Buổi chiều, Nghiêm Tiểu Đao hẹn các giám đốc uống cà phê ngay trong tòa nhà của tập đoàn, buổi tối kết bạn đến quán rượu sang trọng uống thêm một chầu.
Chuyện trò phải trên bàn rượu, uống chưa đủ đô thì đàn ông cũng khó thoải mái thổ lộ tình cảm.
Nếu mấy vị kia hào hứng quá, có khi Nghiêm Tiểu Đao còn phải cùng đi ăn khuya, bố trí cuộc vui đêm, đưa mấy người đến câu lạc bộ giải trí “Vũ Nhuận Thiên Đường” hào nhoáng nhất Lâm Loan để tầm hoan tiêu khiển.
Lập bè kết phái trên thương trường, thậm chí trên quan trường, nuôi dưỡng người của mình đều dựa vào mánh này.
Tất cả cùng thác loạn, không kiêng dè giữ kẽ trước mặt nhau, gọi thông tục là “Bạn tình”.
Một đám người trần truồng gặp nhau tại suối nước nóng hoặc trên giường, tháo mặt nạ, lột quần áo, phơi bày bộ mặt cầm thú, trao đổi từ thể xác thẳng tới nội tâm, chỉ vậy mới có thể hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau.
Anh không làm thế thì sẽ chẳng ai coi anh là người một nhà.
Nghiêm Tiểu Đao đưa các giám đốc đến hầm đậu xe Vũ Nhuận Thiên Đường, còn không quên tranh thủ gọi về nhà, cũng là bởi trong lòng thật sự nhung nhớ quan tâm người nào đó.
Khoan Tử, một huynh đệ thân tín của hắn nói qua điện thoại, “Đại ca yên tâm, vị kia ổn lắm! Vừa nãy mọi người đánh bài xem TV, xong em cõng cậu ấy lên lầu, bây giờ cậu ấy đang đọc sách trong phòng anh.
Anh muốn nói chuyện với cậu ấy không?”
“Không cần, không sao, ừm… Để cậu ấy đọc đi, không cần chờ anh về ngủ.” Nghiêm Tiểu Đao nói.
Khoan Tử lại nửa đùa nửa thật bồi một câu, “Đại ca ơi, bọn em mất trắng tiền thuốc lá rượu thịt tháng này rồi, anh có trợ cấp gì không?”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày quở trách, “Làm gì mà mất? Mẹ kiếp chúng mày nuôi bồ hết à?”
“Nào đã có bồ, oan cho bọn em!” Khoan Tử thật thà đáp, “Anh là thần bài, còn ngài Lăng anh mang về là thánh bài đó ạ! Lừa bịp như thánh, bọn em thua sạch sành sanh, đành phải khiêng cậu ấy lên lầu cho đọc sách…”
“… Thật hay giả thế!” Nghiêm Tiểu Đao cũng kinh ngạc, không ngờ mình ra khỏi nhà lại mất cơ hội đánh bài chung xới với Lăng Hà, chẳng biết lừa bịp ghê gớm ra sao?
Thực ra hai người cũng từng đánh bạc chung rồi, chẳng qua đêm hôm đó Lăng Hà rơi vào lòng địch, chỉ mành treo chuông, ngước mặt nằm ngang trên chiếu bạc tại đảo Iru, là món cược, là chiến lợi phẩm đắt đỏ nhất, quý giá nhất mà Nghiêm Tiểu Đao giành được.
Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đó, hắn lại bồng bềnh giữa cảm giác thành tựu, phấn khích và ảo mộng, lòng kiêu hãnh đàn ông được thỏa mãn tuyệt đối, để hắn nếm trải mùi vị ngọt ngào và sung sướng – hắn giành được chiến lợi phẩm khuynh thành này.
Nghiêm Tiểu Đao săn sóc tiếp đón các vị giám đốc ngà ngà say vào phòng thay đồ tắm hơi.
Gian phòng VIP ốp gỗ lim chạm trổ hoa văn cổ kính, khói trắng lững lờ, bóng người thấp thoáng, có cả nữ tiếp viên ăn mặc hở hang bưng khăn lông sẵn sàng phục vụ…
Nghiêm Tiểu Đao nhét tiền típ gấp ba lần cho nữ quản lý.
