Ngược Chiều Ánh Sáng, Anh Đến Bên Em

Chương 43



"Anh còn nhớ cái gã đàn ông mà chúng ta gặp tại siêu thị không?"

Đồng Phó Ngôn đương nhiên vẫn còn nhớ rõ cái tên dám nhục mạ Giản Ninh, chỉ buồn bực "Ừ" một tiếng.

Giản Ninh thấy phản ứng của anh cũng bình tĩnh, thế là nói cho anh biết: "Khi em còn học cấp 2, anh ta theo đuổi em, thậm chí lẽo đẽo theo em về tận nhà. Lúc trước em cảm thấy anh ta đặc biệt phiền phức, liền đi kể chuyện đó cho người nhà nghe, thế là vụ việc đó náo loạn khắp trường em."

Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn đã hơi trầm xuống, trong đồng tử đen nhánh không còn một chút cảm xúc nào, đang trầm mặc nhìn chăm chú Giản Ninh.

Khi anh nghe được chuyện này, kỳ thật trong đầu anh đã dâng lên một trận ghét bỏ, gã đàn ông kia sở tố sở vi (1), cũng may mắn cho tên kia là hắn không múa may trước mặt Đồng Phó Ngôn, nếu không về sau tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

(1) Sở tố sở vi - 所做所为: một thành ngữ xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, mang ý nghĩa là những hành vi mà một người đó làm

Giản Ninh nói tiếp: "Về sau Scarlett biết chuyện này, bà ấy giấu diếm em, lén lút gặp tên kia, sau đó còn nói muốn tác hợp cho hai chúng em. Em biết được tin này là thông qua miệng của người khác, về sau hai mẹ con cãi nhau một trận muốn lật nhà, trong cơn tức giận bà ấy liền bay đến Afghanistan."

"Anh nhớ được sau khi thi đại học xong thì em mới đến Afghanistan mà đúng không."

Đồng Phó Ngôn còn nhớ rõ khi đó Giản Ninh còn ngây ngô non nớt, trong đáy mắt kiểu gì cũng sẽ tràn ra ý cười, nhìn lại bản thân mình lúc đó, đôi mắt của anh cũng sáng ngời đầy sao.

Giản Ninh gật đầu nói cho anh biết: "Scarlett đã sống ở Afghanistan trong một thời gian dài. Còn em thì sau khi thi đại học xong, để giảm bớt căng thẳng giữa hai mẹ con, em đã nhận lời mời của bà ấy và đến Afghanistan một mình"

"Afghanistan chắc chắn sẽ có nhiều nguy hiểm sóng gió, kỳ thật nơi đấy không thích hợp cho một cô gái mới bước chân vào đời một mình đến đấy." Đồng Phó Ngôn xung quân cho lực lượng Gìn Giữ Hòa Bình tại Afghanistan hơn một năm, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện tại đó, cho nên mới cảm thán như vậy.

"Khi đó sức khỏe của bà ngoại em không tốt nên chú của em mới đón bà ra nước ngoài trị bệnh, vả lại đường xá bôn ba, không thích hợp cho người già. Cho nên em chỉ có thể đi đến Afghanistan một mình, với lại lúc trước em là một người sống độc lập đã quen, cũng không cảm thấy có chuyện gì nguy hiểm."

Giản Ninh tiếp tục ngoặt trở về đề tài kia, nghiêm túc nói: "Nói đi cũng phải nói lại, Scarlett kỳ thật cũng không có ác ý gì, chỉ là bà ấy hi vọng lúc bà ấy sống ở bên ngoài thì em vẫn có chỗ nương tựa. Có lẽ bà ấy thật sự không biết biểu đạt làm sao, rõ ràng là luôn muốn tốt cho em, thế nhưng ngoài mặt thì bà ấy lại khó mở miệng như vậy."

"Mỗi bậc cha mẹ đều như thế cả, tình yêu của bọn họ dành cho con cái tựa nước chảy chỗ sâu, chúng ta nhiều khi nhìn không thấu cũng không cảm nhận được hết thâm tình và tình thương của họ."

