*Mình đã đổi lại hai từ “nhân cách chính” và “nhân cách phụ” thành “khách thể” và “chủ thể” cho đúng từ chuyên ngành của nó.
Lúc này Khúc Hà
mới biết, tại sao trong những năm qua con gái thường xuyên có vẻ khác
thường như thế, bèn hỏi Phó Đông Bình: “Nên lúc còn nhỏ con bé làm em
trai bị bỏng, và cả vừa nãy lái xe tông Ấu Quần, đều do khách thể xúi
giục?”
Phó Đông Bình giật đầu: “Nói đúng hơn là khách thể thay thế chủ thể ra
chỉ thị cho não bộ, nên sau khi em ấy khôi phục lại bình thường thì sẽ
không nhớ gì cả.”
Khúc Hà nhớ lại năm đó, bà đang phơi quần áo ngoài ban công, bỗng nghe
thấy tiếng con trai khóc toáng trong phòng khách, vội chạy vào xem thì
nhìn thấy dấu vết sưng đỏ do bị bỏng nước sôi trên cánh tay nhỏ của con
trai, mà Thiên Chân mới mười mấy tuổi lại co rúm trong góc tường mù mờ
nhìn em trai nó, dường như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thấy có ly nước bị ném bên cạnh, bà vừa tức vừa vội chất vấn Thiên Chân, Thiên Chân nói mình không biết gì cả, bất kể bà hỏi thế nào trách mắng
ra sao, con bé vẫn không hề thừa nhận mình làm em trai bị bỏng, cho đến
khi Chương Ấu Quần về nhà, Thiên Chân mới chạy về phòng mình trốn, cả
đêm không chịu ra ngoài.
Nghĩ đến đây, nước mắt Khúc Hà trào ra như suối. Nhậm Thiên Chân che
đầu, cố gắng nhớ lại, nhưng không cách nào nhớ nổi mình từng làm em trai bị bỏng.
Phó Đông Bình ôm Nhậm Thiên Chân, vuốt nhẹ lưng cô, dịu dàng an ủi cô, đợi cô bình tĩnh lại mới nói tiếp.
”Dì Khúc, dì là bác sĩ, trong nhà có rất nhiều sách thuốc và tâm lý học, có lẽ dì không biết, Thiên Chân hay đọc những cuốn sách kia, thậm chí
em ấy còn học được cả thuật thôi miên nữa.”
”Thuật thôi miên?” Khúc Hà ngạc nhiên không thôi nhìn con gái, “Không có ai dạy con bé cả, dì cũng chỉ vì tò mò nên mới mua mấy cuốn sách đó,
cũng chưa từng đọc kỹ.”
Phó Đông Bình gật đầu, “Khách thể của Thiên Chân rất thông minh, lại còn vô cùng xảo quyệt, cái gì cũng chỉ cần học một lần là biết, thậm chí có cả những kiến thức căn bản dì sẽ không nghĩ đến, như việc em ấy biết
cách dùng que dò, chú dì có tin không, nếu không có ai dạy thì chỉ rất
ít người biết cách sử dụng que dò một cách thành thạo, người có thể điều khiển que dò đều là người có giác quan thứ sáu rất nhạy và có khả năng
tự nhận thức.”
”Em biết dùng que dò, trong sổ bố em dạy, sau đó em đọc mấy cuốn sách
kia.” Đối với điểm này, Nhậm Thiên Chân có thể phân biệt được chứ không
phải là không nhớ nổi.
Phó Đông Bình thở dài: “Nên anh mới nói, khách thể của em vô cùng thông
mình, núp sau chủ thể chỉ huy mọi thứ. Thiên Chân, em có biết anh phát
hiện ra em có nhân cách thứ hai như thế nào không?”
Nhậm Thiên Chân lắc đầu, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
”Nói đúng hơn, lão Triệu ở đồn cảnh sát núi Vân Mộng là người đầu tiên
nghi ngờ em. Bọn họ phát hiện ra bó đuốc bị chúng ta vất lại ở hiện
trường anh bị tấn công, bó đuốc đã bị mưa lớn gột rửa, không cách nào
tìm ra được dấu vân tay, nhưng trên bó đuốc có vết máu, sau khi được
nhân viên pháp y kiểm tra, đó chính là vết máu để lại khi đập vào đầu
anh... Hay nói cách khác, là em tấn công anh từ phía sau, chứ không phải là người đàn ông có bóng lưng cao lớn gì đó.”
