Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Quyển 2 - Chương 3: Núi không tới thì ta tới



Chùa Vân Lâm đã ở gần ngay trước mắt, ngẩng đầu lên nhìn, cuối bậc thang cao cao ấy chính là cửa chùa Vân Lâm, hai người bước từng bậc một, cảm giác như đang đi vào mây mù.

”Lúc đến anh đã gọi điện trước rồi, thầy đón tiếp đã sắp xếp hai căn phòng khách, chúng ta ở hai đêm, ngày mốt quay về.” Phó Đông Bình dẫn Nhậm Thiên Chân đi vào chùa.

Chùa không chỉ là nơi người xuất gia tu hành, mà còn là chỗ tốt để người bình thường đến ở vài ngày, tĩnh tâm an thần. Nhậm Thiên Chân vừa đật chân vào chùa đã nghe được tiếng Phật do hòa thượng niệm kinh lượn lờ, nhìn những kiến trúc cổ xưa và những cây cổ thụ cao chọc trời, trong lòng nhất thời yên tĩnh lại.

Đi vào Thiên Vương Điện, chính diện là Phật Di Lặc toàn thân dát vàng, ngay phía sau chính là Bồ Tát một tay cầm chày kim cương, Nhậm Thiên Chân thấp giọng nói: “Đó chính là hộ pháp Vi Đà Bồ Tát, hoa quỳnh thoáng nở chỉ vì Vi Đà, nên hoa quỳnh cũng được gọi là hoa Vi Đà.”

(*Đây là một điển cố xuất phát trong Phật điển, có câu chuyện giải thích như sau, Đàm Hoa (hoa quỳnh) là tên của người yêu Vi Đà thiên tôn trước khi thành Phật. Sau này vì muốn được gặp thiên tôn mà nàng xin Phật tổ hóa mình thành một bông hoa, đến ngày thiên tôn xuất hiện thì cố gắng nở rộ rực rỡ nhất giữa rừng hoa để thiên tôn có thể nhận ra mình.)

Phó Đông Bình nhìn pho tượng phật dát vàng, rồi bảo với Nhậm Thiên Chân, “Pho tượng phật này được làm từ gỗ cây long não, lịch sử trên một nghìn năm, từ khi bắt đầu có chùa Vân Lâm thì đã có nó.”

Băng qua Thiên Vương Điện, đi đến trước sân Đại Hùng Bảo Điện, Nhậm Thiên Chân đứng yên, hỏi Phó Đông Bình: “Chúng ta có cần phải thắp nén hương không?”

”Sao thế, em muốn lạy trời đất cùng anh à?” Phó Đông Bình cười trêu.

Nhậm Thiên Chân khụt khịt mũi, “Ai muốn lạy trời đất với anh chứ, em nói là thắp hương.”

Phó Đông Bình cười: “Muốn thắp hương thì em đi mà thắp, hỏi anh làm gì? Làm anh hiểu lầm em muốn cùng anh thắp hương bái phật.”

Nhậm Thiên Chân phớt lờ anh, đi tìm hòa thượng xin ba nén hương, đứng ngoài Đại Hùng Bảo Điện xá lạy tượng phật, rồi cắm hương vào trong lư.

Đi vào đại điện, Nhậm Thiên Chân quỳ xuống trước Phật Tổ dập đầu ba cái, chắp hai tay lại cầu nguyện. Phó Đông Bình đợi cô đứng lên rồi mới nói: “Anh cũng đã xin một điều.”

Hai bên cũng không nói cho đối phương biết mình đã cầu xin điều gì, nhưng trong ánh mắt đang nhìn nhau lại thấy được câu trả lời, Phó Đông Bình nắm tay Nhậm Thiên Chân rời khỏi đại điện.

Tìm được thầy đón tiếp, Phó Đông Bình báo tên và số chứng minh của mình, thầy tăng dẫn hai người họ đến phòng khách, hơn nữa còn nói cho họ biết, bắt đầu sáu giờ là trong chùa dọn cơm, đến lúc đó sẽ có sa di* đưa đồ chay đến phòng họ.

(*Các chú tiểu đã được thụ 10 giới thì gọi là sa di.)