Đồng Phó Ngôn đã chậm rãi đứng dậy, khinh xa thục lộ (2) rót ly nóng rồi đặt ly nước ấm vào tay Giản Ninh, anh nói thật nhỏ: "Coi chừng phỏng nhé, chú ý một chút."

(2) Khinh xa thục lộ - 轻车熟路: một thành ngữ ẩn dụ cho những điều quen thuộc và dễ dàng.

Giản Ninh uống nước ấm, cảm thấy như có Đồng Phó Ngôn ở bên, nên cơn mệt mỏi cũng dần lóe lên trong đầu, nhanh chóng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát. Mà Đồng Phó Ngôn thì lẳng lặng ngồi trên ghế sofa màu trắng trong phòng khách, dáng vẻ vẫn giống như trước đây bảo hộ Giản Ninh, hai tay lười biếng khoanh trước ngực, bên trong ánh mắt vẫn duy trì sự cảnh giác và một chút uể oải híp mắt, càng khiến anh đẹp đến mê người.

Lúc điện thoại vang lên, Đồng Phó Ngôn nhấc máy nghe.

"Anh Đông, kiểm tra sinh trắc có kết quả rồi."

Đồng Phó Ngôn miễn cưỡng đáp lại anh ta một tiếng: "Kết quả thế nào."

Quách Chí bên kia điện thoại bề bộn đến loạn cả tay chân, trong tay cầm toàn bộ tư liệu liên quan tới vụ án này, Đồng Phó Ngôn hỏi anh về chứng cứ cùng kết quả, anh liền vùi đầu chăm chú tìm kết quả.

Bên kia Quách Chí đang xem tư liệu, đọc cho Đồng Phó Ngôn nghe những điểm trọng yếu trong tư liệu: "Địa chất của bãi đất kia đã được kiểm nghiệm và so sánh, chúng ta đã điều nhân viên cảnh sát tìm kiếm những khu vực có địa chất giống thế này. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, đoán chừng ba ngày gì đấy, liền có thể xác định được vị trí cụ thể."

Đồng Phó Ngôn vô thức nhấc cổ tay, ngón trỏ thon dài cùng ngón tay cái đang miễn cưỡng nắm vuốt sống mũi: "Không đơn giản như vậy."

Đồng Phó Ngôn rốt cuộc không nói tiếp, bởi vì anh biết tên hung thủ trong án mạng giết người liên hoàn kia có tư duy kín đáo lại hành động cực kỳ cẩn thận, làm sao lại sơ sẩy để lại một cái lỗ hổng lớn như vậy cho người khác nắm thóp được.

Trong lúc Quách Chí còn đang tràn ngập nghi vấn thắc mắc hỏi anh liên tục, Đồng Phó Ngôn càng phát hiện ra án mạng giết người liên hoàn này không hề đơn giản như vậy, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói cùng Quách Chí: "Đối với cảm nhận của cậu, về phần có phải hay không, còn cần phải khảo chứng và điều tra thêm."

Quách Chí vẫn vững tin với cách làm việc của Đồng Phó Ngôn, cho nên anh cũng đồng thuận với ý kiến của Đồng Phó Ngôn, sau đó anh báo cáo thêm một số việc quan trọng trong cục mà Đồng Phó Ngôn đã giao phó, rồi lại trầm mặc một hồi lâu.

Đồng Phó Ngôn thấy đầu bên kia điện thoại yên tĩnh, trầm mặc không nói chuyện.

"Anh Đông, chị dâu đang có ở cạnh anh không?" Quách Chí thăm dò tính hỏi anh.

"Không." Cảm thấy Quách Chí có lời muốn nói, Đồng Phó Ngôn chau mày, hỏi anh: "Thế nào."

Quách Chí tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn: "Hôm bữa Đường Hiểu Ninh nói cho em biết chuyện này, em cũng không biết là thật hay giả, nhưng thôi tốt nhất là vẫn kể cho anh nghe."

"Nói."

"Anh Đông tuyệt đối đừng tức giận nhé." Quách Chí lại lần nữa khuyên anh.

"Nói." Đồng Phó Ngôn có chút không kiên nhẫn.