Hắn đứng trước quầy, dáng người cao ngất, khuôn mặt khôi ngô dưới ánh đèn mờ ảo, trái ngược hoàn toàn với đám khách khứa giá áo túi cơm thường hay lui tới.
Nữ quản lý quen biết hắn, tủm tỉm khẽ hỏi, “Nghiêm tổng có yêu cầu gì cứ nói, hay là tìm Doãn tiểu thư? Cô ấy bảo chỉ tiếp duy nhất một mình ngài Nghiêm, không tiếp người khác, mà cũng chỉ lên sân khấu ca hát thôi.”
Gái bán hoa cao cấp và có chút lai lịch còn được chọn khách, không phải chỉ khách mới được chọn các cô.
Không muốn thì không phục vụ ai, gặp khách béo ục ịch mặt xấu xí còn thấy ghê tởm.
Thực ra làm gì có ai tình nguyện làm cái nghề này, ai không ao ước gặp được người chồng như ý, kịp thời hoàn lương…
“Tối nay còn vụ khác, để lần sau! Gửi lời hỏi thăm cô ấy giúp tôi nhé.” Nghiêm Tiểu Đao từ chối lời mời, nhưng vẫn rút một chiếc phong bì khỏi quầy, hào phóng nhét xấp tiền, nhờ quản lý chuyển cho Doãn tiểu thư.
Không ‘chơi’ hắn cũng trả tiền, bây giờ ai cũng khó khăn.
Hắn cho rằng đó là tình nghĩa, bất luận trên quan hệ nam nữ hay quan hệ khác, hắn đều không bạc đãi một ai, tuyệt đối xứng đáng ở bên cạnh bất kỳ người nào.
Điện thoại liên tục báo có tin nhắn, hắn vẫn thấy nan giải, không biết trả lời thế nào.
Nhưng hắn không thể không trả lời, đành phải cấp tốc gõ chữ: Chú ơi, mấy hôm nay con đang bận, vài ngày nữa đến gặp chú được không?
Tính tình ngài cục trưởng là quen thói coi người khác như con lừa để sai phái, bất chấp Nghiêm Tiểu Đao không phải là người của ông, hoàn toàn không có nghĩa vụ nghe ông ra lệnh: Ngay hôm nay, ngay bây giờ, mày lại đây gặp chú nhanh.
Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ nắn nắn ấn đường: Chú ơi, con không có thời gian thật mà, không qua được.
Bào Chính Uy sắp nổi trận lôi đình: Mày làm sao? Hay để chú đến tìm mày?!
Nghiêm Tiểu Đao vội nói: Không cần, tại con không chu đáo, thôi chú nói thời gian địa điểm đi.
Bào Chính Uy chẳng hề khách sáo: Ngay bây giờ, quán trà Liên Tâm số 101 đường Thước Phương, chú đợi mày trong phòng.
…
Nghiêm Tiểu Đao bàn giao lại cho quản lý và nhân viên săn sóc khách khứa trong phòng tắm hơi, còn hắn vội vã chạy ra gara lấy xe, tranh thủ trời gian chạy tới đường Thước Phương.
Số lần Bào cục trưởng gặp Nghiêm Tiểu Đao cũng không nhiều, đúng là chỉ khi có chuyện quan trọng mới gọi hắn, hơn nữa còn cực kỳ cẩn thận, mỗi lần đổi một địa điểm, không bao giờ hẹn gặp hắn ở cục cảnh sát.
Đây là một quán trà tư nhân, ban ngày bán đồ ăn kiểu Tây Âu đơn giản, mời chào thành phần lao động tri thức lân cận, buổi tối bán cà phê, trà và bánh ngọt, thỏa mãn nhu cầu xã giao nam nữ riêng tư.
Quán trà bài trí rất tinh tế, bước vào hành lang là tới phòng rửa tay lau mặt, thay dép lê được bện thủ công bằng lá cọ.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác nơi này thật sự không phù hợp với tác phong của Bào cục trưởng, phải cẩn thận kín kẽ tới mức nào mới lựa chọn địa điểm trai gái hẹn hò kiểu này để thảo luận vụ án với hắn, ai không biết còn tưởng dạo này cục trưởng nắng hạ gặp mưa rào, cành khô nhú lộc xuân!
Dãy đèn lồng nhỏ đung đưa tỏa ánh sáng vàng mờ ảo trên hành lang, Nghiêm Tiểu Đao tìm đến gian phòng ngài cục trưởng hẹn gặp hắn.
