Nửa tiếng sau, khi cảnh sát và Bạch Tố tìm được hai người bọn họ thì Phó Đông Bình đã lâm vào hôn mê.
Trạm dịch Lưu Vân, Bạch Tố rửa ráy khử trùng vết thương cho Phó Đông
Bình, rồi băng bó lại lần nữa, sau đó mới nói với Nhậm Thiên Chân: “Bây
giờ tôi không thể kết luận liệu có khối máu tụ trong đầu anh ta hay
không, phải nhanh đưa đến bệnh viện chụp X quang mới biết được, có điều
bên ngoài mưa gió to quá, xe cứu thương của bệnh viện trong huyện không
đến được, chỉ có thể chờ đến sáng mai.”
”Tôi biết lái xe, bây giờ tôi sẽ đưa anh ấy đi.” Nhậm Thiên Chân lo lắng nói.
”Bên ngoài mưa quá to, lái xe xuống núi rất nguy hiểm, hai người còn muốn cái mạng này nữa không?” Bạch Tố tức giận.
”Tôi có thể lái được, chị Bạch Tố, chị cũng nói vết thương của anh ấy
không thể kéo dài lâu hơn được nữa đó thôi, nếu để qua một đêm, nhiễm
trùng lây lan, chẳng biết sẽ nảy sinh chuyện gì.” Nhậm Thiên Chân gần
như là cướp chìa khóa trong tay Bạch Tố.
Bạch Tố không biết phải làm sao, chỉ đành tiêm cho Phó Đông Bình một mũi phòng uốn ván, rồi tìm người đưa anh lên xe, Nhậm Thiên Chân ngồi vào
ghế lái, hít sâu một hơi, khởi động xe chạy ra ngoài.
A Lan che dù đứng ở cửa, hỏi Bạch Tố, “Bọn họ không sao chứ?” Bạch Tố
thở dài, “Ai mà biết? Toàn là kiểu người không sợ chết, chị có thể cho
bọn họ mượn xe, chứ cái mạng này chị không dám liều.”
”Đúng thế, thời tiết xấu như vậy, lại còn muốn lái xe xuống núi, đúng là dọa chết người ta.” A Lan cảm thấy, cho dù Phó Đông Bình đó rất khôi
ngô, nhưng không đáng phải vì anh ta mà giao ra một mạng.
Đường núi trơn trượt, cũng may đường khá rộng, Nhậm Thiên Chân nắm vững
tay lái, lấy hết tập trung lái đi được mười mấy phút, đầu tiên là trán
mồ hôi nhễ nhại, ngay sau đó là cơn lạnh run kéo đi, dù trời chua tối
nhưng mưa gió làm ảnh hưởng đến tầm mặt, cô không thể không tập trung
cao độ.
Mỗi một khúc cua cô đều hít sâu, sợ mình sơ ý một chút thôi sẽ gây ra
cảnh xe hỏng người chết, mình chết một mình cũng được, coi như tự làm tự chịu, nhưng Phó Đông Bình là bị cô làm liên lụy, anh không thể chết
được.
”Thiên Chân, lái chậm lại chút... Nhanh quá sẽ không an toàn.” Phó Đông
Bình ngồi phía sau lúc ngủ lúc tỉnh, dù không mở mắt ra nổi nhưng ý thức vẫn còn đấy, biết mình đang trên đường đến bệnh viện.
”Anh đừng nói gì cả, nói nhiều dễ thiếu oxi, cũng sắp xuống núi rồi, anh ráng nhịn một chút, tôi nhất định sẽ đưa anh đến bệnh viện an toàn.”
Nhậm Thiên Chân hít sâu một hơi, tranh đấu với trời cao đồng thời cũng
với chính cả bản thân mình, dù phải giành giật từng phút từng giây cũng
phải cứu anh cho bằng được.
”Thật ra... Anh rất hâm mộ cậu ta...” Phó Đông Bình mơ màng nói, “Nếu cô bé nhà ai trước khi chết không có trăn trối gì, mà chỉ nói với anh, sẽ
hận anh cả đời, thì anh nhất định sẽ kết hôn với cô ấy...”
Nhậm Thiên Chân chỉ lo nhìn đường, nghe thấy anh lẩm bẩm gì đó nhưng chỉ cho là anh bị thương nói nhảm, cũng không nghe rõ anh nói gì.
