Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 69



Sau khi Cao Thiên Hành rời đi không bao lâu, tầm mắt Vệ Tranh vừa chuyển, liền nhìn thấy một tiểu công tử người mặc áo dài màu xanh hồ nước, tóc vấn cao cài chuỗi quan bạch ngọc, mặt mày tinh xảo, cúi đầu đứng trước cửa thư phòng, thấy người trong phòng ra rồi liền cười với hắn.

"Lại đây!" Vệ Tranh trừng mắt nhìn, trầm giọng nói: "Ngươi đây trang điểm làm gì!"

Vệ Thanh Nghiên từ phía sau cửa nhấc chân chạy tới, tay cầm quạt xếp rung lên, xoạt một tiếng mở ra, chậm rãi phe phẩy hai cái, sau đó xoay người, cười nói: "Ca, thế nào, bộ dáng này của muội có phải rất nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc hay không."

Vệ Tranh liếc mắt nhìn nàng một cái, không dám gật bừa: "Ngươi cho rằng người khác mù hết sao? Cho rằng vẽ vời vài nét, mặc nam trang vào liền thành nam tử, người khác còn không nhìn ra được sao?"

"Rất rõ ràng sao?" Vệ Thanh Nghiên nhíu mày, theo thói quen định mím môi, đáng thương hề hề mà nói: "Muội phải bỏ chút công phu mới giả dạng thành như này mà."

Lười cùng nàng tiếp tục bàn luận việc này, Vệ Tranh đơn giản hỏi: "Không có việc gì không đăng điện tam bảo, nói đi, hôm nay cơn gió nào đem ngươi thổi tới?"

"Ta không thể đơn thuần đến thăm ca sao?" Vệ Thanh Nghiên nhướng nhướng đôi mày cố tình tô đậm.

Vệ Tranh ghét bỏ nhìn thoáng qua, rõ ràng là không quá tin tưởng: "Nếu như thế, thăm rồi ngươi cũng nên trở về đi."

"Đừng, đừng, đừng." Vệ Thanh Nghiên vội nói.

"Nói đi, chuyện gì?"

Sắc mặt Vệ Thanh Nghiên trong nháy mắt hiện lên vài phần thẹn thùng, ngay đến thanh âm cũng mang theo một chút hương vị e lệ: "Ca ca, muội muốn nhờ ca giúp một chút."

Vệ Tranh nhìn nàng một cái, hiển nhiên có chút bất ngờ trước bộ dáng này của nàng ta: "Trước ngươi nói cho ta nghe một chút xem."

Vệ Thanh Nghiên đi hai bước đến trước mặt hắn, ép thanh âm tới rất thấp, nói: "Tống Thời Cẩn vẫn luôn trốn tránh muội, muội muốn nhờ ca giúp."

Vệ Tranh nheo mắt nhìn nàng một lúc lâu, Vệ Thanh Nghiên nhịn không được, lôi kéo tay áo hắn, nũng nịu nói: "Ca, ngươi giúp giúp ta đi mà!"

"Ngươi là muội muội ta, ta đương nhiên là sẽ giúp." Vệ Tranh đột nhiên cười cười, duỗi tay vỗ vỗ gáy nàng.

"Đa tạ ca ca." Vệ Thanh Nghiên cao hứng nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi."

"Đi đâu?" Vệ Tranh hỏi.

Vệ Thanh Nghiên nói: "Tống phủ a, hắn không phải đang trốn muội sao, vậy muội liền chạy đến phủ hắn luôn!"

Vệ Tranh ngẩn ra, sau đó nói: "Hiện tại canh giờ hẵng còn sớm, sau khi dùng cơm trưa thì đi."

"Còn phải đợi lâu như vậy a?" Vệ Thanh Nghiên bất mãn.

"Ngươi cho rằng mọi người ai cũng giống ngươi à? Hắn là trọng thần đương triều, thời gian buổi sáng đều dùng để xử lý công vụ, cho dù ngươi có đi cũng không thấy được."

Vệ Thanh Nghiên lúc này mới cười cười: "Vậy sau bữa trưa đi!"

Đợi người đi rồi, Vệ Tranh mới nhìn bóng dáng nàng cười cười, thật đúng là đang buồn ngủ có thì người đưa gối, hắn còn đang định đi thăm dò Tống Thời Cẩn một phen thì Vệ Thanh Nghiên liền tới, làm như vậy tuy có chút không quang minh, nhưng nói như thế nào thì muội muội này cũng là thiệt tình thích Tống Thời Cẩn, như vậy mà tính, kỳ thật cũng là một công đôi việc.

Cùng lúc đó, Tống Thời Cẩn trong miệng Nhị hoàng tử bận rộn xử lý công, đang lén lút làm đầu trộm đuôi cướp.