Bào cục trưởng duỗi chân ngồi bên cạnh bàn trà, đeo kính mắt chăm chú đọc tài liệu, hai chiếc dép lê bị ném vào góc tường.
Ông khẽ ngước mắt lên qua cặp kính, coi như thay lời chào hỏi Nghiêm Tiểu Đao, giơ tay vỗ chiếc đệm cói bên cạnh.
Nghiêm Tiểu Đao kính cẩn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Bào cục trưởng, châm trà rót nước cho ông.
Bào cục trưởng mỉa mai hắn, “Bây giờ lại vờ vịt khách sáo như chuột thấy mèo, mới nãy còn thà chết không dám qua gặp chú cơ mà nhỉ?”
Nghiêm Tiểu Đao cười nói, “Thì chuột sao dám tới gặp mèo.”
Bào cục trưởng chất vấn như phụ huynh dạy dỗ con trẻ, “Mày vừa ăn uống bài bạc ở đâu? Chú đang định tạt qua chỗ mày đấy.”
Nghiêm Tiểu Đao vội nói, “Chú đừng đến, con ở Vũ Nhuận Thiên Đường, chú đừng trác táng như con.”
Bào Chính Uy mắng, “Vô liêm sỉ, mày chờ đấy thằng khốn, chú phái đội phòng chống tệ nạn đến hốt gọn hang hổ bọn mày cho xem.”
Nghiêm Tiểu Đao tươi cười giả lả như quỷ con trước mặt Diêm Vương, “Trước lúc ập vào chú báo cho con với, đừng nhốt con bên trong.”
Bào cục trưởng hết cách với Nghiêm Tiểu Đao, nhưng thật lòng cũng rất yêu thích hắn, biết hắn không giống lũ du côn bình thường, lại càng khác hẳn Thích Bảo Sơn, là “Phần tử trung gian” có thể cảm hóa và lôi kéo được… Ông gặp Nghiêm Tiểu Đao hoàn toàn với tư cách cá nhân và quan hệ riêng tư, không thể trở mặt với hắn, là vì công việc, không phải vì tình riêng.
Phán quan nha môn lén thu phục vài gián điệp trên đường, chuyện nhỏ này dù về sau có bị đồng nghiệp bắt gặp thì cũng không phải lỗi lầm gì lớn.
Bào cục trưởng lấy lại vẻ nghiêm túc, cầm tài liệu ra nói chuyện đứng đắn, “Đây là một án giết người, hiện đang kẹt ở giai đoạn khám nghiệm tử thi, phiền con giúp chú xem thế nào.
Ảnh chụp thi thể ở đây hết, đầu tiên con phải giữ bí mật và kín miệng; tiếp theo giúp chú nhìn xem người này chết như thế nào.”
Kín miệng và bảo mật, Nghiêm Tiểu Đao thừa sức làm được, bởi vì hắn không ngu ngốc, chuyện hắn lén lút gặp Bào Chính Uy phải tuyệt đối giấu giếm Thích Bảo Sơn.
Chiếu theo quy tắc giang hồ ngày trước, việc hắn đang làm chính là cấu kết với nha môn Hình Bộ, ăn cây táo rào cây sung, hình phạt trong bang là chặt một ngón tay…
Không có bất cứ lời giới thiệu nào về thời gian, địa điểm, bối cảnh xảy ra vụ án, Bào cục trưởng là người từng trải, nắm rất rõ nguyên tắc bảo mật và cực kỳ cẩn trọng, lần nào nhờ Nghiêm Tiểu Đao làm việc cũng chỉ đưa ra một vài bức ảnh hoặc vật chứng, một cây đao cho hắn xem, tuyệt đối không tiết lộ gì thêm.
Có vài lần xong việc, Nghiêm Tiểu Đao đọc tin tức mới lờ mờ nhận ra hình như vụ án này mình từng hỗ trợ điều tra.
Gọi Nghiêm Tiểu Đao đến tìm nguyên nhân tử vong, chắc chắn phải có liên quan đến vết đao.
Ảnh chụp không ghi lại bất cứ thông tin nào, Nghiêm Tiểu Đao nhìn vài lần đã biết, thứ này không thể phân biệt được.
Đây là một đống xương, hơn nữa còn không hoàn chỉnh.