Cuối cùng xe cũng đã xuống núi, đến khi có bóng người xuất hiện bên ven
đường thì Nhậm Thiên Chân vội vã dừng xe lại, tìm người hỏi địa chỉ bệnh viện gần đây nhất, rồi lại lái xe băng hơn nửa huyện thành mới thuận
lợi đến một bệnh viện cấp huyện.
Bước xuống xe, Nhậm Thiên Chân chạy thẳng về nơi cấp cứu, thấy một bóng
người mặc áo blouse trắng thì vội lao đến túm lấy trang phục của anh ta, “Trên xe có người bị thương, có người bị thương...”
Không nói nổi hai câu, cũng vì cô hao tốn thể lực quá nhiều nên mệt lả
đi trông thấy. Bác sĩ kia thấy cô ngất xỉu thì vội vàng kéo lấy tay cô,
vừa đỡ cô dậy vừa gọi người ra ngoài xe đưa bệnh nhân vào.
Hai tay Nhậm Thiên Chân nắm chặt áo của bác sĩ, bác sĩ có làm gì cũng
không gỡ tay cô ra được, đành phải cởi áo blouse ra, lại tìm người đến
đưa cô đi.
Một đêm trôi qua, khi Nhậm Thiên Chân tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra
mình đang nằm trên giường bệnh, cô cố ngồi dậy, trông thấy Phó Đông Bình nằm trên giường bệnh bên cạnh cô, trên đầu quấn một vòng vải xô, người
vẫn chưa tỉnh.
Bác sĩ đến kiểm tra phòng, thuật lại tình hình của Phó Đông Bình cho Nhậm Thiên Chân, rồi thông báo cô đi đóng tiền thuốc thang.
”Phải đóng bao nhiêu?” Nhậm Thiên Chân hơi khó xử, trong thẻ cô không có nhiều tiền, sinh viên lại không có bảo hiểm xã hội. Bác sĩ nói với cô,“Đầu bệnh nhân khâu bảy mũi, phải nằm viện một tuần, tiền thế chấp ba
nghìn, còn tiền khám và tiền thuốc thì tính riêng.”
Nhậm Thiên Chân khẽ mím môi, ra ngoài phòng bệnh gọi điện.
”Em muốn mượn năm nghìn? Thiên Chân, đột nhiên em muốn nhiều tiền như
vậy để làm gì?” Đầu bên kia điện thoại, Ôn Gia Minh không hiểu hỏi. Nhậm Thiên Chân sốt ruột: “Em cần dùng gấp, đang cứu người, quay về trả anh
sau, giờ không kịp giải thích với anh, nhanh mau gửi tiền vào thẻ em
đi.”
”Được rồi, tôi sẽ chuyển tiền cho em.” Ôn Gia Minh cũng không hỏi nhiều.
Mấy phút sau, điện thoại của Nhậm Thiên Chân nhận được tin nhắn do ngân
hàng gửi đến, lập tức đến quầy thu phí đóng tiền, làm thủ tục nhập viện
cho Phó Đông Bình. Đợi đến lúc cô quay lại phòng bệnh thì Phó Đông Bình
đã tỉnh.
”Cám ơn em.” Phó Đông Bình gượng cười. Nhậm Thiên Chân áy náy nói: “Cám
ơn gì chứ, nếu không phải vì tôi thì anh đã không nằm trên giường bệnh
rồi.”
”Không cần phải áy náy, anh đến dốc Đoạn Trường với hang Triều Nguyên
cũng không hẳn là vì em, bản thân anh là người thích mạo hiểm.” Phó Đông Bình an ủi cô, thấy tóc cô rối bời, trên bộ quần áo nhăm nhúm còn dính
vết máu, bèn đưa tay ra cầm lấy tay cô.
”Hình như anh đã khá hơn rồi.” Nhậm Thiên Chân nhìn sắc mặt của anh,
thấy dù có hơi tái nhợt nhưng tinh thần của anh cũng không đến nỗi nào,
cô thoáng thả lỏng ra.
”Vừa nãy bác sĩ bảo em đi đóng viện phí, em lấy tiền đâu ra?”
”Tôi mượn người khác.”
Phó Đông Bình chỉ vào quần áo mình vắt ở một bên, “Ví tiền trong túi
anh, bên trong có mấy tấm thẻ, em cứ lấy một cái, để anh viết mật khẩu
cho em, em lấy tiền trả lại cho người ta đi.”
”Không cần đâu, đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho anh ta.”