"Hôm trước Đường Hiểu Ninh kể cho em nghe, cô ấy ở bên ngoài nhìn thấy thằng nhóc Đường Tề Đông kia rất thân cận với chị dâu, hơn nữa còn không chỉ một lần gặp mặt, thậm chí còn hẹn đi thư viện đọc sách với nhau."

Quách Chí có chút hối hận khi kể chuyện này, hiện tại anh chỉ có thể cảm nhận được đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến độ làm cho người ta hít thở không nổi, trừ cái đó ra căn bản anh cũng đoán không ra Đồng Phó Ngôn đang suy nghĩ gì.

Anh lo lắng Đồng Phó Ngôn sẽ nghĩ quẩn, thăm dò gọi tên Đồng Phó Ngôn nhiều lần.

"Anh Đông, anh Đông....."

Anh gọi nhiều lần, đầu bên kia điện thoại vẫn an tĩnh tựa như thời gian đã ngừng trôi, Quách Chí chỉ nghe được tiếng tim mình đang nhảy lên kịch liệt.

"Anh Đông, anh đừng nóng giận, tính cách của chị dâu cởi mở quá mức, có phần không hiểu chuyện, nhưng mà chị ấy cũng còn trẻ mà, ít nhiều có chút thích màu mè ham chơi (*). Bọn họ chỉ đi đọc một ít sách, cũng không có làm mấy chuyện không tiện mô tả, anh đừng suy nghĩ nhiều." Quách Chí thấy anh vẫn không thèm trả lời, hô to khuyên anh: "Đội trưởng Đồng, anh là cảnh sát nhân dân, tuyệt đối không thể cố tình vi phạm luật pháp, anh phải kiên định!"

(*) Khúc này thật ra trong bản gốc là 花头心思 dịch nôm na là hoa đầu tâm tư. Mình có tra trên Baidu thì từ 花头 (Hoa đầu) có rất nhiều ý nghĩa khác nhau, thậm chí là ở những vùng khác nhau thì ý nghĩ sẽ khác nhau. Đây là những nghĩa của từ này, ai muốn hiểu theo nghĩa nào thì hiểu nhưng theo mình thì dịch như trên: hoa văn; động tác võ thuật đẹp mắt; nhiều thủ đoạn lừa bịp xảo trá; bí mật, sâu sắc và tinh tế; sáng tạo trong suy nghĩ...

Đầu bên kia điện thoại vẫn an tĩnh như cũ khiến Quách Chí sụp đổ.

Quách Chí nhớ tới có lần Đồng Phó Ngôn đang tức giận anh, chị dâu liền mềm mại gọi một câu "Ngôn Ngôn". Bà mẹ nó, ông nội này mới nãy còn đang tức giận đùng đùng vậy mà ngay lập tức liền nở một nụ cười sáng loáng, lúc ấy Quách Chí thực sự bị dọa cho trợn mắt há mồm.

Quách Chí cắn răng nói: "Đồng Phó Ngôn, á lộn, Ngôn Ngôn, anh nói gì đi chứ."

"Cậu vừa gọi tôi là gì?"

"....." Quách Chí nghe thấy giọng nói của Đồng Phó Ngôn lạnh đi mấy phần, lập tức sợ: "Anh Đông."

"Vừa rồi chị dâu cậu có việc, tôi phải đi ra ngoài một chút."

Đồng Phó Ngôn vừa rồi vào bếp rót cho Giản Ninh ly nước, để không quấy rầy đến Giản Ninh, anh để di động trong phòng khách. Khi đó Quách Chí đã nói xong chuyện về Giản Ninh, còn căng như dây cung réo gọi tên mình.

Ánh mắt của Quách Chí nguội lạnh, lại một lần nữa cảm nhận được sự tổn thương sâu sắc từ mấy kẻ đang yêu đương đối xử thế nào với mấy con cẩu độc thân như mình: "Anh trọng sắc khinh bạn, nỡ lòng nào phớt lờ tình cảm của em."

Đồng Phó Ngôn cũng không hào hứng đùa giỡn cùng mấy thằng đàn ông ế kinh niên thế này, ngữ khí nặng nề, nhanh chóng quay lại chủ đề: "Chuyện này của chị dâu cậu tôi đã biết rồi."