Sau khi tránh đi nhãn tuyến bố trí chung quanh vương phủ xong, hắn lặng yên không một tiếng động vọt vào Đường Lê trong viện, giờ phút này vừa vặn đáp đất mà ngồi ngay ngắn trước bàn.

Nghe nói sau khi Ngu lão phu nhân tỉnh lại, Tống Thời Cẩn vẫn luôn cao hứng mà đợi trong phủ vài ngày, ngày thường mặt mũi như tảng băng thì bây giờ khó khăn lắm mới treo lên chút ý cười. Nhưng hắn kiên nhẫn đợi như vậy vài ngày, cũng không thấy Cố Hoài Du phái người tới, rơi vào đường cùng hắn đành phải ra cái hạ sách này, tự mình chạy tới vương phủ tìm người.

Hồng Ngọc không biết gì canh giữ ở cửa phòng, thấy sắc mặt Cố Hoài Du cùng Lục Chi có chút không tốt trở về liền vội vàng đi lên đón: "Tiểu thư."

Trong đầu Cố Hoài Du vẫn còn nghĩ chuyện Trương thị, tình trạng thân thể nàng ta từ từ kém đi, nghĩ hẳn cũng không sống được bao lâu nữa. Nàng ta thương Lâm Tương nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chết dưới chính tay Lâm Tương, đây có tính là ác giả ác báo không?

Việc Lâm Tương hạ xích ẩn tán Trương thị, ước chừng chỉ có mỗi mình Cố Hoài Du cảm kích, bất quá nàng lại không tính nói ra. Nếu mọi chuyện như vậy khiến Lâm Tương phải chết, này chẳng phải quá tiện nghi cho nàng ta.

Nàng còn nhiều ân oán chưa đòi lại được đâu.

"Các ngươi chờ ở của, ta muốn nghỉ."

Tiếng nói chuyện dễ nghe vang lên ngoài cửa phòng, Tống Thời Cẩn lập tức ngồi thẳng thân mình, bỗng nhiên có chút khẩn trương. Liệu nàng có cảm thấy mình làm vậy quá mức thất lễ không?

Cố Hoài Du chậm rãi bước vào trong phòng, Lục Chi còn hiểu chuyện kéo mành cửa xuống, ánh sáng trong phòng lập tức vơi mất một nửa khiến cả căn phòng có chút mê mang, ngay cả việc trong phòng nhiều hơn một người nàng cũng chưa phát hiện, cứ theo lẽ thường đi qua sảnh chính rồi bước vào trong.

Tống Thời Cẩn ho nhẹ một tiếng, cả người Cố Hoài Du lập tức căng chặt lên, khi quay đầu lại há mồm định gọi người thì nàng thấy cái bóng người quen thuộc ngồi trước bàn, mặt mang ý cười nhìn mình.

Cố Hoài Du nao nao, đợi sau khi nhìn thấy rõ ràng dung mạo người tới, ngạc nhiên nói: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"

Tống Thời Cẩn chậm rãi mở miệng, cười nói: "Sợ ngươi lại quên việc đã hứa, cố ý tới nhắc nhở ngươi."

Cố Hoài Du xả môi cười một chút, có chút chột dạ, mấy ngày nay quá nhiều việc chồng chất, bản thân xác thật có chút lãng quên việc đó. Hiện giờ nghe hắn nói như vậy mới nhớ tới chuyện ngày trước đã đáp ứng hắn: bồi hắn đi dạo những nơi còn nhỏ vẫn thường đi.

Chỉ có thể chột dạ mà đổi đề tài: "Ý ta là, ngươi vào bằng cách nào."

Tống Thời Cẩn nghiêng mắt nhìn thoáng qua cửa sổ trên tường, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Ta nhớ rõ ta đã khoá kỹ cửa sổ rồi mà?" Cố Hoài Du nói.

Tống Thời Cẩn giơ giơ lên tay: "Một chút khó khăn nho nhỏ này không làm khó được ta."

Cố Hoài Du nhìn hắn, mắt đào hoa hơi nheo lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lại phá lệ trong trẻo, ngay sau đó mím môi.

Trong nhà có chút tối, Tống Thời Cẩn ngồi ngược sáng, mặt mày hàm chứa ý cười nhìn Cố Hoài Du chột dạ, ý cười càng thêm ôn nhu.

Nàng đứng đối diện với ánh sáng từ doanh cửa, mặt mày bao phủ dưới một mảng mông lung quang ảnh, vậy mà Tống Thời Cẩn có thể phân biệt rõ ràng từng biểu cảm trên khuôn mặt nàng, cảm thấy, bất luận là bộ dáng nào, chỉ cần nàng làm, sẽ luôn đẹp như vậy.