”Xem ra mấy ngày qua hương khách đến ăn chay không nhiều, nên bọn họ mới tự đưa đồ ăn đến.”

”Ở đây còn phải tốn tiền à?”

”Không cần, mẹ anh là cư sĩ*, có quyên một số tiền lớn cho chùa, nên hễ người nhà anh đến đây, bất kể là nghỉ ngơi hay ăn chay, cũng đều miễn phí.”

(*Cư sĩ là người tu tại nhà.)

Bữa cơm tối rất đạm bạc, chỉ có hai dĩa rau, cháo trắng thì được múc đầy một tô, ngoài ra còn có màn thầu trắng như tuyết nữa, hai người nhanh chóng ăn hết, chỉ chốc lát sau một dĩa măng thái sợi xào nấm mèo đã thấy đáy, chỉ còn lại một ít cải xanh, Nhậm Thiên Chân đẩy bát ra, nói mình no rồi.

”Em ăn nhiều nữa đi, đồ không đủ thì bảo bọn họ lấy thêm, chứ đừng để mình chịu đói.” Phó Đông Bình vừa ăn vừa nói.

”Em no rồi.” Nhậm Thiên Chân cầm lấy ấm trà trên bàn, thấy bên trong có nước nóng rót ra cốc sứ trắng uống trà.

Sau khi hai người ăn xong, có tiểu sa di đến thu dọn bát đũa, đồng thời lau sạch bàn.

Nhậm Thiên Chân thấy chú chỉ mới có tám chín tuổi mà làm việc rất nhanh nhẹn, bèn hỏi: “Chú còn nhỏ vậy mà đã xuất gia rồi ư?”

Tiểu sa di đưa một tay lên làm lễ, “Tôi là cô nhi, sư phụ nuôi tôi lớn.”

Phó Đông Bình đợi tiểu sa di đi rồi mới nói cho Nhậm Thiên Chân biết, chiếc xe của Phong Tam đã tiến vào biên giới đảo Cò.

Nhậm Thiên Chân nói: “Em đã nói là kẻ kia đến núi Phượng Hoàng rồi, anh còn không chịu tin, hiếm khi thấy cú trắng, nói không chừng còn là cùng một con đấy, hơn nữa em nghe nói cú trắng được huấn luyện còn có thể trợ giúp tìm người.”

Phó Đông Bình nhìn cô chằm chằm, do dự một lúc, “Cũng có thể như em nói, nên lần này anh lên núi tìm em, cũng là có chuyện muốn nói với em.”

”Chuyện gì?”

”Anh đã nói chuyện bố em gặp nạn mười lăm năm trước cho lão Triệu, nhờ chú ấy kiểm tra lại hồ sơ cảnh sát của năm đó, còn có bí mật về kho báu của thôn Song Dong nữa, anh cũng định tìm dịp nói với chú ấy.”

Nhậm Thiên Chân khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ ra anh làm vậy là có gì không ổn, có thể kẻ kia đã giết Phong Tam, sau đó lại lái xe nghàn dặm đến đảo Cò đuổi theo dấu vết của bọn họ, chỉ có thể nói rằng đối phương vô cùng tàn ác.

”Mấy ngày nữa lão Triệu sẽ đến đảo Cò phá án, em có muốn gặp chú ấy không?” Trong mắt Phó Đông Bình dần dần có thêm mấy phần thăm dò. Nhậm Thiên Chân né tránh cái nhìn của anh, “Không, em không có gì để nói cả”

Nghĩ ngợi một hồi, Phó Đông Bình hỏi dò: “Thiên Chân, liệu em có...” Cân nhắc câu chữ, anh nhìn cô, “Liệu em có khi nào rõ ràng đã làm một chuyện, nhưng sau đó lại không cách nào nhớ nổi, hay là nói, sau chuyện đó thì không có bất kỳ ấn tượng gì, đã từng như vậy bao giờ chưa?”

Nhậm Thiên Chân nghi ngờ nhìn anh, lắc đầu. Không biết ý nói là cô không nhớ, hay là cô chưa từng gặp chuyện quên đi việc mình đã làm.

”Sao lại hỏi thế?”

