Ngược Chiều Ánh Sáng, Anh Đến Bên Em

Chương 52



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xa cách 5 năm, rốt cục lại một lần nữa đạp chân trên mảnh đất này, Giản Ninh chỉ cảm thấy bản thân đã quay về quãng thời gian lúc trước.

Chín giờ sáng đến sân bay quốc tế Kabul, trong quá trình ngồi trên máy bay, Đồng Phó Ngôn không hề chợp mắt nghỉ ngơi, chỉ xin tiếp viên hàng không mấy tờ báo, lẳng lặng ngồi đọc. Còn Giản Ninh hơi dựa trên vai của anh, mơ mơ màng màng ngủ cho tới khi máy bay hạ cánh, mới được Đồng Phó Ngôn nhẹ nhàng gọi dậy.

Bây giờ cô đang đứng trên ban công tầng ba của khách sạn, vách tường màu xám trắng càng khiến căn phòng thêm phần ảm đạm, chính giữa có chiếc giường đôi cũ kỹ, trên tấm nệm có một tấm chăn bông đã ố vàng nhưng đã được Đồng Phó Ngôn chỉnh lại phẳng phiu. Ở cuối giường đối diện với cái giường, có một kệ tủ đã cũ mèm trông giống với cái bàn, dùng để kê một cái TV đen trắng.

Đồng Phó Ngôn đang ngồi ở trên ghế sa lon, tựa nửa tay vào đầu, nhắm mắt dưỡng thần nhẹ nhàng.

Hôm qua vào lúc 3 giờ chiều, sau khi anh làm xong nhiệm vụ cuối cùng trong cục công an, Đồng Phó Ngôn nhanh chóng chạy về căn hộ, chờ hết đến khi bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, lại cùng Giản Ninh lao tới sân bay.... Sau đó ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, anh đều không nhắm mắt nghỉ ngơi, hiện tại cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Giản Ninh dựa vào lan can ban công của lầu ba để nhìn ra quang cảnh của Kabul. Thành phố này để lại cho cô một cảm giác không khác gì với 5 năm trước, trên những tòa nhà chỉ toàn được sơn bằng 2 tông màu xám và vàng, nhưng khi quan sát kỹ lưỡng hơn, sẽ phát hiện nó tươi sáng đến độ thật chói mắt.

Cô nhớ kỹ khách sạn này, 5 năm trước trong quân đội vừa vặn có dư thời gian, cô liền năn nỉ Đồng Phó Ngôn dẫn cô đến rạp chiếu phim, bọn họ đã đến một rạp chiếu ở gần đây.

Rạp chiếu phim rất cũ kỹ, chẳng có mấy mống người đến xem phim, nhưng ngoài cổng vẫn là có năm vệ sĩ đứng thẳng, cô e ngại những ánh mắt hung ác của những người vệ sĩ kia, nhưng nhờ có Đồng Phó Ngôn nắm chặt tay, cô mới đủ dũng khí đi vào rạp chiếu phim.

Bên trong phòng chiếu phim đặt mấy đài máy chiếu đời cũ do Italy sản xuất, trước đài máy chiếu có một cụ già lưng còng, đang cúi đầu loay hoay điều chỉnh máy chiếu phim, sau đó cái máy này từ từ phóng ra một chùm sáng hướng về tấm màn chiếu ở đại sảnh. Chung quanh chậm rãi vang lên tiếng nhạc phim bắt đầu bối cảnh.

Đồng Phó Ngôn dẫn cô ngồi tại hàng thứ ba, chung quanh thật sự là có rất ít người đến xem. Giản Ninh đặc biệt có hứng thú với rạp chiếu phim này, bởi vì tại Bắc Kinh, mỗi khi xem phim chủ yếu toàn những cặp đôi ngồi xung quanh, ầm ĩ mà lại vô nghĩa.

Thế nhưng ở chỗ này, mặc dù thiết bị cùng bối cảnh cũng không quá hiện đại hay cao cấp, thế nhưng lại kiến tạo một bầu không khí đặc biệt đến cho người xem.

Đồng Phó Ngôn ngồi thẳng tắp tại vị trí phía trước, đầu hơi hơi ngước lên, bởi vì bên trên tấm màn đang chiếu một bộ phim hài của Ấn Độ, có đôi khi anh cũng sẽ bị chọc cười, khóe miệng có chút giương lên.