Nhậm Thiên Chân sợ đến ngây người, đôi môi run rẩy, cả buổi không thốt lên được câu gì.
Phó Đông Bình nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, tuy trong lòng rất không đành lòng, nhưng vẫn không thể không nói tiếp.
”Người đàn ông có bóng lưng cao lớn đó, căn bản không hề tồn tại, chỉ là người xấu em tự vẽ ra thôi, hoặc có thể nói, là do khách thể tạo ra,
khiến em tin người xấu là có thật, cho đến tận sau khi thấy chú Chương
thì anh cỏ thể khẳng định, bóng lưng kia chính là hóa thân của chú ấy,
em hiểu ý anh không?”
Nhậm Thiên Chân đứng đó, hai mắt sóng sánh, một lúc sau mới nghẹn ngào hỏi, “Anh biết chuyện này từ bao giờ?”
Phó Đông Bình ngẩng mặt lên, chậm rãi thở ra, “Cũng được một thời gian
rồi, chính là khoảng trước khi anh lên núi Phượng Hoàng thăm em, anh
biết vào lúc đó.”
Anh đã biết tất cả, nhưng một câu anh cũng không trách cô, trong lòng
Nhậm Thiên Chân bị cảm giác đau buồn thêm xa lạ xâm chiếm, khiến cô nặng nề đến mức không thở nổi.
Chương Ấu Quần ở bên cạnh đột nhiên nói: “Nếu người đàn ông cao lớn mà
Thiên Chân nói không tồn tại, vậy người tên Phong Tam ở núi Vân Mộng là
do ai giết?”
”Là trưởng thôn Tào Đông Hải, hắn ta biết bí mật kho báu nên luôn lợi
dụng Phong Tam chở di vật ra ngoài bán, bởi thế bọn họ rất sợ có người
ngoài đến thôn Song Dong, vậy là bịa ra đủ tuyền thuyết kinh khủng để
thôn Song Dong thêm phần kỳ bí, tẩy não thôn dân, nên có rất ít dấu chân đến thôn Song Dong.”
Phó Đông Bình thuật lại một lượt quá trình Tào Đông Hải bị bại lộ, lúc
này mọi người mới hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, Nhậm Thiên Chân cẩn thận
nhớ lại, manh mối trong ký ức dần dần liên kết lại.
”Trời ạ, sao chuyện lại thành ra như vậy chứ, dì thật sự không nghĩ là
như vậy.” Khúc Hà áy náy nhìn con gái, thương cô phải chịu đựng mọi thứ, cũng hận bản thân không chăm nom con gái kỹ càng.
Phó Đông Bình bình tĩnh nhìn nét mặt một nhà bọn họ, nếu không phải
thiếu sự quan tâm, thì giữa người thân nào đến nỗi hời hợt như thế.
”Dì Khúc, chẳng lẽ cho đến giờ dì chưa bao giờ nghĩ rằng, sau khi dì
biết mặt mũi thật của chú Nhậm, trong tiềm thức dì đã sinh ra cảm giác
ghét bỏ Thiên Chân sao?”
Anh sẽ không quên, khi Khúc Hà thấy Nhậm Thiên Chân có ý định lái xe đâm vào Chương Ấu Quần, bà như sư tử nổi điên vọt đến đánh con gái, mà hoàn toàn không để ý đến hành vi và nét mặt của mình đã dọa cô con gái sợ
hãi.
Cúi đầu nhìn Nhậm Thiên Chân, trong lòng Phó Đông Bình tràn đầy tiếc
thương, tại sao Nhậm Thiên Chân không thích về nhà, là vì cô đã sớm
biết, mình đã bị một nhà ba người này gạt bỏ.
Ngôi nhà kiểu gác lửng sang trọng đầy khí thế, vật dụng được bài trí tỉ
mỉ, trong ngoài nhà này đều đang nói cho người khác biết kinh tế của chủ nhà rất mạnh, hơn nữa lại còn có cuộc sống ấm no dạt dào tình cảm,
nhưng Nhậm Thiên Chân lại không hề cảm nhận được bất kỳ ấm áp nào từ gia đình này.
Không phải mẹ ruột và bố dượng không thương cô, không phải là không
thương, nhưng bọn họ coi trọng cuộc sống của mình hơn, chỉ để ý mọi
chuyện mình đã trải qua, chứ không để mắt đến con gái họ, cần tình yêu
chân thành xoa dịu trái tim thương đau của cô thởu tấm bé.
