Ngọn lửa phập phồng trên đóng vỏ bưởi khô, Tống Thời Cẩn nâng bước tiến lên, tất cả động tác đều là một bộ tiêu sái, mở nắp nồi nước đường đang đặt trên bếp ra, múc hai muỗng nước từ trong chén đổ vào trong nồi, ngọn lửa toả hơi ra xung quanh, không quá nóng, nước đường bắt đầu sôi lên, bóng nước lộp bộp nổ.
Gã sai vặt áo xanh há mồm muốn nhắc nhở, nhưng thấy bộ dáng trầm ổn của hắn, lại yên lặng lui tới đứng một bên.
Đôi đũa tre được tước hoàn chỉnh quay tròn theo động tác khuất, màu sắc nước đường thay đổi dần, bộ dáng Tống Thời Cẩn như đã định liệu trước mọi thứ, việc đơn giản như thế này, sao có thể làm khó được hắn.
Hôm nay, Cố Hoài Du nhất định phải được ăn kẹo đậu phộng do chính tay hắn làm!
"Cần giúp không?" Cố Hoài Du hỏi.
Chậm rãi quấy nồi nước đường đang dần chuyển thành màu hổ phách, ngữ điệu Tống Thời Cẩn nhẹ nhàng nói: "Không cần, việc đơn giản như vậy, nàng chỉ cần đứng một bên chờ là được rồi."
Mùi nước đường dần dần toả ra, trong nồi phát ra thanh âm ùng ục ùng ục, cả phòng ngập tràn hương ngọt.
Cố Hoài Du hít hít cái mũi, thích cực kỳ cái hương vị này, khi còn nhỏ không có bạc, rất ít khi được ăn những thứ kẹo linh tinh hiếm lạ như vậy, việc nàng thích làm nhất, đó là kéo Tống Thời Cẩn chạy đến ven đường, chỉ cần ngửi mùi cũng có thể khiến nàng cao hứng hồi lâu.
Chỉ là sau này lớn hơn, có thể tùy ý mua những viên kẹo này, khi vật tâm tâm niệm niệm hồi bé đã nằm trong tay, cũng lag lúc mất đi sự cao hứng. Nhưng nàng vẫn thích rất thích hương vị này, không liên quan đến vị giác, chỉ là một loại tình cảm đơn thuần.
"Còn nhớ rõ trước kia sao?" Tống Thời Cẩn hơi nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Du, cười nói: "Nàng nói nếu về sau có bạc, nhất định phải mua đường về, mỗi bữa điểm tâm đều lôi ra ăn."
Cố Hoài Du nghĩ nghĩ một chút, cũng không biết là đang nhớ tới cái gì, cười nói: "Ngươi còn nói nếu ngươi có bạc, nhất định phải mua Trân Tu Trai, ngày ngày ăn thịt đó."
Tâm tính tiểu hài tử, luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy, lúc ấy chỉ cảm thấy, những món đồ nhìn thấy mà không thể chạm vào trước mắt là mộng tưởng lớn nhất cả đời mình, hiện giờ nghĩ lại, đồng* ngôn đồng ngữ, ấu trĩ nhưng cũng thật đáng yêu.
(*) Đồng: trẻ con.
"Có mua." Tống Thời Cẩn lại cười nói: "Cả kinh thành chỉ còn có mười nhà."
Cố Hoài Du kinh ngạc mà nhìn hắn, nhìn, nhìn, lại cảm thấy không nhiên. Chóp mũi nồng đậm mùi hương nước đường, một sợi phiếm màu chàm yên phiêu đến trước mắt.
Gã sai vặt áo canh tuy không muốn đánh gãy lời hai người, nhưng hắn không nhịn được, mở miệng: "Đại nhân, đường trong nồi...... cháy."
Tống Thời Cẩn ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cái nồi nhỏ, mảng đường ở chính giữa đã dính liền với đáy nồi, ẩn ẩn một mảng màu đen.
Mới vừa rồi hắn còn nói, việc rất nhỏ, suýt chút nữa còn vỗ ngực bảo đảm.