Cảnh sát cố hết sức chụp lại chi tiết từng bộ phận của hài cốt, nhưng rõ ràng hài cốt này hư thối mục ruỗng từ lâu, chẳng biết chết bao nhiêu năm rồi.
Nghiêm Tiểu Đao chăm chú quan sát, thật sự mù tịt, “Bao lâu rồi? Khó tìm dấu vết quá.”
Bào cục trưởng dò xét hắn, không trả lời.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Có vật chứng khác không? Quần áo, di vật, hoặc là hung khí?”
Bào cục trưởng lắc đầu cực kỳ khẽ, “Nếu dễ như thế thì bọn chú có sẵn pháp y dày dặn kinh nghiệm rồi, tìm mày làm gì nữa?”
Nghiêm Tiểu Đao lại hỏi, “Pháp y nói sao?”
Bào cục trưởng biết tỏng, Nghiêm Tiểu Đao chưa thấy thỏ sẽ chưa thả ưng, kín miệng vô cùng, “Pháp y nói xương cốt dày đặc vết đao, nhưng dù sao pháp y trong cục cũng chỉ là đám sinh viên tháp ngà, cả đời chỉ loay hoay trong phòng xét nghiệm và nhà xác, có cầm đao chém ai bao giờ đâu.”
“…”
Nghiêm Tiểu Đao im lặng chừng hai mươi phút.
Bào cục trưởng rất kiên nhẫn, không thúc giục hắn, nhưng cũng không dễ dàng buông tha cho hắn, nhàn nhã ngồi uống trà theo dõi hắn.
Lãnh đạo là phải thế, cứ phải nhìn chằm chằm cấp dưới làm việc, chưa ra kết quả thì mày cứ ngồi đây để chú nhìn mày cả đêm.
Nghiêm Tiểu Đao cũng rất cẩn thận, xác nhận chắc chắn mới dám lên tiếng, không thể nói hươu nói vượn.
Vì sao hắn phải cẩn thận? Bào cục trưởng tìm hắn chắc chắn phải là trọng án khó giải quyết, hắn sực nhớ câu chuyện phiếm lúc hắn mời vài anh bạn cảnh sát đi ăn cơm, cảnh sát tìm được hài cốt thủ phạm chính của một vụ trọng án mười mấy năm về trước.
Bào cục trưởng không tiết lộ chi tiết, nhưng Nghiêm Tiểu Đao tinh tế đoán ra, nếu bộ xương này thuộc về vụ án đó, thì tên hung thủ này đúng là bị ám sát, trả thù hoặc chỉ là quả báo, bị dùng đao phanh thây! Người lăn lộn trong giang hồ sao có thể cả đời không bị chém, đời có nhân quả, có vay có trả thôi.
Cuối cùng, hắn trải đều xấp ảnh theo trình tự, bắt đầu giảng giải, “Chú xem, người này chết khá thảm, hung thủ… Con đoán ít nhất có bốn người.”
Đôi mắt Bào Chính Uy rất có thần, sắc bén như mắt chim ưng, hai con ngươi vẫn sáng quắc lanh lợi như mắt thanh niên, ông dùng mắt ra hiệu, tiếp tục mau.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Thời gian quá lâu rồi, người này thối rữa ít nhất mười mấy năm, không tìm được bắp thịt, nhưng có thể phân tích một chút qua khớp xương và các đoạn xương chính.
Khi còn sống người này đã bị chém, chém rất lâu, rất nhiều nhát, cuối cùng sau khi chết bị phanh thây.”
“Dấu vết ở phần xương đùi thoạt nhìn giống gãy xương, hơn nữa còn như gãy xương không được chữa chạy, khả năng lúc đó phát sinh một trận giao tranh kịch liệt, ngã từ trên cao xuống, xương gãy, bị người khác truy đuổi, thân cô thế cô, cuối cùng tử vong.”
“Có dấu vết bị ăn mòn, chắc là sau khi chết bị chôn cùng đồ vật kim loại gì đó có tính ăn mòn…”
Bào Chính Uy chợt ngắt lời hắn, “Đừng dông dài ba cái ngoài lề, nói vấn đề chính cho chú, bốn người.”
Pháp y cũng chưa dám khẳng định con số này, không ngờ tận bốn người, tình tiết này lập tức khiến cho vụ án trở nên phức tạp gấp bội, cũng mở ra rất nhiều hướng điều tra mới.