Kỳ thật là Giản Ninh căn bản không hề chú ý đến bộ phim kia như thế nào, vẫn luôn nghiêng đầu ngắm nghía Đồng Phó Ngôn. Gò má của anh trông rất đẹp, sóng mũi cao, bờ môi mỏng, lông mi thật dài, nhờ có ánh đèn nên càng khiến cho con ngươi đen láy kia tỏa sáng rạng rỡ.

Trông anh thế này, đẹp mắt cực kỳ.

Đồng Phó Ngôn tựa hồ phát hiện ánh mắt của cô, hơi cúi đầu nhìn cô: "Làm sao vậy, phim không hay sao?"

Giản Ninh lắc đầu: "Không phải. Ca ca rất thích loại phim này sao?"

"Cũng được."

"Nhưng số lần ca ca cười lúc này đã gấp mấy lần số lần ca ca mỉm cười khi còn ở trong doanh trại." Giản Ninh dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của anh: "Ca ca ở trong quân doanh, luôn làm mặt lạnh, đối những người khác không cười, có đôi khi ở bên cạnh em, luôn buồn bực không nói lời nào. Nhưng hiện tại ca ca cười tươi như ánh nắng rạng rỡ, đặc biệt đẹp đẽ."

Phim còn đang phát hình, Đồng Phó Ngôn thấp giọng: "Bởi vì bây giờ không phải trong quân doanh, hiện tại anh đang cùng em xem phim, cũng không thể làm mặt lạnh được đúng không."

Giản Ninh mơ mơ màng màng gật đầu, lại nhẹ nhàng dắt ống tay áo của anh: "Ca ca, bọn họ nói em ở lại trong quân doanh là không đúng, còn nói muốn chuyển em vào cơ quan chính phủ, sẽ không như vậy có đúng không?"

Đồng Phó Ngôn trầm mặc một hồi, bên trong đôi mắt thanh tịnh ánh lên một tia sáng, khiến cho người ta nhìn không thấu suy nghĩ của anh: "Chuyện này còn đang được thương nghị, nếu như nhất định phải đưa em đến địa phương khác, anh cũng sẽ bảo hộ em, cho đến khi mẹ em đến đón."

Kỳ thật Giản Ninh biết lời này không phải là lời tán tỉnh, thế nhưng bản thân nghe vào lại đặc biệt ngọt ngào.

Có lẽ lúc ấy Đồng Phó Ngôn vì tự nhận một phần trách nhiệm, mới nói như vậy, lại làm cho Giản Ninh càng thêm ỷ lại vào anh. Đây là người đầu tiên từ nhỏ đến lớn có thể quan tâm an ủi cô như vậy, ngay cả cha mẹ của cô còn chẳng quan tâm cô như anh.

Giản Ninh nhớ lại chuyện cũ, đặc biệt không thoải mái, tựa như đoạn hồi ức này đã cách đây cả trăm năm, vừa hoài niệm lại vừa khiến cô cảm thấy cay đắng không thể diễn tả bằng lời.

Cô tựa ở bệ cửa sổ một hồi lâu, rồi vào trong gian phòng mặc thêm quần áo, rón rén đi đến bên Đồng Phó Ngôn đang lim dim ngủ choàng thêm cho anh một lớp áo.

Giản Ninh lúc này mới mở cửa, đi xuống dưới lầu.

Bên ngoài khách sạn là một con đường rộng thênh thang, hai bên đều là nhà lầu xây bằng xi măng, bên trong từng dãy nhà lầu, ngẫu nhiên còn mấy căn biệt thự nằm lấp ló phía trong. Có một biệt thự cao hai tầng được bao quanh tứ phương bởi lan can sắt, hai bên còn trồng những cây dương cao lớn, dưới cây là chiếc xe ô tô Honda màu đen.

Giản Ninh dựa vào trí nhớ trước kia, đi chậm rãi dọc theo con đường này. Từ trong túi lấy điện thoại cầm tay ra, tiếng chuông reo ba lần, đối phương nhanh chóng liền bắt máy.

Giản Ninh dùng tiếng Anh thuần thục đối thoại với anh ta: "Chào anh, tiên sinh. Tôi là Giản Ninh, nửa tháng trước từng có nói chuyện với ngài. Bây giờ tôi đã đến Afghanistan và tôi đã thanh toán xong khoản đặt cọc ở Afghanistan. Vậy tôi có thể an bài thời gian thăm hỏi ngài một lần được không ạ."