Trong phòng chỉ có duy nhất mùi hương thuộc về nữ tử quanh quẩn, lỗ tai Tống Thời Cẩn có thể nghe được nhịp tim của mình đập từ trầm ổn vững vàng dần dần nhanh hơn, đến nỗi bây giờ tựa muốn nhảy ra khỏi ngực, mỗi một lần nàng chớp mắt, lông mi dài giống một mảnh lông chim khẽ rung, nhẹ nhàng cào qua đáy lòng mình.

"Ta......"

Vừa mới nói một chữ, liền thấy ánh mắt Cố Hoài Du chợt lóe, dường như nhớ tới gì đó, nói câu "Từ từ" với hắn xong liền xoay người, đi vào phòng trong.

Tống Thời Cẩn bị đánh gãy lời có chút ảo não, hắn đợi nàng hai đời, tìm nàng hai đời mới coi như mất đi mà tìm lại được, đoạn thời gian dày vò này thật quá mức dài dòng, dài đến nỗi hắn cứ ngỡ là thói quen, đêm khuya lắm mộng hẵng còn đang tìm kiếm.

Hắn không muốn tiếp tục trì hoãn nữa, hắn muốn mình được quang minh chính đại làm bạn bên người nàng, dùng một thân phận nào đó, bảo vệ nàng chu toàn, cho nàng tâm ý của bản thân.

Ngự sử phủ lạnh băng, chung quy vẫn là thiếu một chút cảm giác ấm áp từ nàng.

Ánh mặt trời xuyên qua một lớp cửa sổ đi tới, giống như sương mù mông lung. Tống Thời Cần thấy Cố Hoài Du thong thả ung dung đi tới muốn mở miệng lần thứ hai. Lại thấy nàng dừng lại trước mặt mình, sau đó giơ tay, một anh lạc tinh xảo từ lòng bàn tay nàng rơi xuống: "Đã nói từ trước, tặng cho ngươi lễ vật gặp mặt."

"Thật tốt." Tống Thời Cẩn không nói cảm tạ, hắn bướng bỉnh cảm thấy, mấy từ như vậy quá mức xa cách, hắn không thích.

"Không phải nói muốn đi ra ngoài đi dạo sao?" Đem anh lạc đưa tới trong tay Tống Thời Cẩn, Cố Hoài Du cười nói: "Hôm nay thời gian còn rất nhiều, ngươi đi trước chờ......"

Lời còn chưa dứt, liền thấy Tống Thời Cẩn nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó đột nhiên vươn tay về phía trước, năm ngón mở ra, nắm lấy bàn tay còn chưa kịp thu về của nàng, kéo nàng bước nhanh về phía doanh cửa.

"Ngươi làm gì?" Cố Hoài Du hỏi.

Động tác như vậy khi còn nhỏ hai người vẫn thường xuyên làm, nàng cũng không phát hiện có gì không ổn, nàng chỉ kinh ngạc khi phát hiện loại cảm giác chán ghét tiếp xúc với nam tử lại không xuất hiện khi nàng tiếp xúc với Tống Thời Cẩn.

Sau cái ôm ngày ấy, nàng cho rằng bản thân đã hoá giải được khúc mắc trong lòng, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ quỷ dị muốn tìm người thử xem đây có phải ảo giác hay không, không cần tiếp xúc thân mật, chỉ cần có thể cách bản thân trong vòng ba bước là tốt rồi.

Chỉ là, toàn bộ đều thất bại!

Lòng bàn tay Tống Thời Cẩn ấm hơn tay nàng, Cố Hoài Du rũ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, nàng thật sự không có ác cảm với hắn.

"Nắm chặt ta." Dừng lại trên khung cửa, Tống Thời Cẩn thấp giọng nói, thanh âm đều là sung sướng không cách nào che dấu nổi.

Cố Hoài Du còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy hông căng chặt, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lui về phía sau.

Lần đầu phi như vậy là khi nhìn thấy mặt thẹo, lúc đó bởi vì nàng vốn khẩn trương nên không cảm thấy quá sợ, bây giờ đột nhiên cả người bị nâng cao khỏi mặt đất, Cố Hoài Du mím chặt môi cố nhịn tiếng kêu sợ hãi chực nảy ra khỏi miệng xuống, vội vàng nhắm mắt lại.

Toàn thân như bay bổng khỏi mặt đất vẫn khiến lòng nàng sợ hãi như cũ, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, duỗi tay nắm chặt quần áo bên hông Tống Thời Cẩn.