Nghiêm Tiểu Đao hít sâu một hơi, “Phàm là dùng đao, mỗi người có một phương pháp, lực chém, góc độ luôn khác nhau.
Bất kể là sát thủ hay đầu bếp nhà hàng, kỹ thuật dùng đao cũng như dấu vân tay, có thể dùng nó để phân biệt từng người.”
Bào cục trưởng hỏi, “Là người trong nghề sao?”
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh lắc đầu, “Không phải, vung đao vụng về lắm.”
Bào cục trưởng xác nhận, “Là vụng về so với con, hay là…”
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu, “Chắc chắn chỉ là đám nghiệp dư ô hợp, ngẫu nhiên phát sinh tình huống nên tiện tay ứng biến, vung đao chém bừa thôi.”
Bào cục trưởng đi vào điểm mấu chốt, “Nếu chỉ chém bừa, sao con đoán được có bốn người? Có thể miêu tả bốn người này không?”
Nghiêm Tiểu Đao nắm tay che miệng, suy ngẫm tự thuật tình tiết câu chuyện hắn luận ra, “Cả bốn người đều không có kinh nghiệm, không biết chém vào khớp xương nào để gọn gàng khống chế đối tượng, nên lãng phí rất nhiều nhát đao.
Trong đó có một người bình tĩnh nhất, không ngu ngốc, khá độc địa, chém vài nhát cực mạnh vào các vị trí gây sát thương cao, triệt tiêu năng lực phản kháng của nạn nhân.
Mấu chốt là người này thuận tay trái, các vết chém lên xương đều nghiêng từ trái sang, dấu vết để lại đã bị mài mòn nhiều, nhưng con cho rằng hắn thuận tay trái, ngược với hướng vung đao của… của con.”
“Người thứ hai rất kỳ quặc, hoặc điên, hoặc thiểu năng, nhiều khả năng nhất là tinh thần có chướng ngại đặc thù, tâm lý rất biến thái.
Dấu vết hắn để lại là mũi đao cắm thẳng đứng từ trên xuống dưới…” Nghiêm Tiểu Đao vừa giảng giải vừa làm mẫu, động tác hắn rút thanh đao dài từ bên hông ra, Bào đại nhân còn không theo kịp, “Người bình thường không làm như vậy, hắn liên tục đâm rất nhiều nhát bằng kiểu vung đao như trẻ con nghịch ngợm, động tác lặp lại một cách máy móc, sức lực khá lớn, dấu vết mũi đao thuộc về hắn tập trung ở xương hông và xương chậu của nạn nhân.”
“Người thứ ba là người duy nhất không xác định được giới tính, ba người khác đều là nam, người này có thể là nam hoặc nữ, thậm chí cũng có thể là trẻ con, bởi vì sức lực của hắn rất nhỏ, lá gan cũng nhỏ, con không hiểu tại sao hắn còn phải hạ đao?” Nghiêm Tiểu Đao khép hờ mắt, giống như đặt mình tại hiện trường vụ án tràn ngập máu tươi nơi hoang vu hẻo lánh, giữa đêm mưa tăm tối nọ, diện mạo những con người tranh cướp giết chóc càng thêm dữ tợn.
Bào cục trưởng nghiêng mình về phía trước, cực kỳ chăm chú lắng nghe, “Lá gan cũng nhỏ là sao?”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Toàn bộ dấu vết của người thứ ba chỉ nằm ở chân của nạn nhân, hơn nữa vết đao rất nông và nhẹ, phán đoán sơ bộ là hắn chỉ vung đao khi nạn nhân đã ngã xuống đất không thể cử động, thêm mấy đao hay thiếu mấy đao của hắn thực ra không quan trọng; hắn đứng cách nạn nhân khá xa, tại phần chân cách xa phần mặt và cổ, nơi nạn nhân trào máu, chứng tỏ hắn nhát gan hoảng sợ, mang tâm lý xót thương và sợ chết; sức hắn yếu hoặc vì quá sợ hãi, nên dù chỉ chém vào chân cũng chém rất nhẹ, nếu không phải lớp da và bắp thịt dưới chân rất mỏng, vết chém của hắn thi thoảng chạm vào xương, thì rất khó nhận ra sự tồn tại của hắn.”
Bào cục trưởng nhanh chóng ghi chép và vẽ sơ đồ vị trí, “Tức là người này có thể là tùy tùng của thủ phạm chính?”