”Thuận miệng hỏi thế thôi.”

Phó Đông Bình không tiếp tục đề tài này nữa, Nhậm Thiên Chân nhạy bén bắt được một tia nghi ngờ trong mắt anh, nhưng lại giả vờ không để ý.

Buổi tối, trong chùa yên tĩnh đến đáng sợ, Phó Đông Bình nửa nằm trên giường chơi điện thoại một hồi, thấy Nhậm Thiên Chân cứ gục mặt xuống bàn hí hoáy gì đó trong sổ, giống như đang ghi chép, bèn hỏi cô đang viết gì đấy.

”Ghi chép thực tập.” Nhậm Thiên Chân bảo với anh là, từ khi cô đến đây, ngày nào cũng phải viết nhật ký thực tập.

”Khó mới có dịp vui chơi, bao giờ về rồi viết cũng được mà.” Phó Đông Bình không ngờ cô nhóc này lại chăm chỉ đến thế.

”Không giống, ghi chép lại trong ngày mới có cảm giác nhất, cảm giác chính là thứ gì đó thoáng qua rồi biến mất, chỉ lệch một giây cũng không giống trước nữa.” Nhậm Thiên Chân hăng hái viết.

Đúng là vừa ngoan lại đáng yêu, Phó Đông Bình xoa nhẹ lưng cô, trong đầu nghĩ đến nếu con gái sau này của mình có được nửa chăm chỉ như cô thì lén cười thầm. Cầm sổ ghi chép bìa da màu đen trong tay cô lên nhìn, thấy đều là số và ký hiệu, đoán có lẽ là ghi chép số liệu đo đạc thời tiết thay đồi, nên không nhìn kỹ nội dung nữa, ngón tay lướt qua trang bìa, lập tức bị một bài thơ thu hút.

Ta đã buông cả đất trời này,

Nhưng lại chẳng thế nào buông nổi nàng.

Tiệm ngộ cũng được mà giác ngộ cũng xong,

Thế gian này, ngoại trừ sinh tử, còn chuyện nào không phải chuyện tầm phào?

Một mình ta ngồi trên đỉnh Tu Di, dác thấy mây trôi vạn dặm thành hình,

Một người đánh đàn trong tuyết, một người tri âm giữa tuyết,

Ngàn non vạn nước trong sinh mệnh của ta,

Từng thứ từng thứ cáo biệt theo nàng.

Phó Đông Bình nhìn thấy thú vị, cười đọc to lên: “Vốn hai bên núi tuyết xa cách hiểu lầm, lại dùng cả đời chạy đến bên nàng, ta nhận ra khi đương mê man trong giọt hoa lộ, lúc xoay người lại ngã nhào ai gây, nghiệt duyên tùy duyên số phận chẳng ngừng, mây trắng nhẹ trôi, một rồi đến trăm, ta vừa đi núi chẳng còn ai... Nếu có thể nhốt mình trong giọt nước mắt, giờ phút này chẳng còn gì đa nghi.”*

(*Cả hai đoạn trên đều được trích trong thơ của Thương Ương Gia Thố, có câu mình mượn trên mạng không rõ tên người dịch, có câu mình dịch thô về ý.)

Bài thơ tầm thường chẳng có gì để nói, nhưng chỗ duy nhất đáng khen là chữ cô nhóc này rất đẹp.

Cố ý đọc lên xuống trầm bổng, Phó Đông Bình cười lớn hơn, “Thơ đầy mùi chua này ai viết thế, không phải là em viết đấy chứ? Nói thật nhé, bài thơ này diễn đạt không lưu loát lại kiểu cách, nếu em thích thơ từ thì đọc thơ Đường Tống ấy, hay hơn nhiều với kiểu thơ thông tục thế này.”

Chế giễu một lúc khiến Nhậm Thiên Chân nổi đóa, hậm hực giật lấy sổ lại từ trong tay anh, tiếp tục viết.

Phó Đông Bình thấy mặt cô đỏ rần cả lên, lúc này mới thôi cười, nửa khuyên giải nửa an ủi, “Thiên Chân, núi không tới thì em tới*, đối phương không rung động không có nghĩa là em chưa cố gắng đủ, mà là do em ngóng trông ngọn núi không hợp, em hiểu chưa?”