Nương theo bóng cây rậm rạp để ẩn nấp thân hình, Tống Thời Cẩn mang theo nàng nhảy lên nhảy xuống vài cái đã phóng qua đầu tường, đáp xuống chỗ rẽ chỗ cửa sau.

"Đi thôi." Tống Thời Cẩn vẫn không buông nàng ra, cười nói. "Có thể lại cho ta một viên kẹo đậu phộng không?"

Cố Hoài Du chỉ cảm thấy ánh mắt hắn có chút kỳ quái, mang theo một loại cảm giác nói không nên lời, đành rũ mắt xuống tránh đi.

Đôi mắt Tống Thời Cẩn lơ đãng phát ra tia ôn nhu, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của nàng, đến bây giờ Cố Hoài Du còn chưa hiểu bản thân đối với nàng đã không còn là tình bạn đơn thuần khi nhỏ, đơn giản như vậy.

Về thăm chốn cũ chỉ là cái cớ để ngụy trang, Tống Thời Cẩn chỉ muốn được gần nàng một chút, lại gần một chút.

————

Vệ Tranh không lay chuyển được Vệ Thanh Nghiên, một đường bị nàng lôi kéo ra khỏi cửa phủ Nhị hoàng tử.

Vừa nghe buổi chiều phải đi Tống phủ, Vệ Thanh Nghiên lập tức kinh giác bản thân hôm nay trang điểm quá xấu, muốn lần nữa đi mua chút son phấn, hoa phục trang sức, lại hảo hải trang điểm chải chuốt, nhất định phải khiến Tống Thời Cẩn mê mệt đến nỗi bay mất ba hồn bảy vía!

Khi đi đến phố Trường An, bỗng nhiên Vệ Thanh Nghiên lại dừng bước.

"Sao lại không đi nữa?" Vệ Tranh đi phía trước khoảng hai bước, mới phát giác người phía sau không đuổi kịp, vừa định quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt Vệ Thanh Nghiên âm trầm nhìn một cái hẻm nhỏ bên cạnh đến xuất thần.

"Đang nhìn cái gì?" Vệ Tranh có chút tò mò hỏi, khó thấy được một lần Vệ Thanh Nghiên bày ra biểu tình như vậy trước mặt mọi người.

Vệ Thanh Nghiên không đáp, sau một lúc lâu, nàng ta mới cất bước chạy về phái cái hẻm nhỏ kia.

Ngõ nhỏ lát đá xanh khá rỗng rãi, ngay đến một chiếc xe ngựa cũng thừa chỗ đi vào, đằng trước cách đó không xa có một đôi nam nữ cách nhau rất gần sóng vai mà đi, nữ tử khó khăn lắm mới cao tới tai nam tử bên, hai người đang nói gì đó, nam tử thường xuyên quay đầu sang nhìn nữ tử đi cạnh.

Vệ Thanh Nghiên liền dừng lain cách đó không xa, gắt gao nhìn đằng trước, nam tử mắt kiếm mày rậm, đôi mắt vốn trong như nước hồ ngày thu của nàng ta đã bắt đầu gợn sóng, hừng hực lòng đố kị chực bùng lên.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Vệ Thanh Nghiên liền có thể nhận ra, nam tử kia chính là Tống Thời Cẩn, nhưng nàng lại không biết được nữ tử kia là nhà ai.

Mỗi khi Tống Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn nàng ta, đó là một thứ lưu luyến mà Vệ Thanh Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt hắn, ý cười ôn nhu như vậy, hắn cũng chưa bao giờ bày ra trước người đời.

Mà nữ tử đứng bên, vòng eo thướt tha một tay cũng có thể ôm hết, tóc đen như thác nước rối tung ở sau lưng, y phục trên người lại là xa xỉ, ắt hẳn là một quý nữ thế gia nào đó, chỉ là nàng ta ngẫu nhiên mới lộ chút sườn mặt, nhìn cực kỳ xa lạ.

Cảnh đẹp ý vui như vậy, thế nhưng lại đâm hai mắt Vệ Thanh Nghiên đến đỏ bừng. Nàng không cam lòng, đồ vật nàng muốn, trước nay chưa bao giờ nàng không chiếm được, bởi vì, những thứ nàng không chiếm được sẽ bị chính tay nàng hủy đi rồi.

Ngày mới gặp Tống Thời Cẩn, một lòng nàng ta ngay lập tức liền hướng về hắn, đứng trong đám người chỉ duy mình hắn là lóa mắt nhất, bất luận có bao nhiêu người, Vệ Thanh Nghiên chỉ cần liếc mắt cũng có thể tìm được hắn ngay tức khắc.

Hiện giờ, nàng lại đặc biệt hận đôi mắt này, vì cái gì phải bắt nàng nhìn thấy một màn kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.