Giản Ninh nói chuyện bằng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, chung quanh có người đi ngang qua, còn có mấy người đang ngồi tán gẫu trong tiệm trái cây hoặc tiệm giày.

Đầu bên kia điện thoại rất nhanh liền đồng ý, chọn thời gian gặp mặt vào lúc 9h ngày mai, tại một tiệm trà ở khu nhà giàu phía Bắc thành phố Kabul.

Chờ cuộc điện thoại này kết thúc, Giản Ninh ngẩng đầu nhìn con đưởng phía trước, tiếp tục chậm rãi đi tới. Trí nhớ của cô cũng không tệ, 5 năm trước đã từng đi qua con đường này, dựa vào ký ức, thế mà cô vẫn nhớ vị trí của mấy cửa hàng dọc đường.

Phía trước tại ngã rẽ ở giao lộ, có một người phụ nữ còng lưng mặc Burqa (1), chiếc áo khoác dài rộng thùng thình bao trùm thân hình thon gầy của người phụ nữ này. Sau lưng còn đeo một cái túi, đi theo phía sau có năm sáu đứa bé, mấy đứa bé chắc cũng chỉ năm sáu tuổi, nhưng lại trông xanh xao vàng vọt.

(1) Burqa: là một loại áo dài của phụ nữ Afghanistan, có phần vải để trùm lên đầu, phía trước một tấm lưới dày che mặt. Hình mình họa:



Giản Ninh đâm đầu đi tới gần nhóm người kia, người đàn bà kia liền từng bước một cật lực đi về phía cô, vươn bàn tay nứt nẻ, dùng tiếng Pashtun nói: "Tiểu thư xinh đẹp, xin hãy bố thí cho tôi."

May mắn là phạm vi phiên dịch của Giản Ninh rất rộng, cũng có hiểu biết về ngôn ngữ của khu vực Trung Đông, cho nên đối với giao tiếp thông thường thì cô đại khái vẫn có thể nghe hiểu, thế nhưng lại không biết trả lời như thế nào.

Cô không có cách nào dùng tiếng Pashtun nói chuyện cùng người đàn bà này, nên cô cảm thấy rất thất lễ, Giản Ninh liền lấy ra một xấp Afghani (tiền tệ của Afghanistan) từ trong túi, cũng không hề ra vẻ miệt thị khinh khỉnh gì cả, thậm chí mang theo một tia trang trọng, đưa xấp tiền bỏ vào trong lòng bàn tay của người đàn bà kia.

Người đàn bà kia kia nhìn thấy xấp Afghani trong lòng bàn tay, những cảm xúc tang thương trong mắt liền dâng trào tạo thành vẻ kinh ngạc, hai mắt có chút thấm lệ, mang theo cảm kích nhìn về phía Giản Ninh, bà dùng tay phải ấn ở trước ngực, liên tục gật đầu: "Xin Thánh Allah phù hộ cho cô."

Giản Ninh cũng dùng tay phải ấn ở trước ngực, gật đầu về phía bà: "Xin Thánh Allah phù hộ cho bà."

Sau đó người đàn bà kia lại đi tập tễnh, sau lưng theo sát mấy đứa bé con của bà, chúng nắm lấy chiếc áo choàng rộng thùng thình của bà, chậm rãi đi về phía trước, xin tất cả những ai đi qua đường bố thí.

Giản Ninh quay người ngắm nhìn bọn họ đã đi thật xa, thấy thân ảnh của bọn họ biến mất tại góc đường, cô mới chậm rãi trấn tĩnh lại, dự định về khách sạn.

"Giản Ninh?"

Phía đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, ngữ điệu run rẩy mang theo vài phần không thể vững tin.

Ngay khi Giản Ninh chuẩn bị rời đi thì bị sửng sốt bởi giọng nói đấy, đã quên không bước chân về phía trước, chậm rãi thu về, quay người nhìn cô gái kia.

Tòa nhà lấy hai màu trắng xám làm chủ đạo, dưới tán cây dương um tùm, Gia Lệ mặc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần jeans bạc màu, so với trước đây, trông chị ấy bây giờ càng thêm phần thành thục ổn trọng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Giản Ninh.

Đây chính là Gia Lệ, người mà lúc trước đi cùng với Giản Ninh đến Afghanistan, cũng bị bắt cóc bởi phần tử khủng bố Taliban, rồi sau đó lại được giải cứu.