(*Nghĩa là hoàn cảnh không vì bản thân thay đổi thì bạn chỉ có thể thích ứng với hoàn cảnh.)

Thấy tốc độ viết của Nhậm Thiên Chân chậm lại, như ngẫm nghĩ điều chi, Phó Đông Bình thầm nhủ, cô nhóc này cũng nhanh nhạy đấy chứ, thật sự chịu suy nghĩ, không uổng công anh tiêu hao tâm tư.

Đoán chắc là cô đã viết xong, anh đề nghị: “Thời gian còn sớm, đi tắm suối nước nóng với anh đi, sau chùa có hồ nước nóng đấy.”

”Nhưng em không mang theo đồ tắm.”

”Sợ gì chứ, chỉ có hai người chúng ta, không có người khác nhìn.”

”Vậy cũng không được.”

”Lúc em xuống nước, anh sẽ xoay qua chỗ khác không nhìn em, được chưa.”

Phó Đông Bình cứ đòi đi suối nước nóng cho bằng được, Nhậm Thiên Chân không thể làm gì khác hơn là đi theo anh, trong chùa yên ắng, cô không muốn ngồi đợi trong phòng một mình.

Bên ngoài mưa đêm rơi lất phất, hai người che dù đi ra từ cửa hông chùa, đến suối nước nóng sau núi, Phó Đông Bình nói cho Nhậm Thiên Chân biết, đây là tài sản của chùa, không mở cửa cho bên ngoài nên nước suối rất sạch, cũng sẽ không có người ngoài đến, có thể yên tâm mà ngâm.

”Trời mưa còn đòi tắm suối nước nóng?”

”Vậy mới đúng kiểu, có tình ý.”

Nhậm Thiên Chân không ngờ là suối nước nóng sau chùa Vân Lâm được thiết kế rất khá, không chỉ có phòng thay đồ mà còn có cả chỗ tắm nữa. Thấy Phó Đông Bình thay ngay quần bơi ở trong nước, Nhậm Thiên Chân xấu hổ, có nói gì cũng không chịu xuống nước.

Độ nóng của nước rất thích hợp, Phó Đông Bình thoải mái thở phào một cái, thấy Nhậm Thiên Chân đứng bên hồ thì giơ tay ngoắc cô đến. Nhậm Thiên Chân ngồi xuống tại chỗ, thò chân xuống hồ. Cô nhóc này cứng đầu thật đấy, Phó Đông Bình cũng không ép cô nữa.

Suối nước nóng vào đêm chỉ được chiếu sáng bởi một ngọn đèn, mưa rơi xuống nước bắn lên mặt, lành lạnh mà thoải mái.

”Lúc bọn anh tắm suối nước nóng ở Nhật Bản, cũng toàn là trai gái tắm chung, ở giữa chỉ cách một vách ngăn, hai bên còn có thể trò chuyện được với nhau.” Phó Đông Bình ngước mặt nhìn bầu trời, bị hơi nước bốc lên hun nóng toàn thân.

”Em từng thấy trong tivi nói, khỉ Nhật Bản cũng thích tắm suối nước nóng.” Nhậm Thiên Chân vốc nước lên, gió thổi hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp.

Phó Đông Bình thấy cô vô cùng hoạt bát, bèn đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, “Thiên Chân, kể chuyện trước kia của em cho anh nghe đi.”

Nhậm Thiên Chân đang nghịch nước vui vẻ, bỗng nghe thấy lời của anh thì rất ngạc nhiên, “Chuyện trước kia? Chuyện gì cơ?”

Phó Đông Bình sợ cô phát hiện ra mình đang thăm dò của khứ của cô, bèn nghĩ cách giải thích uyển chuyển, “Chính là lúc em đi học ấy, trung học tiểu học, lúc nào cũng được.”

Khóe miệng Nhậm Thiên Chân hơi động, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói cho anh, cuộc sống tiểu học và trung học của cô phải chịu đựng chuyện như thế, không có kỷ niệm gì đáng quý.