Nghiêm Tiểu Đao phân tích dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của mình, “Bình thường tùy tùng phải ra tay ác độc hơn mới đúng, người có địa vị cao không cần thiết phải tự ra tay.
Chung quy ai cũng muốn nhanh chóng đạt được mục đích mà không để máu dính lên tay mình.”
“Còn một giả thuyết nữa, bốn người cùng làm một chuyện ác không thể vãn hồi, tay ai cũng phải dính máu, dùng vụ án này để khẳng định lòng trung thành với nhau, tuyệt đối không làm phản hoặc tiết lộ bí mật.
Có khả năng người này bị đồng lõa ép phải vung đao, nhưng tính tình yếu đuối, chỉ dám chém nhẹ vào chân nạn nhân.”
Bào cục trưởng không khỏi sâu sắc nhìn hắn, làm Nghiêm Tiểu Đao bất giác cảm thấy mình nói hơi nhiều, hơi thật thà quá…
Bào cục trưởng chọc ngòi bút xuống giấy, “Còn người thứ tư?”
Lần này đổi thành Nghiêm Tiểu Đao khẽ rướn về phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng, “Người thứ tư là người quan trọng nhất, hắn là thủ phạm chính dẫn tới cái chết của nạn nhân, nói thẳng ra là hắn vung đao cực kỳ tàn nhẫn, vô cùng hiểm độc, tuy cũng chỉ chém lung tung, nhưng hắn chém lung tung theo một cách thoải mái, không hề kiêng nể.
Có mấy nhát chém thẳng vào xương sọ, bả vai, cắt ngang xương ngực, dấu vết rất sâu, vừa nhanh vừa mạnh, không chừa đường lui cho mình… Hắn là kẻ lòng dạ độc ác, sẵn sàng liều mạng, không có sự đồng tình và cảm thương cho tính mạng kẻ khác.
Chắc chắn đây là một người đàn ông trẻ trung khoẻ mạnh, lực tay rất lớn, cũng có thể là nhân vật ‘đại ca’ có khả năng khống chế và lãnh đạo những người khác…”
Bào cục trưởng, “… Hay!”
Đúng là quá hay.
Bào cục trưởng đóng nắp bút máy, giơ tay nắm bả vai Nghiêm Tiểu Đao, im lặng bày tỏ lòng biết ơn, mấy lời vô nghĩa dư thừa không cần phải nói.
Lúc đứng dậy, Bào cục trưởng còn tiện thể quăng lại một câu, “Tiểu Đao, chú chả mang được gì cho con cả.
Chú đưa con cái gì cũng thành mua chuộc lấy lòng con; con đưa chú cái gì chú cũng không dám nhận, vì đấy là hối lộ, bây giờ tra gắt lắm!”
Nghiêm Tiểu Đao chưa từng thấy ngài thủ trưởng nào phi lý còn hiên ngang như vậy, hắn xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu, đáp, “Con hiểu mà chú Bào, ý chú là con đừng tơ tưởng phần trợ cấp cho nhân viên ngoài biên chế.”
Dưới ánh đèn, Bào Chính Uy nhìn Nghiêm Tiểu Đao, có nhiều điều cảm khái trong lòng chẳng biết diễn đạt ra sao, không thể không bật ra, “Tiểu Đao, con vẫn chưa biết cha mẹ ruột con là ai.
Thực ra nếu con không phải con nuôi của ai đó, chú rất muốn nhận con làm con nuôi của chú.”
Lời này ám chỉ quá rõ ràng, Nghiêm Tiểu Đao phải che giấu cảm xúc bằng việc thu dọn đồ uống trà, không thể thẳng thừng khước từ ngài cục trưởng như vậy.
Hắn vốn rất có duyên với người lớn, tuy không có cha ruột, nhưng người muốn nhận hắn làm con nuôi không phải chỉ có một.
“Đầy tớ hai nhà” không phải tác phong làm người của hắn, dù trong lòng hắn rất kính trọng Bào Chính Uy, không đụng chạm tới tiền đề lợi ích thì hắn rất sẵn sàng cống hiến sức lực, thuần túy vì nghĩa khí, không màng tới thù lao.