Mà chính vì sự lơ là này của họ đã khiến Nhậm Thiên Chân ngày càng gần
gũi với ông bố Nhậm Cầu Thực đã qua đời hơn, Nhậm Cầu Thực trở thành
cảng tránh gió cuối cùng của cô, trong ảo tưởng, Nhậm Cầu Thực rất yêu
cô thương cô, là trụ cột tinh thần của mình.
Khúc Hà lại rơi lệ lần nữa, không có cách nào nói ra đau buồn trong lòng.
Chương Ấu Quần đã không dưới một lần nắc nhở bà, phải bao dung Thiên
Chân, đừng chỉ biết chỉ trích con bé, nhưng bà không hề nghe, cho đến
tận hôm nay, khi Phó Đông Bình vạch trần tất cả, bà mới phát hiện, quả
thật bà vừa đau lòng lại vừa chán ghét con bé, cảm xúc thật phức tạp.
Nhậm Thiên Chân không nói gì, cô im lặng đến tận lúc Phó Đông Bình và
Chương Ấu Quần, Khúc Hà kết thúc cuộc trò chuyện, Phó Đông Bình nhận
thấy cô có gì đó không ổn, bèn theo cô về phòng.
Nhậm Thiên Chân cở áo khoác ra nằm dài trên giường, mệt mỏi nhắm mắt
lại. Phó Đông Bình ngồi bên mép giường cô, nắm tay cô, dịu dàng nói:“Hay hôm nay em khoan về trạm quan trắc đa, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, rồi sáng mai anh đến đón em, đưa em lên núi.”
Nhậm Thiên Chân không đáp, chỉ nắm tay Phó Đông Bình không buông. Phó
Đông Bình cúi người hôn lên trán cô, biết cô cần thời gian tiêu hóa
những lời trước đó của họ, đối với cô mà nói, những lời đó đủ để phá vỡ
tinh thần cô lúc này.
Nhậm Thiên Chân từ từ mở mắt, đưa tay ra ôm lấy cổ Phó Đông Bình, môi khẽ chạm đến, rồi nhanh chóng kéo thành nụ hôn triền miên.
Phó Đông Bình luồn tay vào tóc cô, nhẹ nhàng để cô ngẩng đầu lên, từ lâu anh đã muốn thưởng thức đôi môi mềm mại của cô, môi lưỡi giao nhau,
càng hôn càng trầm mê, nhưng trong nháy mắt, bỗng anh ý thức được điều
gì đó, đột nhiên buông cô ra.
”Anh sao thế?” Cô mở to mắt nhìn thẳng vào Phó Đông Bình, nơi chân mày khóe mắt toát lên ý cười quyến rũ.
Phó Đông Bình cũng nhìn cô chăm chú, trầm lặng, từ từ nói: “Cô không phải là cô ấy.”
”Anh đang nói gì thế, sao em không nghe rõ?” Nhậm Thiên Chân có vẻ hồ nghi.
Phó Đông Bình ngồi dậy, ánh mắt như lửa nhìn gương mặt cô, “Cô không
phải là cô ấy!” Nhậm Thiên Chân cũng đứng lên theo, áp sát mặt mình vào
mặt anh, nói đầy vẻ khiêu khích: “Anh biết à?”
”Tôi biết cô là ai, ít nhất cô đã xuất hiện trước mặt tôi hai lần, ở bãi đậu xe là lần thứ hai, còn lần đầu tiên chính là hồi chơi trò bút tiên ở núi Vân Mộng, cô thôi miên Hạ Đình Vũ.” Phó Đông Bình không cử động, để mặc Nhậm Thiên Chân đưa mặt đến gần, chóp mũi cô đụng vào chóp mũi anh.
”Xem ra anh không ngốc lắm nhỉ.” Nhậm Thiên Chân ngắm nhìn mặt Phó Đông
Bình, cố ý dựa đầu ma sát vào trước ngực anh. Phó Đông Bình nắm lấy hai
vai cô, có vẻ hơi kích động: “Tốt nhất là cô biết điều vào cho tôi, đừng làm Thiên Chân tổn thương, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
Nhậm Thiên Chân cười, sâu trong đôi mắt là hơi lạnh thấu xương, “Anh
không tha cho tôi thế nào, anh có thể chui vào đầu cô ấy đẩy tôi ra được sao? Xin anh đấy, đừng tự gạt mình gạt người nữa, anh biết rõ là cô ấy
vốn không yêu anh mà, cô ấy luôn yêu Ôn Gia Minh.”