”Lúc lên trung học em bắt đầu ở nội trú, một tuần mới về nhà một lần, có khi là hai tuần một lần.

”Em có chơi thân với bạn học không, giáo viên thích em chứ?”

”Quan hệ với bạn học cũng vậy, cấp hai cấp ba cộng lại em chỉ học có ba năm, mười sáu tuổi đã thi đại học, bạn học đều lớn tuổi hơn em, em không trò chuyện được với họ.”

Nhậm Thiên Chân nhớ lại những năm tháng trung học, đó là một cuộc sống tối tăm mịt mù, tình thân và tình bạn đều cách cô rất xa, ngoài vùi đầu vào học tập và đọc nhiều sách thì cô không còn chuyện gì để làm.

Bạn học khác vì mối tình đầu mà hạnh phúc hưng phấn đau lòng khóc lóc, nhưng cũng không lây lan đến cô, cô như một người sống trong chân không, ngày ngày tự đi tự về, cũng không nói được mấy câu với bạn cùng bàn.

”Giáo viên thì sao?”

”Giáo viên thì có người tốt, cũng có người chẳng ra gì, đặc biệt là cái kiểu tự cho là đúng, mình sai rành rành ra đó còn không chịu thừa nhận, gặp phải giáo viên như vậy, em còn lâu mới thỏa hiệp chỉ vì mình là học sinh, sai chính là sai, đúng chính là đúng.”

Phó Đông Bình cười một tiếng, tính cách cô nhóc này lạnh quá, lại còn bướng bỉnh, không phải là kiểu học sinh an phận nghe lời, đoán chắc hẳn giáo viên năm đó cũng rất đau đầu vì cô, nhưng cô có thiên phú học tập, thành tích tốt, nên các giáo viên cũng không làm gì được cô.

”Nghe em nói thế, xem ra lúc em đi học lầm lì lắm nhỉ, mỗi một lớp đều sẽ có học sinh như thế, chỉ có lúc thông báo kết quả thi mới không bị mọi người quên. Thiên Chân, sao em không mở lòng kết bạn? Cấp hai với cấp ba đó, có cô gái nào không có một hai người bạn thân chứ.”

Nhậm Thiên Chân thở dài, “Cũng không phải là không có, nhưng tình bạn giữa con gái rất mỏng manh, chỉ vì một chuyện nhỏ không đáng kể, hoặc là vì một người con trai, cũng có thể rạn nứt.”

Phó Đông Bình ngẫm nghĩ chút rồi cười, không thể không nói, một cô gái vừa đẹp lại vừa cá tính có lực sát thương rất mạnh đối với đàn ông con trai trong mỗi giai đoạn trưởng thành, lúc đi học chắc hẳn có không ít nam sinh thích cô, mà cô không qua lại nhiều với bạn nữ, chắc chắn cũng do nguyên nhân này.

Ngâm mình cả một đêm, lúc lên bờ, Phó Đông Bình khoác áo vào cho Nhậm Thiên Chân, “Trời tối gió lạnh, đừng để bị cảm.” Sự săn sóc như của một người anh cả khiến lòng Nhậm Thiên Chân ấm áp hơn.

Đường xuống núi khá dốc, vì sợ bị ngã nên hai người nắm tay nhau.

”Anh thích ban ngày hay ban đêm?” Nhậm Thiên Chân nắm chặt tay Phó Đông Bình, hỏi anh.

”Đều thích hết.”

”Em không thích ban đêm, bóng tối vô biên làm trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi.” Nhậm Thiên Chân nhìn lên trời, vầng trăng sáng đã náu mình sau mây đen, chỉ còn lại hình bóng mờ mờ.

Phó Đông Bình ngẩn ra, hỏi ngược lại cô: “Lúc nào em cũng nơm nớp lo sợ sao? Anh cứ tưởng em không sợ gì nữa chứ.”

Lời này nghe có đến ba phần là nhạo báng, nhưng Nhậm Thiên Chân nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên là em biết sợ chứ, hơn nữa còn sợ rất nhiều thứ.”

”Sợ nhất là gì?”

”Đánh mất.”