"....." Quách Chí trầm mặc một hồi: "Anh Đông không thèm phản ứng gì sao?"

Đồng Phó Ngôn nói: "Không."

"Anh Đông, anh bị yếu trong người hả."

Đồng Phó Ngôn nói: "Tôi tin tưởng bất cứ chuyện gì mà chị dâu của cậu làm, sẽ không ôm bất kỳ hoài nghi nào, cậu hẳn phải biết điều này."

Trong đầu Quách Chí đột nhiên nảy ra một ý nghĩ này: "Thế nhưng mà anh Đông này, nếu có một ngày nào đấy chị dâu làm chuyện gì đấy trái với lời thề của anh, vậy anh sẽ làm thế nào?"

"Chị dâu cậu làm chuyện gì cũng luôn có chừng mực, nếu như mai mốt cô ấy có làm chuyện gì trái ngược với lời thề của tôi, cũng khẳng định là có nguyên nhân nào đó."

"Anh Đông, anh đang lừa mình dối người sao?"

"Không phải." Ngữ khí của Đồng Phó Ngôn kiên nghị: "Chúng tôi thông cảm cho nhau, chúng tôi biết mục đích của mình là gì, cũng biết suy nghĩ trong lòng của mình thế nào, cho nên chỉ cần yêu nhau đủ sâu đậm, tuyệt đối sẽ không lừa dối hay hoài nghi nhau."

"Cuối cùng em cũng hiểu được thứ quan trọng nhất của anh Đông là gì rồi." Quách Chí bất đắc dĩ cười cười.

"Cái gì."

"Đúng là tình yêu chính là mồ chôn của tất cả mọi người. Cho dù tâm tư sắt đá như anh Đông, chẳng phải cũng bị cô bé Giản Ninh mềm mại như nước thu phục sao."

Đồng Phó Ngôn nghe xong, trầm thấp cười ra tiếng.

Một lát sau, Đồng Phó Ngôn còn nói: "Đừng nhìn chị dâu cậu bình thường tản mạn ôn hòa, nhưng đến lúc mấu chốt cũng có thể một mình đảm đương mọi việc đấy nhé."

Anh nhớ kỹ khoảng thời gian trước ở chung với cô trong quân doanh tại Afghanistan, dù hồi đấy cô chỉ mới là một cô bé nhút nhát sống nội tâm nhưng vẫn thu hút giảo hoạt với anh.

Quách Chí mê hoặc: "Ví dụ như?"

"Cô ấy nhìn người rất chuẩn." Đồng Phó Ngôn nhấp một hớp nước ấm, làm trơn cổ họng: "Chị dâu cậu chỉ mới gặp Đường Tề Đông lần đầu tiên, bằng trực giác thế mà cô ấy đã nhận ra người đàn ông kia có chuyện gì đó không ổn. Cậu nói xem, có phải ánh mắt của cô ấy lợi hại không?"

"Cái này....."

Trong lúc nhất thời Quách Chí không biết trả lời thế nào. Thật ra anh ta cũng có hảo cảm với Đường Tề Đông, nhưng cũng không biết vì sao, anh Đông luôn sinh hoài nghi với cậu ta.

Đồng Phó Ngôn hỏi anh: "Chị dâu cậu nhìn thấy Đường Tề Đông trong phòng hồ sơ, về sau ngay tại trạm xe buýt cũng ngẫu nhiên gặp được Đường Tề Đông, về sau xác suất gặp nhau ngẫu nhiên cũng trở nên nhiều hơn, cậu nói thử xem điều này chứng minh cái gì?"

Quách Chí suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chứng tỏ Đường Tề Đông có lòng muốn làm loạn, tính cua chị dâu!"

"Phắng." Đồng Phó Ngôn có đôi khi không thể phản bác được cái tư duy xoay vần như chong chóng của Quách Chí, đành phải chìm trong tức giận nói toẹt cho anh ta biết: "Điều này chứng tỏ Đường Tề Đông đang cố ý tiếp cận Giản Ninh có chủ đích, nhưng mục đích có lẽ là để ngăn chặn chị dâu cậu nhìn thấy cậu ta đi vào trong phòng hồ sơ."

"Đường Tề Đông là nội gián sao?" Quách Chí vội vã hỏi ra lời.