Phó Đông Bình đặt tay vào một bên mặt cô, đè khuôn mặt biến dạng, “Cô
nghe tôi nói rõ đây, không được phép làm cô ấy tổn thương. Cô đã lợi
dụng cô ấy làm quá nhiều chuyện xấu rồi, cô đã hại cô ấy đủ thê thảm
rồi.”
”Thế à?” Nhậm Thiên Chân nhẹ nhàng nói, “Nhưng tôi lại cảm thấy mình
đang bảo vệ cô ấy, nếu không thì dựa vào cái tính cách yếu ớt nhạy cảm
đó của cô ấy, e cả ngày chỉ toàn bị bắt nạt, là tôi đã để cô ấy trở nên
mạnh mẽ.”
”Nhưng cô cũng khiến cô ấy xa cách người thân, trở nên cô độc, chìm đắm
vào ảo giác không chịu đi ra.” Phó Đông Bình cố hạ thấp giọng, không để
bố mẹ Nhậm Thiên Chân nghe thấy.
”Bọn họ đều không phải là người tốt, cô ấy có tôi là đủ rồi.” Nhậm Thiên Chân uể oải cúi đầu. Phó Đông Bình lắc hai vai cô, “Cô cút về đi, trả
Thiên Chân lại cho tôi.”
Nhậm Thiên Chân nhìn anh đầy hứng thú, “Nếu tôi nói không thì sao?”
”Vậy tôi sẽ tiêu diệt cô, để cô hoàn toàn biến mất.” Phó Đông Bình cúi người đè Nhậm Thiên Chân, ép cô nằm xuống.
”Anh bỏ được sao?” Nhậm Thiên Chân yêu kiều cười tủm tỉm, ngón tay khẽ
vuốt lấy đôi môi Phó Đông Bình, “Anh còn nhớ, lần ở núi Vân Mộng ấy,
hương hoa huệ trong phòng Bạch Tố làm anh mơ một đêm xuân, anh còn mơ
thấy tôi... Chối cũng vô ích, tôi biết hết.”
Ánh mắt cô như có ma lực câu hồn đoạt phách, khiến người ta nhìn vào lại mất hồn mất vía, Phó Đông Bình phát hiện ra điều không ổn, bèn vội vàng dời mắt sang chỗ khác, tránh để cô thôi miên mình, lạnh giọng nói,“Thật ư, cô biết hết ư?”
”Dĩ nhiên tôi biết, lúc tôi tắm thấy anh đứng ngáp ở cửa là biết anh
không ngủ ngon ròi, mơ thấy gì thì trong lòng anh tự rõ, sau đó đi đến
dốc Đoạn Trường, lúc tôi nói cho anh biết mùi hương Bạch Tố đốt, vẻ mặt
của anh càng chứng minh suy đoán của tôi là đúng.” Lúc Nhậm Thiên Chân
nói còn ra chiều đắc ý.
Nhân cách này thật xảo quyệt đến quá đáng, Phó Đông Bình không thể nào
chối được, đúng là lúc ở dốc Đoạn Trường, trong đầu anh đã sớm muốn ăn
cô sạch sẽ, giả vờ than thở, “Đáng tiếc đáng tiếc, người tôi mơ thấy
không phải đồ hồ ly nhà cô, mà là Thiên Chân, Thiên Chân tôi thích.”
”Thật sao? Anh thuyết phục mình như vậy à? Thuyết phục mình không thích
hồ ly quyến rũ, mà là con thỏ trắng đần độn? Phó Đông Bình, chính anh
cũng từng nói rồi đấy, không phải anh chưa từng thấy mấy cậu trai trẻ
được bà lớn bao nuôi, câu nói dối buồn cười như thế, anh cho là tôi sẽ
tin ư?” Nhậm Thiên Chân nở nụ ranh mãnh.
Phó Đông Bình nhìn cô. nếu không phải là tận mắt chứng kiến, anh không
dám tin Nhậm Thiên Chân có thể cười như vậy, nếu là trước kia, hẳn anh
sẽ cảm thấy đó là nụ cười tỏa sáng rực rỡ tứ phía, nhưng lúc này, anh
chỉ cảm thấy lòng rét run.
