Hết một ngày quay phim, Ân Dĩnh trở về căn phòng nhỏ của mình.
Còn một số thứ chưa dọn dẹp. Có một thời gian Ân Dĩnh “lên cơn” lên
mạng mua sắm mua nhiều thứ trên taobao về. Giày thì có gần chục đôi giá
rẻ chỉ mấy trăm tệ. Váy áo thì có Trịnh Diên tài trợ nên không tốn mấy
nhưng thấy áo sơ mi và áo thun giảm giá cô vẫn đặt hàng. Son thì có trên 10 thỏi, đa số là son Hàn quốc, thỏi giá trị nhất là của người cũ tặng.
Người cũ, đã là một cái gì đó rất xa vời.
Người đó không thích Ân Dĩnh làm diễn viên, khi cô bắt đầu đóng phim
đã phản đối rất dữ. Nhưng bản thân của anh cũng không đủ tài chính để
giúp đỡ cô. Khi đó em trai bị bệnh, ba cũng có việc không hay. Ngoài
công việc diễn viên, dùng sắc đẹp kiếm tiền hợp pháp ra, Ân Dĩnh không
còn cách nào khác. Một con bé nhà quê, học hành không giỏi giang, làm
sao kiếm được mấy vạn chỉ trong vòng vài tháng. Người ấy lại cứ nghĩ Ân
Dĩnh sẽ bị cuốn theo dòng xoáy phức tạp của làng giải trí nên cương
quyết bắt cô rời khỏi nó. Anh không thấy được, đó là con đường thoát duy nhất của Ân Dĩnh vào lúc đấy. Cô đã hứa dù thế nào cũng sẽ giữ mình.
Diễn viên chỉ là một công việc, Ân Dĩnh không có tham vọng, chỉ cần kiếm tiền bằng sức mình thôi.
Sáu năm, Ân Dĩnh làm được, đã sáu năm rồi, cô vẫn giữ được mình trong sạch. Chỉ có lòng tin của người xưa chẳng còn như cũ. Anh đã chọn một
người thích hợp với mình hơn.
Mái tóc rũ xuống bờ vai mảnh khảnh, Ân Dĩnh bật khóc. Ba mẹ đã rất áy náy khi chuyện của hai người dang dở. Ba mẹ cũng không thích con gái
vào làng giải trí nhưng ông bà hiểu được nỗi vất vả và gánh nặng trên
vai con gái. Ông bà tin tưởng Ân Dĩnh, em trai cũng vậy. Nơi ngôi nhà
gạch ở làng quê, ba mẹ mặc kệ những tai tiếng của con gái, không một lời hỏi han, căn vặn. Chốn bình yên của Ân Dĩnh, nơi cô được ba mẹ âu yếm
gọi hai tiếng “Tiểu Nhàn”.
Ân Tiểu Nhàn. Ngôi nhà nhỏ ở quê nữa. Thật muốn trở về, trở về nhanh quá đi thôi.
Nhớ nhà quá. Càng lúc càng thấy nhớ nhà.
Đèn điện thoại chợt sáng lên. Có một tin nhắn mới của weibo. Có người muốn kết bạn. Ava nhìn không rõ lắm. Tin nhắn kèm theo một biểu tượng
hình con ếch rất dễ thương.
Anh họ Nguyên: Chào bạn, mình chào bạn.
Tiểu Nhàn yêu quái:????
Anh họ Nguyên: Mình có quen bạn đó.
Tiểu Nhàn yêu quái:>>>>>>>00????(((
Anh họ Nguyên:Thật đó. Mình có quen bạn. Nước cam hôm nay bạn uống có ngon không?
Nhắc đến nước cam, Ân Dĩnh ngẩn ra. Cô ngơ ngác:
Tiểu Nhàn yêu quái:??? Không lẽ là cô ạ? Là bác gái ạ? Bác Nguyên?
Anh họ Nguyên:??!!!!!!
Bên kia, Nguyên Bân cũng không biết trả lời thế nào. Cô ấy nói vậy là cố tình sao?
Tiểu Nhàn yêu quái: Phải bác gái không ạ? Cháu xin lỗi bác ạ!
Anh họ Nguyên: Không phải. Là con của bác gái.
Nghĩa là con trai của tiền bối sao? Ân Dĩnh nhớ lại. Ấn tượng không rõ nét lắm. Cô gõ bàn phím, ngập ngừng:
Tiểu Nhàn yêu quái: Sư huynh ạ?
Anh họ Nguyên:!!!!!
Không phải có nhiều cặp tình nhân cũng bắt đầu như vậy sao? Nguyên Bân trấn tĩnh lại, nhắn tiếp:
-Cho là như vậy đi. Tiểu sư muội.
Cảm giác giống như Lệnh hồ và tiểu sư muội Linh San vậy. Nhưng mà
không được, Nguyên Bân chợt nhớ, đôi sư huynh muội ấy cũng không phải là chân ái, vẫn phải đứt gánh giữa đường sao?
Đang định phủ nhận thì tin nhắn bên kia đã gửi đến:
Ân Dĩnh nhìn những dòng tin nhắn, lòng như có gì đang vỡ vụn. Bao nhiêu hồi ức bỗng chốc ùa về.
Cô muốn ăn xá xíu, muốn ăn nhiều món lắm. Những ngày mưa lạnh, Ân
Dĩnh sợ lạnh, lại nũng nịu đòi món cháo nóng thật nóng mua ở đầu thôn.