Đồng Phó Ngôn vẫn phủ nhận lắc đầu: "Chuyện này chỉ có thể xem như nghi vấn. Nhưng chuyện cậu ta đi vào trong phòng hồ sơ, xác thực làm cho người ta hoài nghi. Huống hồ ba ngày sau, chúng ta lần nữa lấy hồ sơ ra điều tra, cậu có cảm thấy có những chi tiết đã trở nên khác biệt không?"

Bây giờ Quách Chí đã hoàn toàn xử lý xong tâm trạng bức bối, có một số chuyện Đồng Phó Ngôn vừa nói là anh ta đã ngầm hiểu, nhưng vẫn không thể hiểu được rõ ràng thấu triệt.

Đồng Phó Ngôn vô cùng có kiên nhẫn, từng chút từng chút dọn dẹp mạch suy nghĩ cho Quách Chí, cho đến khi anh đã bày ra trước mắt Quách Chí tất cả những chứng cứ và nghi vấn, Quách Chí thình lình bị hoa mắt.

Đối với chuyện Đường Tề Đông vào phòng hồ sơ, trên thực tế cũng không thể chứng minh được Đường Tề Đông chính là nội gián, bởi vì phòng hồ sơ mặc dù lâu năm không được tu sửa, có rất ít người sẽ đi vào, nhưng cũng không có nghĩa là không ai vào.

Lời editor:

Khi mình edit chương này liền nhớ đến bố mẹ mình. Mình lớn lên trong một gia đình có bố mẹ mình đều tiến bộ và thoải mái trong cách dạy dỗ con cái, nhưng bố mình là một người ít biểu lộ những suy nghĩ của ông với mình, ông luôn bận rộn với công việc và những mối quan hệ ngoài xã hội nên càng ngày mình càng không nói chuyện với ông, thậm chí ông muốn nói gì thì mình đều nghe qua mẹ mình. Nhưng quả nhiên là con cái và bố mẹ luôn có một sợi dây liên kết từ trong ADN, dù mình chẳng tiếp xúc với ông nhiều nhưng mình phát hiện càng lớn thì mình lại càng giống bố mình, cố gắng cho người khác thấy mình mạnh mẽ độc lập và không thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài. Càng lớn mình mới hiểu nỗi lòng của bố mẹ mình, hồi nhỏ mình cũng thường trách vì sao bố mẹ mình không như bố mẹ người ta, nhưng mình vẫn nhớ cái ngày mình một thân một mình đi du học, tại sân bay mình còn chả thèm khóc dù nửa giọt nước mắt, bố mẹ mình cũng chả tỏ ra quyến luyến hay gì cả, nhưng khi mình đến Úc và dỡ vali ra sắp xếp đồ, không hiểu sao hai mắt mình tự dưng lại chảy hai dòng nước mắt, lòng mình chợt cảm thấy trống rỗng vô cùng. Lúc đó mình gọi điện cho bố mẹ mình, lần đầu mình thấy bố mẹ mình khóc vì mình, lần đầu tiên mình nhận ra thì ra đây là cái thứ mà mọi người gọi là tình cảm gia đình.

Vì vậy, đúng như Đồng Phó Ngôn nói, chúng ta chẳng thể hiểu tấm lòng của cha mẹ mình, đặc biệt là những con người châu Á chúng ta được nuôi dạy trong một gia đình và xã hội thường ít bày tỏ tình cảm và nói lời thật lòng. Cho nên càng lớn mình mới hiểu được tại sao cho dù bố mẹ bạn yêu thương hay đối xử tệ hại với bạn nhưng cuối cùng sợi dây ADN vẫn là thứ hàn gắn cha mẹ và con cái, khiến họ cảm thông và thương cảm cho dù con cái hay cha mẹ có làm những chuyện tồi tệ thế nào.

Mình mong những bạn đang đọc truyện dù mối quan hệ giữa bạn và bố mẹ mình có tốt hay xấu thì hãy luôn trân trọng vì mình tin cho dù cả thế giới này có chối bỏ bạn thì gia đình và cha mẹ bạn vẫn là những người cuối cùng yêu bạn vô điều kiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.