”Là cái cậu Ôn Gia Minh đó đấy à?” Phó Đông Bình cười, “Xem ra dù em hận cậu ta cả đời, nhưng cậu ta vẫn là người đầu tiên em nghĩ đến khi cần
giúp đỡ.”
”Anh đừng nói nữa, nói nhiều lại thiếu oxi.” Nhậm Thiên Chân giúp anh kéo chăn lên.
”Không để anh nói gì cũng được, em qua đây ngồi.” Phó Đông Bình gọi cô.
Nhậm Thiên Chân đoán là anh có lời muốn nói với mình, bèn dời ghế đến
ngồi cạnh anh.
Phó Đông Bình nhìn cô, trịnh trọng nói: “Đồng ý với anh, đừng tiếp tục
điều tra nữa, bí mật động trời đến đâu cũng không quý bằng sinh mệnh. Bố em đã mất rồi, cho dù nguyên nhân cái chết có là gì thì cũng không thể
thay đổi được sự thật là ông ấy không còn trên cõi đời này nữa, còn em
phải sống tiếp.”
”Anh sợ?”
”Không phải anh sợ, anh chỉ không muốn hi sinh vô ích, hữu dũng vô mưu không phải là anh hùng chân chính.”
”Nhưng tôi thấy chúng ta đã không thể thoát ra khỏi chuyện này được nữa
rồi, người ra tay với anh lúc ở trên núi đó, chắc chắn là người đã giết
Phong Tam. Chúng ta đã sắp tiếp cận phần chính của bí mật rồi, hắn ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.” Nhậm Thiên Chân ráp nối các chuyện
trước sau lại, cảm thấy tình hình không được khả quan.
”Chỉ cần em về lại trường là mọi thứ sẽ an toàn.” Phó Đông Bình nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, Hạ Đình Vũ từ bên ngoài đi vào, trong tay xách theo ba lô
của Phó Đông Bình, thấy Nhậm Thiên Chân ngồi phía đối diện nhưng cũng
không quan tâm đến cô.
”Đông Bình, em đã trả phòng ở nhà nghỉ trên núi rồi, xe anh đậu ở ngoài, em cũng nói chuyện điện thoại với nhà anh rồi, cô chú nghe nói anh bị
thương thì cũng rất lo lắng, bảo em mau đưa anh về đảo Cò nằm viện chữa
trị.”
Lúc Hạ Đình Vũ nói chuyện với Phó Đông Bình, anh ta không thèm nhìn đến
Nhậm Thiên Chân, dường như đã quy việc Phó Đông Bình bị thương lần này
lên đầu cô. Nhậm Thiên Chân âm thầm cúi đầu.
Phó Đông Bình biết tâm tình của anh ta nên cũng không giải thích gì,“Đợi hai ngày nữa đã, tạm thời anh không về được, cậu về trước đi, nói
với bố mẹ anh là anh không sao, nghỉ ngơi vài hôm là khỏe.”
Thấy anh không muốn đi, Hạ Đình Vũ không khỏi có chút kích động, “Anh bị đánh thành ra thế này mà còn không nghiêm trọng ư? Vì con bé quái gở
này mà đến nhà anh cũng không chịu về?”
”Không phải thế, không liên quan đến cô ấy, anh đau đầu lắm, cậu đừng làm ồn nữa.” Phó Đông Bình đỡ trán làm ra vẻ nhức đầu.
Hạ Đình Vũ đành hạ giọng, nói chậm lại, “Sao lại không liên quan đến cô
ta chứ? Con nhỏ này đúng là đồ sao chổi, em nghe Bạch Tố nói, là cô ta
đòi đến dốc Đoạn Trường, anh vì đi cùng cô ấy nên mới gặp phải tấn
công.”
”Là tự anh muốn đi, dăm ba câu cũng không nói rõ được, đợi sau này anh
sẽ nói với cậu, Tiểu Vũ, cậu về báo bình an trước đi, đợi anh xử lý xong chuyện thì sẽ về.” Phó Đông Bình cố ý nán lại.
Mắt thấy có khuyên cũng vô dụng, Hạ Đình Vũ nhận ra mình ở đây chỉ là đồ thừa thãi, trước khi rời khỏi phòng bệnh thì dặn Nhậm Thiên Chân, “Cô
nhóc, họa là do cô gây ra, anh ấy thay cô gánh chịu, nếu cô còn chút
lương tâm thì lo chăm sóc anh ấy cho tốt.”