Bào Chính Uy cũng không ép hắn trả lời, chỉ vỗ vai hắn, “Chỉ định dặn con đàng hoàng một chút, cẩn thận một chút, không họa hoằn bất đắc dĩ thì đừng bao giờ làm việc gì trái pháp luật! Có người ép con, con cũng đừng làm! Bằng không chú sẽ không nể tình riêng mà bỏ qua cho con đâu!”
Nghiêm Tiểu Đao thành khẩn gật đầu, “Chú yên tâm, con nghe chú mà.”
…
Bào cục trưởng rời khỏi quán trà trước, Nghiêm Tiểu Đao nán lại mấy phút.
Hắn ngồi trên xe, mở cửa kính, để mặc gió đêm se lạnh thổi mái tóc rối tung.
Hắn thật sự không muốn quay lại Vũ Nhuận Thiên Đường, không tìm được hứng thú quay lại phòng tắm hơi mát xa tán gẫu cùng mấy lão già vai nghiêng bụng phệ, cảm thấy vô vị.
Hoặc cũng có thể xấp ảnh chụp vừa nãy của Bào Chính Uy, nhìn xương xẩu phải liên tưởng đến thi thể, đã liên tưởng đến thi thể thì cả lõa thể hắn cũng chẳng muốn nhìn!
Dẫu sao Nghiêm Tiểu Đao cũng không phải là pháp y, hắn chẳng thích thú gì với việc nghiên cứu những thứ đó cả.
Hắn muốn về nhà.
Hắn muốn gặp cái người có thể giúp hắn thả lỏng, khoan khoái và bình yên, cho dù người nào đó mồm mép thật sự rất khó nghe, đụng cái là huênh hoang công kích, chẳng buông tha ai bao giờ, nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi ở nhà bắt dế đấu võ mồm cũng rất thú vị…
Nghiêm Tiểu Đao gác tay trái lên cửa kính xe rộng mở, gọi cho phó chủ tịch đang canh giữ ở Vũ Nhuận Thiên Đường, dặn họ tiếp đãi khách thật nồng nhiệt.
Tay phải của hắn vẫn chưa lành, bèn gác trước người, dùng động tác cực nhỏ mà thành thạo xoay vô-lăng, thình lình rẽ ngoặt trên giao lộ, quyết định không tới câu lạc bộ mà về thẳng nhà.
Chính vào khoảnh khắc quẹo xe cấp tốc, Nghiêm Tiểu Đao khẽ liếc kính chiếu hậu bên trái, hình như có một chiếc xe đen bám theo hắn, vượt đèn vàng quẹo vào theo hắn.
Nghiêm Tiểu Đao híp mắt, khóe mắt đảo qua kính chiếu hậu, lại rẽ ngoặt vào một con đường nhỏ trên giao lộ kế tiếp.
Hắn đi một đường chữ Bát (八) lớn tại các khu phố lân cận.
Có lẽ chiếc xe đen nọ cũng biết hắn đi vòng quanh, thình lình quẹo sang hướng ngược lại, bỏ đi hẳn, Nghiêm Tiểu Đao chỉ kịp thoáng thấy một người trẻ tuổi qua cửa kính xe, mũ và kính đen che khuất gương mặt, không nhìn rõ diện mạo.
Vì hắn vừa gặp mặt Bào cục trưởng?
Có người theo dõi hắn và Bào Chính Uy?
Hay là còn nguyên nhân nào khác?
Nghiêm Tiểu Đao chạy thẳng về khu biệt thự nhà mình, lần này không bị bám đuôi.
Có lẽ công việc của hắn luôn phải cẩn thận đa nghi, nên mới hoa mắt nhìn nhầm.
Thích Bảo Sơn hiện không ở đại lục, hắn không cần nể nang ai hết, hắn chẳng sợ người nào khác.
Giả như Thích gia còn trấn thủ trước cửa nhà, hắn đã không dám lén lút đi gặp Bào cục trưởng.
Lái vào sân biệt thự, hắn trông thấy căn phòng ngủ quen thuộc ở trung tâm, đèn bàn chưa tắt, ánh đèn thắp sáng cả gian phòng, vô cùng ấm áp.
Cứ coi như có người đang thức chờ hắn đi… Cả ngày hôm đó, cuối cùng trong lòng Nghiêm Tiểu Đao mới dâng lên một luồng khí nóng, phảng phất như đốm lửa vàng nhảy nhót, mang theo nỗi chờ mong, vươn lên khỏi đáy lòng lặng thinh, cô quạnh, sâu thẳm.