Vậy mà trong chốc lát hắn đã tự khiến mình mất mặt trước Cố Hoài Du, rất xấu hổ!
"Cầm đi xử lý!" Khụ một tiếng, Tống Thời Cẩn phân phó gã sai vặt.
Gã sai vặt run lên, không hiểu mình có nói lời gì không nên nói không, vì sao Tống đại nhân lại nhìn hắn như vậy! Hắn vội vàng kéo tay áo lên bọc quanh quai nồi, nhấc cái nồi ra, vội vàng chạy khỏi cửa.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng tức muốn hộc máu như vậy của Tống Thời Cẩn, gã sai vặt vừa đi, Cố Hoài Du liền phụt một tiếng bật cười, chế nhạo hướng duỗi tay về phía hắn nói: "Kẹo của ta đâu?"
Tuy vẫn còn vị đắng, nhưng khi cái nồi được mang ra ngoài thì cỗ hương vị này cũng dần dần giảm bớt, chỉ còn dư lại vị ngọt nhàn nhạt, quanh quẩn ở trong căn phòng cũng không quá lớn này.
Nhìn Cố Hoài Du mặt mày chứa đầy ý cười, ánh mặt trời chói gắt ban trưa tựa hồ cũng trở nên nhu hòa. Tim Tống Thời Cẩn vô cớ rung động một chút, như bị một đôi tay tinh tế nhẹ nhàng nắm lấy.
Đầu ngón tay hắn giật giật, không biết móc từ chỗ nào ra một cái hộp lớn bằng bàn tay, vững vàng đặt vào lòng bàn tay Cố Hoài Du.
"Đây là cái gì?" Một câu nói đùa, không nghĩ tới hắn thật sự có đồ vật cho nàng, Cố Hoài Du tò mò hỏi.
Yết hầu Tống Thời Cẩn có chút nghẹn lại, thanh âm bỗng nặng thêm vài phần, ẩn hiện sự khẩn trương: "Nàng mở ra xem đi."
Hộp vào tay hơi nặng, được làm từ loại gỗ trầm hương tốt nhất, mặt trên khắc vài đoá hoa lê, để sát vào còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng, ổ khoá lớn bằng ngón tay cái được tạo thành hình loan phượng, đuôi cánh thật dài vểnh lên, vừa vặn che lại ổ khoá.
Cố Hoài Du rũ mắt, tránh đi ánh mắt có chút bức người của hắn, chậm rãi đẩy khóa khấu hai cái, cầm nắp hộp mở ra, lọt vào trong tầm mắt đó là lớp vải lụa màu đỏ lót dưới đáy hộp, phía trên nó là một viên ngọc đồng tâm, ánh sáng chiếu vào lấp lánh, trên miếng ngọc khắc một rồng một phượng tựa xa mà gần, phần đuôi của chúng dây dưa mật không thể tách rời.
Trong lòng Cố Hoài Du giống như bị gõ mạnh, thứ này, nàng đã từng nhìn qua!
Ở trong cảnh mộng ánh lửa ngập trời kia, sau khi Tống Thời Cẩn giết huynh muội Lâm thị xong, hắn từng đặt vật ấy trước bia mộ của nàng, sau đó thì bị tên mặt thẹo kia dẫn người bao vây diệt trừ, cuối cùng vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Nàng chắc chắn, trước đó, bản thân nàng chưa bao giờ gặp qua miếng ngọc bội này, thậm chí ngay cả miếng ngọc bội hình dáng tương tự nàng cũng chưa rừng thấy qua, càng đừng nói tới ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Nếu miếng ngọc bội này là có thật, vậy có phải hay không đại biểu cho việc......
Tống Thời Cẩn kiếp trước, thật sự vì nàng, làm ra việc ngu ngốc như vậy?
Cố Hoài Du run rẩy đưa tay ra, chậm rãi xoa miếng ngọc đồng tâm ngọc kia, một cỗ ấm áp truyền đến đầu ngón tay, nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu, há mồm như muốn hỏi hắn rằng hết thảy việc trong mộng kia có phải sự thật không, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu đến cực điểm của Tống Thời Cẩn, nàng bỗng hoàn hồn.
