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ.

Bất luận hướng gió trong triều

như thế nào, tại hậu cung đây, vợ cả không có con, lại chưa lập trữ*, này đây địa vị Thục phi, Đức phi, cùng Liễu Quý phi tất nhiên là ngang nhau.

(*) Lập trữ: chọn người chính thức sau này nối ngôi vua.

Tĩnh Thu cô cô nhìn thấy Vệ Thanh Nghiên tâm sự nặng nề bước vào cửa cung Chiêu Hoa điện, vội vàng đi lên đón, mới vừa hành lễ liền nghe nàng hỏi: "Mẫu phi tỉnh chưa?"

Tĩnh Thu cô cô gật gật đầu, "Nương nương đang vẽ lại đan thanh."

Vệ Thanh Nghiên cắn cắn môi, cất bước lên bậc thang.

Bên trong Chiêu Hoa điện hương lan quanh quẩn, trên bàn mỗi góc tường đều đặt rất nhiều đóa tố lan, mọi người đều biết Đức phi thích phong nhã, chuộng hỉ lan, một tay đan thanh nhưng xưng kinh thế, đặc biệt là lấy lan vẽ tranh, phong vận rất tốt.

Đức phi đứng sát cửa sổ, ngón tay nhỏ dài như ngọc đề bút, lộ ra một đoạn khuỷu tay trắng muốt, phía trên đeo vòng ngọc mỡ dê, cả người nhã nhặn lịch sự lại ôn nhu, có thể thịnh sủng nhiều năm, dung mạo đương nhiên là rất tốt, chỉ là giờ phút này hơi chau mày, hẳn bà không hài lòng bức vẽ mới vừa họa tác.

Vệ Thanh Nghiên hít sâu một hơi, gọi bà một tiếng: "Mẫu phi."

Đức phi gác xuống bút, nhìn hau bên mái nàng thấm lớp mồ hôi mỏng, cười dương tay: "Mau tới đây."

"Ngày đai như vậy, sao lúc này qua đây?" vừa nói, vừa nhận bên cạnh khăn gấm tiểu cung nữ đưa qua, thay Vệ Thanh Nghiên xoa xoa. "Nhìn này, mồ hôi đầy đầu."

Đức phi trên người mang theo một cỗ mùi lan thanh nhã mùi ngào ngạt, Vệ Thanh Nghiên dụi dụi vào lòng bà vài cái, ngửi được mùi hương như vậy, cỗ hoả khí vừa rồi mới miễn cưỡng lui xuống.

"Làm sao vậy, đây là?" Đức phi cười xoa xoa tóc Vệ Thanh Nghiên.

Vệ Thanh Nghiên lúc này mới ngẩng đầu, đáng thương vô cùng mà nói: "Mẫu phi, mới vừa rồi phụ hoàng nói, muốn thay con tuyển Phò mã."

Đức phi lại cười: "Con cũng tới tuổi rồi, đúng là nên chuẩn bị."

Vệ Thanh Nghiên bắt lấy tay Đức phi, ủy khuất nói: "Nhưng nữ nhi nghe ý tứ của phụ hoàng, hẳn người không đồng ý con với Tống Thời Cẩn đâu."

Hai mẹ con cảm tình rất tốt, Vệ Thanh Nghiên chưa bao giờ giấu bà chuyện gì, đối với chuyện ái mộ Tống Thời Cẩn, Đức phi biết đến rõ ràng.

Đức phi biểu tình vốn ôn nhu nhã nhặn lịch sự, nghe được lời nàng nói cũng giật mình, nhíu mày nói: "Con đề ra cho phụ hoàng?"

Vệ Thanh Nghiên lắc đầu, cắn cắn môi, tường thuật lại hết thảy từng câu từng chữ phát sinh ở ngự thư phòng một lần.

Đức phi sau khi nghe xong, khó tránh khỏi nghĩ nhiều hai lần.

Từ sau khi tiên hoàng hậu băng thệ, bệnh đa nghi của Hoàng Thượng liền trở nên trầm trọng, ngay đến bà nói chuyện trước mặt hoàng thượng cũng phải châm chước ba phần, nhưng con người đa nghi nặng nề này lại có loại tín nhiệm Tống Thời Cẩn quá mức bất bình thường.