”Em nên nghĩ như thế này này...” Phó Đông Bình dừng chân, nhẹ nhàng ôm vai Nhậm Thiên Chân kéo cô đến gần, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong trắng như vầng trăng, “Ban đêm chỉ tiếp diễn của ban ngày, để chúng ta vượt qua sức mạnh của ban ngày.”

Nhậm Thiên Chân nhìn anh, ánh mắt trong như nước, suy ngẫm lời của anh. Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ đi sâu vào trò chuyện như thế này, vậy mà tâm hồn đồng điệu đến kỳ lạ, bỗng cô có cảm giác, anh hiểu cô.

”Em muốn đi đâu nhất?”

”Yading ở Đạo Thành.”

”Đi đi, mấy kẻ ưa diễn sâu cũng thích đến đó lắm, có khi còn tình cờ gặp gỡ đàn ông Khams dũng mãnh cường tráng nữa đấy.”

”Người ta đang nghiêm túc nói chuyện với anh đấy.”

”Được rồi, vậy thì anh cũng nghiêm túc nói với em, không bằng sau này hai ta cùng đi đi, dù anh đã đến đó một lần rồi, nhưng cũng có thể đi lại lần hai.”

”Phong cảnh ở đó có đẹp như trong ảnh trên mạng không?”

”Đẹp lắm.”

”Có gặp được gì đẹp không?”

”Có, một cô gái Danba dân tộc Tạng... Tên là gì nhỉ?” Phó Đông Bình giả vờ vắt óc mà nghĩ, miệng lẩm bẩm. Vậy mà Nhậm Thiên Chân lại tin là thật, “Có thật à?”

”Có chứ, à nhớ ra rồi, tên là A Áng A Cát.”

”A Áng A Cát, cái tên này đặc biệt thật đấy, đợi em về tìm xem nó có nghĩa gì, em nghe nói mỗi cái tên của người dân Tây Tạng đều có ẩn ý, như Ương Tông là may mắn, Đạt Oa Thị là trăng sáng, chắc hẳn ý nghĩa của A Áng A Cát cũng rất đẹp.” Nhậm Thiên Chân nhìn anh cười, “Nếu có cô gái như vậy, tại sao anh không ở lại đó?”

”Cô ấy không chịu đi với anh, trong lòng có người khác rồi.” Phó Đông Bình khẽ thờ dài, rồi nói sang chuyện khác, “Hơn mười giờ rồi, quay về thì đi ngủ đi, sáng mai chúng ta phải dậy sớm ra sau núi xem các hòa thượng hái trà xuân đấy. Anh ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì cứ gọi anh, anh có thể nghe thấy.”

Đưa Nhậm Thiên Chân về phòng, Phó Đông Bình quay về phòng mình, từng hình ảnh lướt qua trong đầu, anh xâu chuỗi mọi chuyện ở núi Vân Mộng lại với nhau một lần nữa, ngẫm nghĩ mạch lạc.

Nghĩ ngợi một lúc, anh liền rút điện thoại ra gọi điện.

”Bạch Tố, là tôi, Phó Đông Bình.”

Bạch Tố rất ngạc nhiên, đã hơn mười giờ rồi mà anh còn gọi điện đến, vội cười một tiếng yêu kiều, “Là anh à, tìm tôi có chuyện gì không?”

”Nghe nói trước kia cô là bác sĩ tâm lý, tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Phó Đông Bình nhìn cửa sổ, tin chắc mọi cửa đều đã đóng kỹ mới bắt đầu thuật lại, một tay cầm điện thoại, một tay kéo chăn đắp lên người, trong núi lạnh hơn so với bên dưới nhiều, lại đang vào mùa mưa, buổi tối mà không đắp chăn dày thì không chịu nổi.

Bạch Tố kiên nhẫn nghe chuyện anh kể, “Tình hình anh kể có vẻ phức tạp, đôi ba câu không nói hết được, để tôi tìm ít tài liệu, hai ngày nữa sẽ liên lạc lại với anh.”

”Mong cô sớm trả lời cho tôi biết, cám ơn.” Phó Đông Bình cúp máy.

*Chú thích: Trong ngôn ngữ Tây Tạng, a áng a cát có nghĩa là anh yêu em. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.