(*) Bạn nào mà có theo dõi tin tức thế giới thì cũng biết là Taliban vừa giành được quyền lãnh đạo chính thức chính quyền Afghanistan, có nghĩa là Taliban bây giờ chính là đảng phái lãnh đạo chính thức của nhà nước Afghanistan, chứ không còn là một băng đảng khủng bố chuyên đi đánh thuê như lúc trước.

Giản Ninh còn tưởng rằng chị ấy sẽ rời khỏi Afghanistan, mảnh đất này từng khiến chị ấy xém chút nữa thì mất mạng, thế nhưng sau khi trở về Trung Quốc, năm đấy chị ấy 25 tuổi, lại dứt khoát đến trường tị nạn ở Afghanistan cùng với những giáo viên khác và quay trở lại mảnh đất này sinh sống.

Đây là chuyện mà Gia Lệ đã kể cho Giản Ninh nghe.

Hiện tại hai người các cô đang ngồi trong quán trà, uống trà sữa Afghanistan, nghe Gia Lệ kể về những năm gần đây sống thế nào tại Afghanistan.

"Khi đó vừa mới tới, thật sự không thể nào thích ứng, không chỉ là do ẩm thực, mà còn có nhiều nguyên nhân khác nữa." Gia Lệ nhấp một hớp trà sữa, nhìn Giản Ninh: "Có một lần khi thành phố Kabul bị tấn công bởi bốn vụ nổ liên tiếp, chị cũng đang có mặt ở gần một trong số vụ nổ đó. Trong người tên khủng bố có mang theo bom, hắn pha trộn ở nơi có đông đúc người qua lại nhất rồi kích ngồi nổ, khi đấy chị bị phản lực của vụ nổ đụng mạnh làm cho choáng, đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong phòng khám."

Giản Ninh lẳng lặng nghe cô nói chuyện.

"Khi đó tỉnh lại, chẳng có ai ở bên cạnh." Gia Lệ mệt mỏi nâng trán: "Đặc biệt khó chịu, bắt đầu hối hận lúc trước mình đã đến Afghanistan, thậm chí còn cãi nhau với cha mẹ."

"Nhưng về sau vì sao chị không hối hận, còn tiếp tục ở lại nơi này."

Gia Lệ cúi đầu nhẹ giọng cười nói: "Về sau chị mệt quá nên ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, bên giường có mấy đứa bé đang nằm sấp. Nụ cười của chúng đặc biệt rạng rỡ và đáng yêu làm sao, đều là những đứa bé chị dạy học trong trường, chúng còn hỏi thăm chị rối rít xem chị thế nào, khi đó chị không còn cảm thấy hối hận nữa, mà càng cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình là chính xác."

Câu chuyện của Gia Lệ đặc biệt khiến Giản Ninh xúc động, cô có chút thất hồn lạc phách buông ly trà sữa xuống, hồi tưởng câu chuyện của chính mình, cảm thấy thật mặc cảm với bản thân.

Gia Lệ thấy cô có vẻ không ổn: "Còn em thế nào?"

Giản Ninh ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "Thật xấu hổ."

Gia Lệ cười: "Em có ý gì?"

"Cùng trải qua một lần giống nhau mà kết quả lại khác nhau, chị bước lên mảnh đất này, từ bỏ cuộc sống tiện nghi lúc trước, chăm lo dạy dỗ cho những đứa bé. Đồng Phó Ngôn mặc dù rời khỏi mảnh đất này, thế nhưng anh ấy lại đến một mảnh đất khác, làm những công việc có ý nghĩa tương tự." Giản Ninh đắng chát cười một tiếng, lắc đầu nói: "Còn bản thân em, hình như chưa từng làm được chuyện gì có ý nghĩa, chỉ ham an nhàn, không chịu thiệt thòi, thậm chí còn luôn lạnh lùng vô cảm với những người xung quanh."

Nếu như không có Đồng Phó Ngôn xuất hiện, có lẽ cô sẽ vẫn luôn là một Giản Ninh lạnh lùng, không có bất kỳ thay đổi nào.

"Không nên lo lắng kể lể về chuyện quá khứ nữa, phải nhìn vào tương lai." Đôi mắt của Gia Lệ lóe sáng tựa ánh nắng, rất quang minh: "Nếu đã tiếc nuối về quá khứ, đã nhận ra những sai lầm của bản thân, thì từ giờ trở đi hãy bắt đầu lại. Vả lại, em còn là thông dịch viên, đó cũng là một công việc thật vĩ đại."

Giản Ninh cười cười, không biết trả lời như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.