Đây không phải kiếp trước, quỹ đạo cuộc sống của Tống Thời Cẩn đã hoàn toàn khác biệt, người biết chuyện kiếp trước cũng chỉ có mình nàng mà thôi, nếu tùy tiện hỏi, chỉ sợ nàng sẽ không đạt được bất luận kết quả, thậm chí, nếu nhớ lại biểu hiện thất thường của nàng ngày ấy, Tống Thời Cẩn sẽ nảy sinh nghi ngờ với việc nàng trọng sinh.
Đây là bí mật nàng cực lực che dấu lên, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết được, bằng không, nàng rất có khả năng sẽ bị coi là yêu nữ!
"Ta có việc muốn nói với nàng." Đón nhận ánh mắt không ngừng biến hóa của nàng, Tống Thời Cẩn nhẹ giọng nói.
Cố Hoài Du như người trong mộng mới tỉnh, nhìn thấy kiên định trong mắt hắn, vội vàng dời tầm mắt qua chiếc nắp hộp, đậy lại, đưa tới trước mặt hắn nói: "Vô công bất thụ lộc, vật quý trọng như vậy ta không thể cầm."
Bàn tay oánh nhuận nâng cái hộp màu nâu đưa tới trước mặt Tống Thời Cẩn, hắn dừng một chút, không duỗi tay nhận lấy, mà tiếp tục nói: "Đây là tâm ý của ta, hy vọng nàng có thể sáng tỏ."
Cố Hoài Du ngơ ngẩn, bàn tay nâng hộp tay cũng quên rút lại, cố gắng áp chế trái tim đang đập như điên loạn xuống.
Tống Thời Cẩn tiếp tục nói: "Nàng đối ta mà nói, không giống người khác. Vốn ta không định nói những chuyện này với nàng sớm như vậy, nhưng ta quá mức tham lam, cầu quá nhiều, chung quy khó kìm lòng nổi. Ta muốn lúc nào cũng nhìn thấy nàng, bảo vệ nàng, một bước cũng không chia lìa......"
Cánh cửa lại truyền đến động tĩnh, gã sai vặt mang theo cái nồi mới, đang muốn vén mành tiến vào thì thấy ánh mắt Tống Thời Cẩn dắc như dao chủy mà nhìn mình, cả người chấn động, lui ra ngoài.
Một lần nữa quay đầu lại, hắn có chút khẩn trương mà nhìn Cố Hoài Du, không tiếp tục trì hoãn, tự cổ vũ tinh thần mình, nói: "Cả cuộc đời này, ta chỉ cần mỗi mình nàng mà thôi."
Tay Cố Hoài Du run rẩy, theo bản năng ngước mắt, đối diện với ánh mắt vô cùng nghiêm túc của hắn, bên trong là thâm tình cùng lưu luyến không thể giấu được, đen như mực, tựa hồ muốn thu nhỏ nàng lại, khắc đến tận xương.
"Ta......"
Cố Hoài Du ngừng lại hồi lâu, đầu ngón tay gắt gao nắm lấy cái hộp bên cạnh, tơ máu hồng nhạt trên ngón tay rút đi, cuối cùng vẫn là đưa hộp qua: "Thực xin lỗi......"
Thâm tình như vậy, nàng sớm đã không xứng, chỉ có thể cô phụ.
Cuộc đời này, chỉ có thể báo thù mà thôi.
Có lẽ nàng với Tống Thời Cẩn có sự khác biệt, nhưng chính vì nguyên nhân như thế, nàng mới càng không thể đáp lại hắn. Lâm gia cùng Nhị hoàng tử cấu kết, bản thân nàng đang ở đầm rồng hang hổ, chỉ cần sai một nước thì kết cục chờ nàng chính là tan xương nát thịt.