Thiên Chân đã chịu bao nhiêu tủi thân, đã trải qua bao nhiêu cô đơn sợ
hãi và giãy dụa, mới phân tách ra một nhân cách như thế, ngẫm nghĩ cẩn
thận mới hay thật đáng sợ.
Đột nhiên trong đầu lóe lên suy nghĩ, Phó Đông Bình không dừng lại mà
còn nói tiếp, “Nói vậy là, cô đã giật dây Nhậm Thiên Chân đến dốc Đoạn
Trường, mục đích không phải là điều tra chân tướng, mà là vì tôi ư?”
Nhậm Thiên Chân cười khanh khách, “Anh đúng là tự mình đa tình, còn lâu
chúng tôi mới vì anh, chỉ là vì điều tra chuyện được ghi chép trong sổ
của bố tôi mà thôi.”
”Thật sao?” Phó Đông Bình thông minh nhìn Nhậm Thiên Chân, nở nụ cười
châm biếm trên mặt, “Cô nàng xảo quyệt, cô đừng quên, ngay lúc nãy, là
cô chủ động hôn tôi, chẳng lẽ không phải vì tôn hôn trán Thiên Chân sao, cô biết rõ đó không phải là đang hôn cô, nên mới ghen tỵ thôi miên cô
ấy, để mình đi ra gặp tôi.”
Ánh mắt Nhậm Thiên Chân đông cứng lại, nhưng rất nhanh đã thả lòng ra,“Đúng là anh cũng khá thông minh đấy, nhưng nếu anh thông minh thật, thì sẽ biết cô ấy không thích anh, mà là Ôn Gia Minh, người thích anh là
tôi.”
Phó Đông Bình lắc đầu, “Không phải như thế, Thiên Chân thích tôi, chẳng
qua cô ấy chưa nghiêm túc nghĩ đến mà thôi, thời gian dài, rồi cô ấy sẽ
hiểu được lòng mình, còn cô... tôi ghét cô bắt ép Thiên Chân làm mọi
thứ, ở lứa tuổi của cô ấy, vốn không nên buồn bực rầu rĩ như vậy.”
Nhậm Thiên Chân cười lạnh một tiếng, “Tốt nhất anh đừng nói thế nữa, cô
ấy chính là tôi, tôi chính là cô ấy, tôi và cô ấy dùng chung một cơ thể, là một tôi chân thật nhất trong xương cô ấy, thiện ác của tôi cũng từ
suy nghĩ của cô ấy mà ra, đắc tội với tôi, tôi sẽ khiến anh không kịp
hối hận.”
Ánh mắt ác ý của cô khiến Phó Đông Bình không kiềm nén được cơn giận,
đẩy tay cô ra, hai người đánh qua lộn lại, cô đã từng luyện Thái cực đạo nên sức lực lớn hơn so với những cô gái đồng lứa nhiều, Phó Đông Bình
gần như không chế trụ được ô, vất vả lắm mới giữ người cô lại được, dùng sức đè lên vai cô không cho cô cử động.
Nhậm Thiên Chân ôm đầu, dường như cơn nhức đang xé toác da đầu ra, vẻ
mặt dần trở nên đau đớn, qua một hồi lâu, ý thức của cô mới từ từ khôi
phục, thấy Phó Đông Bình thì khá ngạc nhiên.
”Anh còn chưa đi sao?” Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ tối rồi, “Có phải em vừa ngủ không? Đầu đau quá.”
Phó Đông Bình mừng rỡ, ôm lấy cô, không ngừng hôn lên gò má và môi cô,“Thiên Chân, rốt cuộc Thiên Chân em cũng đã tỉnh, không thấy được em,
anh nôn nóng muốn chết đi được.”
”Gì vậy chứ? Không phải em vẫn ổn đấy sao.” Nhậm Thiên Chân không biết
đã xảy ra chuyện gì, ngượng ngùng đẩy anh ra. Quan hệ của hai người họ
chỉ vừa mới thân mật hơn chút, anh lại ôm rồi hôn cô như thế, khiến cô
không quen.
Phát giác được mâu thuẫn trong cô, Phó Đông Bình nâng mặt cô lên, cẩn
thận nhìn cô, mặc dù vẫn là gương mặt đó, nhưng lại có vẻ phòng bị mà
anh đã quá quen thuộc, “Không phải em là bạn gái anh sao, sao lại không
cho anh ôm em?”