Đợi Hạ Đình Vũ đi rồi, Phó Đông Bình mới nhìn sang Nhậm Thiên Chân, “Em đừng để ý đến lời cậu ta nói, cậu ta không có ác ý đâu.”
”Tôi biết, tôi cũng không phiền, người không thích tôi nhiều lắm.” Nhậm Thiên Chân tự giễu.
Phó Đông Bình không đáp, ánh mắt chuyển xuống đùi Nhậm Thiên Chân, thấy
cô vén quần lên, để lộ vùng đầu gối bị xước da cùng bắp chân trắng nõn,
không nhịn được trêu: “Nhìn đầu gối của em, không chừng người khác cho
là hai ta đã làm gì đó trong hang đá vôi đấy.”
Nhậm Thiên Chân trừng mắt với anh, “Người khác còn lâu mới vô vị quan tâm đến đầu gối của tôi như thế.”
”Ai nói, có anh quan tâm đây, còn đau không?” Nhậm Thiên Chân lại nghĩ,
da mỏng thịt mềm mà bị những vết thương này, không đau chết cô ấy mới là lạ.
”Đau, không thể vén quần xuống được.” Nhậm Thiên Chân kể khổ với anh.
”Mới có mấy ngày mà khắp nơi trên người em toàn là vết thương, đi tìm y tá xin ít thuốc đi.”
Nhậm Thiên Chân đi tìm y tá, y tá thấy cô bị thương khắp người, đầu gối
hai bên cũng bị xước rách da, tò mò nhìn cô. Nhậm Thiên Chân đoán được
suy nghĩ trong lòng cô ấy, bèn rũ mắt xuống.
Khập khiễng về lại phòng bệnh, thấy Phó Đông Bình đang ăn cơm, Nhậm Thiên Chân mới nhớ ra là mình chưa ăn gì cả.
”Để lại cho em một phần, em đi rửa ráy đã rồi ra ăn.” Phó Đông Bình suy
nghĩ chu đáo. Nhậm Thiên Chân vào nhà vệ sinh soi gương, phát hiện ra
mặt mũi mình thảm hại vô cùng, tóc bù xù như rơm rạ, cô vội vàng mở vòi
nước rửa mặt.
Quay lại phòng bệnh, Phó Đông Bình nói với cô, cảnh sát gọi điện đến
thông báo với bọn họ là sáng mai sẽ cho người đến lập biên bản.
”Chúng ta nói thế nào đây?”
”Cứ nói chúng ta đến hang đá vôi ở dốc Đoạn Trường thám hiểm, vừa đi ra
lập tức bị người ta tấn công, không biết đối phương là ai, ngoài ra đừng nói gì thêm cả.”
Nhậm Thiên Chân gật đầu, tìm lược trong túi xách nhỏ mang theo bên mình. Trải qua một ngày một đêm giày vò, tóc dính bết lại vào nhau, mất sức
một lúc lâu mới chải tóc cho suôn được, Phó Đông Bình dựa vào trên
giường nhìn động tác của cô, càng nhìn càng thú vị.
”Có cần giúp anh chải không, nhìn em chải vất vả quá.”
”Tự tôi chải được.”
”Chẳng trách bọn con gái bọn em toàn thích để tóc dài, tóc dài tết lòng
chàng.” Anh gối hai tay ra sau gáy, nhìn cô khen, “Thiên Chân, em thích
mái tóc dài này của em đấy, dễ nhìn hơn mấy quả đầu nhuộm uốn khác.”
Nhậm Thiên Chân liếc thấy có người tới cửa, vội lùi ra.
Cảnh sát tới lập biên bản chính là hai người lần trước đến dịch trạm Lưu Vân điều tra chuyện Phong Tam bị giết, vừa thấy Phó Đông Bình và Nhậm
Thiên Chân đứng bên cạnh, cảnh sát trung niên gọi là lão Triệu kia cười
một tiếng, “Lại là hai cô cậu à, đường thường không đi, nhất định phải
chạy đến dốc Đoạn Trường tìm kích thích, kết quả xuống núi lạc đường.”
”Là bọn tôi bị tấn công, cảnh sát Triệu, có người lạ đập vào đầu anh ấy từ phía sau.” Nhậm Thiên Chân vội giải thích.