Nàng không muốn liên lụy Tống Thời Cẩn, nếu đúng như cảnh trong mơ sở kỳ, bởi vì nàng, Tống Thời Cẩn sẽ chết, đây là kết quả mà vô luận như thế nào nàng cũng không muốn nhìn đến, hắn còn tiền đồ tốt đẹp chưa được hưởng, thế gian còn tốt đẹp như vậy đang chờ đợi hắn.
Tan xương nát thịt, chỉ một mình nàng là đủ rồi, không cần phải liên lụy đến một người vô tội khác.
Vả lại, thế gian này căn bản không có tình cảm vĩnh hằng bất biến, hiện tại hắn yêu thích nàng, có lẽ ngay đến chính hắn cũng không phân biệt được là tình nghĩa hồi nhỏ, hay là cái khác.
Nếu có một ngày, thứ tình nghĩa khi còn nhỏ này thay đổi, rút đi tầng tình cảm vốn có, thì còn gì có thể giữ lại.
Tống Thời Cẩn giật giật ngón tay cứng đờ, ánh mắt vẫn không hề chớp mắt nhìn Cố Hoài Du như trước, bốn mắt nhìn nhau, gió ấm thổi vào phòng, trên đầu nàng bộ diêu hơi rung động, phát ra tia sáng khiến người nhìn đau đớn, mùi ngọt vẫn quẩn quanh trong phòng như trước, trong miệng Tống Thời Cẩn lại có chút khô.
"Ta là cô nhi, từ nhỏ không biết cha mẹ, những năm đó đi ăn xin ngoài phố, lúc gần chết thì gặp được nàng, nếu không có nàng, ta đã sớm đói chết ở đầu đường......"
Cố Hoài Du mím môi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Có lẽ ngươi đối với ta chỉ là cảm ơn mà thôi, thời thời khắc khắc nhớ lấy, loại tâm tình này mê hoặc ngươi, khiến ngươi suy nghĩ nhầm......"
Lời còn chưa dứt đã bị Tống Thời Cẩn đánh gãy, hắn nói: "Đều không phải như thế, ta hiểu lòng mình, báo ân cùng tình yêu là khác nhau.
Nhìn thấy nàng, tim ta sẽ không nhịn được mà rung động, nhất cử nhất động của nàng cũng có thể ảnh hưởng đến tâm tình của ta, ta không muốn nàng chịu ủy khuất, nhìn nàng đối xử tốt với người khác, ta sẽ ghen ghét, sẽ không chấp nhận người khác có dù chỉ một chút tơ tưởng với ngươi.
Một khắc kia khi ta gặp lại nàng, nàng không biết cảm xúc trong ta cuồn cuộn như thế nào, ngay cả giấc mộng nửa đêm, cũng là hình bóng nàng.
Ta biết nàng tạm thời chưa thể tiếp thu, hôm nay ta nói nàng với những lời này, cũng là ta đã suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu mới dám hạ quyết định. Đồ vật đã tặng nàng, ta sẽ không thu hồi, hy vọng nàng có thể hảo hảo suy xét một chút lời ta nói. Ta không vội, nếu cuối cùng nàng thật sự vô tình với ta, vậy thì thứ này, coi như là...... một phần tạ lễ đi."
Cố Hoài Du há miệng thở dốc, cổ họng như nghẹn một tảng đá, nặng trĩu đè trong lòng mình, nàng không biết phải đáp lại phần cảm tình này như thế nào.
"Chỉ là, thứ này quá mức trân quý, ta không dám nhận."
Tim Tống Thời Cẩn cơ hồ như ngừng đập, khoảng khắc nàng cự tuyệt, hồi lâu, hắn mới nhìn nàng cười khổ nói: "Đồ vật ta đã cho đi, từ trước đến nay chưa từng hồi lại, nếu ngươi thật sự không muốn thì ném đi."
Cố Hoài Du nhìn hắn, không biết làm như thế nào cho phải, cái hộp trong tay giống như một củ khoai phỏng tay, trong lòng loạn thành một đống.
"Đi thôi." Tống Thời Cẩn rũ mắt: "Thời gian không còn sớm, ta đưa nàng trở về."