Bà đồng ý Vệ Thanh Nghiên hạ mình tiếp cận Tống Thời Cẩn, cũng bởi vì nguyên nhân này, nếu không, hắn một tên vô căn vô cơ chỉ giỏi thư sách, Đức phi quả quyết coi thường.

Tuy Vệ Tranh tiếng hô trong triều rất cao, hoàng đế lại chậm chạp chưa hạ quyết định, nếu có thể kéo Tống Thời Cẩn đến bên bọn họ, nhất định sẽ có lợi thế lớn.

Nghĩ như vậy, Đức phi liền nói: "Vậy chúng ta chọn người khác tốt hón, tốt tốt đẹp đẹp chẳng phải càng tốt."

Vệ Thanh Nghiên cúi đầu, che lại tàn khốc trong mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Không, người con thích chính là Tống Thời Cẩn. Nếu con không thể có được, thì người khác cũng đừng hòng có!"

"Nam nữ thành hôn, cũng không chỉ là chuyện hai người, trong đó cần tìm người tận trung, phụ hoàng con có nghi ngờ cũng là bình thường." Vỗ vỗ mu bàn tay Vệ Thanh Nghiên, Đức phi an ủi nói. "Lại nói phụ hoàng con cũng chưa ấn định, này không phải vẫn còn đường cứu vãn sao?"

Vệ Thanh Nghiên kinh hỉ mà ngẩng đầu, cười nói: "Thật vậy chăng?"

Đức phi ôn nhu mà cười: "Con là nữ nhi của ta, ta đương nhiên là muốn thấy con hài lòng vừa ý mọi chuyện, việc này ta sẽ tận lực thay con tính toán, con cứ an tâm."

Vệ Thanh Nghiên liên tục gật đầu, chỉ cần qua cửa ải phụ hoàng, còn lại nàng có tin tưởng!

"Đa tạ mẫu phi."

"Đứa nhỏ ngốc."

Lại nhàn thoại vài câu, Vệ Thanh Nghiên liền cáo lui.

Nhìn bóng dáng nàng cao hứng phấn chấn rời đi, ý cười trên mặt Đức phi dần dần biến mất.

Tống Thời Cẩn đúng là tên không biết tốt xấu, nếu tâm thật sự không màng quyền thế, vậy tại sao trong khoảng thời gian mấy năm ngắn ngủn bò lên vị trí cao như bây giờ, Vệ Thanh Nghiên một lòng ái mộ hắn, vậy mà hắn còn tỏ ra không thích, này chẳng phải là cố làm ra vẻ?

Tính tình của nữ nhi của bà, tự bà hiểu rõ, quá cứng đầu lại hiếu thắng, càng là đồ vật không chiếm được, nàng lại càng ba tâm ba gan phải giành lấy. Không chừng Tống Thời Cẩn đã nhìn ra điểm này, mới khiến nữ nhi của bà si mê như vậy.

Bất quá, nếu đúng như vậy, đối với Vệ Tranh mà nói, hẳn là chuyện tốt.

Bà hiện giờ có tận bốn phi làm đối thủ, muốn đi lên như trước sợ là không có khả năng. Năm đó Nhàn phi dựa vào quan hệ với tiên hoàng hậu mà ngồi lên vị trí này ngay sau đó. Chỉ là sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, bà đem nàng dẫm nát dưới chân.

Bà không bao giờ quên được, khoảnh khắc bản thân lòng đầy vui sướng chờ đợi được phong hậu, thì thứ bà nhận được chỉ là tin tức Nhàn phi kế vị. Những người còn lại trong cung sau khi biết tin cũng liền đắc ý cười nhạo sau lưng mình!

Đức phi xả môi cười cười, sau đó chậm rãi đi tới trước bàn, trên mặt lại khổi phục vẻ đạm nhiên năm tháng, đề bút bắt đầu vẽ tiếp bức hoạ chưa xong.

"Đi mời Tranh Nhi đến đây một chuyến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.