Lão Triệu và đồng nghiệp ngồi xuống, không hỏi Nhậm Thiên Chân trước mà
hỏi thăm Phó Đông Bình. Phó Đông Bình thuật lại sơ qua chuyện từ lúc bọn họ leo lên dốc Đoạn Trường rồi vào hang đá vôi một lần, bỏ qua chuyện
kho báu của Vĩnh Lịch hoàng đế.
”Nói vậy là, cậu không thấy rõ là ai tấn công mình?” Mắt lão Triệu sáng
ngời, tập trung nhìn Phó Đông Bình, không bỏ qua bất kỳ một nét mặt nhỏ
nào của anh.
”Tôi bị đánh ngất, làm sao có thể thấy đối phương được. Thiên Chân là
con gái, thấy tôi bị thương nên sợ hết hồn, càng không dám nhìn.” Phó
Đông Bình trả lời có lý.
Lão Triệu như nghĩ gì đó, rồi ánh mắt sâu xa chuyển sang Nhậm Thiên Chân, “Cô cũng không thấy?”
Ai dè, Nhậm Thiên Chân lại nói: “Tôi thấy được, đối phương khá to cao,
nhìn bóng lưng không giống thanh niên trẻ tuổi, chắc tầm năm sáu chục
tuổi rồi, nhưng tôi không nhớ hắn ta mặc quần áo gì.”
”Chỗ đó gần thôn Song Dong, người tấn công hai cô cậu chắc là dân trong
thôn Song Dong.” Lão Triệu vừa phân tích vừa viết mấy hàng chữ vào sổ
ghi chép.
”Cân nhắc từ an toàn, mấy ngày nay hai người không được lên núi nữa.”
Lão Triệu dặn dò những câu này xong, rồi lại cùng đồng nghiệp rời đi.
Phó Đông Bình nhìn Nhậm Thiên Chân, vẻ mặt rất phức tạp, “Thiên Chân,
không phải em không thấy bóng lưng người kia sao?” Nhậm Thiên Chân lắc
đầu.
Phó Đông Bình nhắm mắt trầm tư, anh không hề có chút ấn tượng nào về
bóng lưng mà cô nói cả, chỉ nhớ trước khi anh bất tỉnh, trong cánh rừng
hoang vắng chỉ có hai người bọn họ, nhưng rõ ràng người thứ ba đó cũng
có mặt, mai phục ở nơi tối, nắm rõ nhất cử nhất động của họ trong lòng
bàn tay.
Vậy thì, hắn ta đã núp ở đâu?
DdeBarp Nhậm Thiên Chân đưa ba lô đến cho an, Phó Đông Bình lấy ra bản
đồ về thôn Song Dong mà mình đã vẽ trước đó, rồi lại đối chiếu với bản
đồ đường đi đến dốc Đoạn Trường tải từ trên mạng về, ngẫm nghĩ về bí ẩn
trong đó.
”Bây giờ anh có thể khẳng định, người xúi giục Phong Tam theo dõi anh,
giết chết Phong Tam rồi lại tấn công anh đều là cùng một người, dốc
Trường Nhai cũng là do hắn ta cố ý để lại manh mối, hắn biết chúng ta
nhất định sẽ đến đó.” Phó Đông Bình dùng bút vạch một đường trên giấy.
Nhậm Thiên Chân lạnh gáy, “Ý anh là, anh muốn nhìn chúng ta đi vào chỗ chết?”
”Hẳn là vậy, cho nên hắn canh chừng ở cửa hang là vì muốn đợi chúng ta,
nếu chúng ta không ngã chết thì nhất định sẽ đi ra từ cửa hang, hắn thấy chúng ta bình yên vô sự, nên mới tấn công từ phía sau.”
”Vậy mục đích của hắn ta là gì? Đe dọa? Để chúng ta rời khỏi núi Vân Mộng?”
”Đúng thế.” Phó Đông Bình ngẫm nghĩ, rồi nhìn sang Nhậm Thiên Chân,“Người nọ đã để mắt đến chúng ta, trên núi không an toàn, em không thể
quay về đó nữa.”
”Nhưng cả ba lô và giấy tờ của tôi đều để ở dịch trạm Lưu Vân, phải cầm về, còn cả xe của Bạch Tố cũng phải trả.”
”Một mình em có thể về được không? Không bằng gọi điện cho cảnh sát
Triệu, nhờ ông ta cho người theo bảo vệ em.” Phó Đông Bình không yên
tâm.