Người đó bươn bả dưới làn nước lạnh, mang đến nhà cô.
Rồi cũng một chiều mưa như vậy, trong căn phòng nhỏ, người đó đòi cô
phải chứng minh sự trong sạch. Lời nói như những lát dao cắt vào con tim non nớt của Ân Dĩnh, đau đến tận xương:
-Làm gì còn mà minh mà chứng. Cô đóng được phim thì cũng nát bét với
đạo diễn, quay phim, nhà sản xuất gì đó hết rồi phải không? Tôi chỉ ăn
của thừa, của mứa. Vậy mà cô cứ đòi tôi phải giữ. Giữ để giờ cô đi ngủ
với người ta. Cô….
Cô gái nhỏ mới 18- 19 tuổi, rất nhiều sợ hãi. Sợ bị bỏ rơi cũng có, e thẹn, ngại ngùng cũng có. Nhưng nỗi sợ lớn nhất là sợ đau đớn. Ân Dĩnh
nghe người ta nói lần đầu tiên đau lắm. Cô không phải là không muốn cho
anh, song vẫn cần thời gian thích ứng. Tiếc là cuối cùng mọi thứ đều
chẳng nguyên vẹn nữa. Ân Dĩnh yêu là người đàn ông khác, chẳng phải kẻ
điên cuồng như con thú hoang đang muốn vùi dập cô gái mình từng âu yếm
gọi là “tiểu sư muội” để chứng minh một điều gì.
Anh họ Nguyên: Tiểu sư muội out rồi à? Tiểu sư muội ơi!
Ân Dĩnh như sực tỉnh. Như thế nào cũng đã là quá khứ. Sư huynh đã
không phải là người cũ, tiểu sư muội cũng thay đổi rất nhiều rồi.
Tiểu Nhàn yêu quái: Xin lỗi ạ, hiện tôi đang mệt lắm. Chào bạn. Chúc ngủ ngon.
Bỗng nhiên lại lạnh lùng như vậy. Nguyên Bân nhìn nick đã off, không khỏi thẩn thờ.
Ân Dĩnh tắt máy tính, lau nước mắt. Tay cô chạm vào gói thuốc nhỏ trong túi xách. Sờ lên mặt, đúng là đã bớt rất nhiều.
Lại có tin nhắn gửi đến của đoàn phim.
-Ân Dĩnh, cô lên mail tải về nhé. Kịch bản tăng thêm 4 phân đoạn của cô.
-Dạ?
Ân Dĩnh vội vội vàng vàng tải kịch bản mới về. Vai Tô Hiểu Đồng bỗng
nhiên có thêm 4 phân đoạn. Nhân vật vì muốn giúp đỡ nam chính và trả thù nên sau khi lấy được chú ý của Tôn thái sư đã hy sinh thân mình, trở
thành thiếp cho ông ta. Tính ra thì có một phân đoạn giống như bị Tôn
thái sư cưỡng bức. Đạo diễn đã trao đổi sơ qua với Ân Dĩnh là cảnh này
chỉ quay thoáng qua, cô cũng không phải là diễn cảnh nóng gì, chỉ lộ bờ
vai đôi chút. Tuy nhiên kịch bản mới lại cắt đi hoàn toàn tình tiết đó.
Tôn thái sư lòng dạ nghi ngờ quá nặng nên không thu nạp Tô Hiểu Đồng mà
còn dùng nàng để thăm dò nam chính. Tô Hiểu Đồng tiếp cận với nam chính, nảy sinh tình cảm và bỗng nhiên lại chuyển dần sang phái phản diện, đối đầu cùng sư muội “nữ chính”, hình thành tình yêu tay ba. Cuối phim,
nhân vật vẫn chết vì nam chính nhưng lời thoại nhiều hơn, sến súa hơn.
Diễn 1 tháng rưỡi. Vậy mà Ân Dĩnh đã hy vọng quay xong 8 phân đoạn
của mình sớm, “tận dụng” được vài ngày nghỉ. Giờ phân đoạn của nhân vật
tăng lên, miễn là thời gian quay phim vẫn là một tiếng rưỡi thì cô sẽ
không được nhận thù lao thêm nữa. Làm nhiều hơn, tiền không tăng lên.
Đúng là “chủ nghĩa tư bản” không chịu thiệt thòi mà.
Dù trong lòng không thoải mái nhưng Ân Dĩnh vẫn phải nhận thôi. Tiền thù lao được nhận trước quả thật không dễ nuốt chút nào.
-Dạ,tôi biết rồi ạ!
Cô tiu nghỉu nằm xuống giường, tay cầm kịch bản mới học lời thoại. Cố kéo dài để hết 1 tháng rưỡi hợp đồng với mấy phân đoạn này được không
nhỉ?…Tự hỏi và tự biết là không thể. Diễn viên phụ thì diễn càng ít bị
quay lại càng tốt. Làm phiền diễn viên chính hay nổi tiếng hơn mình đều
trở thành “đắc tội”. Ân Dĩnh vẫn còn phải sống trong làng giải trí. Diễn dở, làm đoàn phim tốn kém, sau này cũng khó có ai mời. Ân Dĩnh không
muốn thất nghiệp đâu.
*Dễ thương không/ Chương sau càng dễ…hóc xương hơn.
Đùa thôi, com đi nha. Hôm qua đi ngủ sớm, chưa post, nay muốn được bù thì com nha.