Lưu Lỗi đến vỗ bả vai khiến cô hoàn hồn.
Cậu ta cười chào hỏi: “Này, có phải cuộc sống đại học có rất nhiều màu sắc không? Trông có vẻ cậu ngày càng xinh đẹp hơn đấy.”
Đỗ Lam cười cười, “Đúng vậy, chúng nó đang vẫy tay với cậu đấy, nhanh chạy tới ôm chúng nó đi.”
“Aiz, cậu yên tâm, sang năm tớ sẽ đi tìm cậu ngay, đừng nhớ tớ quá nhé.”
“Được.”
Hiện tại Lưu Lỗi đang ở kí túc xá của trường, ngày thường đều ăn cơm ở canteen. Khó có dịp ra ngoài một lần nên cậu trực tiếp kéo cô vào một tiệm cơm, chọn một phần canh cá thịt xay và thịt kho tàu nấu với cà tím.
Lưu Lỗi ngửa hai cái ly, rót nước cho hai người.
Đỗ Lam nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, cậu bại trận, thở dài, “Được rồi, hiện tại nói cho cậu vậy.”
Cậu móc hai lá thư từ trong túi quần ra đưa cho cô, “Đây là thư hồi âm của cậu ấy gửi cho tớ, bản gốc tớ đã cất đi, đây là bản tớ đặc biệt chép lại cho cậu, tớ nghĩ nhất định cậu sẽ muốn xem.”
Đỗ Lam nhận lấy, trịnh trọng nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu, Lưu Lỗi.” Cô không chỉ cảm ơn vì cậu cho cô thư mà còn thật sự coi Trần Hiểu Huy là bạn bè. Cho dù đã xảy ra chuyện đó, mà việc học của cậu đang căng thẳng áp lực thì vẫn dành thời gian quan tâm, viết thư cho Hiểu Huy.
Nam sinh cao to ngăm đen lập tức đỏ bừng mặt, “Hầy, cậu khách sáo với tớ làm gì.” Nói xong lại thở dài, “Chỉ là tớ thấy cậu ấy…..quá khổ…..quá khổ!”
Đỗ Lam ngửa đầu, một lát sau, cô mỉm cười, không nói thêm câu nào.
Tiếp đó, Lưu Lỗi lại kể mấy chuyện lí thú ở lớp học lại, chuyện gì qua miệng của cậu đều biến thú vị, Đỗ Lam cũng cười cổ động rất nhiều.
Hai người ăn cơm xong, cô đưa cậu đến cổng trường, nam sinh cao khỏe ngăm đen kia đứng ở cổng ra sức vẫy tay chào cô, hàm răng trắng lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Cô cũng mỉm cười vẫy tay chào lại.
Cô cầm chặt bức thư trong tay, đã hơn một năm nay, cô không ngừng viết thư cho người ấy, nhưng không có hồi âm.
Tìm một góc yên tĩnh ở gần quảng trường rồi ngồi xuống, ngón tay khẽ run mở lá thư ra.
Bên trong là câu chữ quen thuộc, sạch sẽ, xinh đẹp.
“Gửi Lưu Lỗi:
Thư của cậu tớ đã nhận được, tớ ở trong này mọi thứ đều tốt, đừng nhớ mong mà hãy tập chung vào việc học, tớ tin chắc cậu sẽ thi đậu trường đại học lý tưởng.
Về phần Đỗ Lam, đừng để cô ấy biết tin tức của tớ, hãy để hình ảnh của tớ trong tâm trí cô ấy chậm rãi phai nhạt đi!
Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì tất cả, người bạn của tớ.
- ----- Trần Hiểu Huy.”
Một giọt nước mắt rớt lên giấy, Đỗ Lam hoảng loạn lau đi, phất phất tờ giấy viết thư, muốn nó nhanh chóng khô.
Cô mở phong thư thứ hai ra:
“Gửi Lưu Lỗi:
Tớ đã nhận được thư của cậu. Cậu nói cậu rất hoài niệm ngày tháng trước kia, cậu đừng luôn hoài niệm về nó mà hãy dũng cảm bước về phía trước. Hãy để quá khứ qua đi!
Thật sự không cần lo lắng cho tớ, ở trong này tớ đã có được bình tĩnh mà tớ vẫn luôn theo đuổi.
Đừng nhớ mong, ngô hữu.
- ----- Trần Hiểu Huy.”
Âm hưởng của [ Bản giao hưởng định mệnh ] ở hiệu sách sau lưng cô đã tới phần cao trào nhất.
Đỗ Lam cẩn thận gấp gọn giấy viết thư lại, cất vào phong thư, đặt trong cái túi trên áo lông vũ.
Cô đứng dậy.
Tia nắng mùa đông chiếu lên gương mặt quật cường của cô, chiếu lên hàng mi trong suốt của cô. Cô ngẩng đầu, kiên định bước về phía trước.
Nếu đây là vận mệnh của chúng ta thì tớ sẽ không khuất phục!
Bạch Hãn Vũ về nhà, mẹ đã làm cơm xong, bố cũng vừa gấp gáp từ chạy về từ Cục Cảnh Sát.
Trong lúc ăn cơm, bố anh nhiều lần hỏi chuyện ở đại học, anh đều trả lời ngắn gọn.
Cuối cùng bố anh cũng vừa lòng gật đầu, từ nhỏ đến lớn ông luôn tự hào về người con trai này.
Sau đó, cậu giả vờ lơ đãng hỏi, “Nam sinh trước kia giết người ở trường con hiện tại thế nào rồi?”
Bố anh đột nhiên nâng mắt nhìn, “Tự dưng hỏi cái này làm gì?”
“Lúc về đi ngang qua trường học thì đột nhiên có chút cảm khái, trước kia ở đại hội thể thao con thấy cậu ta chạy 800m, con cảm thấy….cậu ta là một người đáng để tôn trọng.”
Bố anh thở dài, “Yên tâm đi, có người chào hỏi qua rồi, cậu ta ở trong đó vẫn tốt, sẽ không gặp loại chuyện….khụ….loại chuyện kia, chỉ là dù sao cũng ở ngục giam, kiểu gì cũng có một vài chuyện bất bình.” Cách dạy con của ông từ trước đến nay đều là để con đối diện với sự thật, sẽ không vì con còn nhỏ tuổi mà nói dối để che đi.
“Vậy là tốt rồi.”
**
Nghỉ đông thật sự trôi qua rất nhanh, trong thời gian đó, Bạch Hãn Vũ từng nhắn tin cho Đỗ Lam, cô cũng trả lời ngắn gọn.
Kỳ nghỉ này cô tìm một việc làm thêm, làm nhân viên bán hàng của một cửa hàng trang phục cạnh trung tâm thương mại, một tháng 1200, cô làm được một tháng rưỡi. Cô đều cất số tiền này và tiền học bổng lại.
Học kỳ mới, Đỗ Lam vẫn cố gắng gọc tập, sinh hoạt phí bố mẹ gửi thì đều ăn mặc tiết kiệm, số tiền dư lại thì tích cóp. Cô dùng tri thức về tài chính mà mình học được bắt đầu đầu tư cổ phiếu, cô không dám mua nhiều, chỉ là thử mà thôi. May mà kết quả hồi báo không tệ lắm, cô càng có nhiều tin tưởng hơn.
Đến thời điểm sinh viên năm hai đi đón các em tân sinh viên, Đỗ Lam nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong số các tân sinh.
- -- Lưu Lỗi.
Cậu một mình xách theo hành lý, đơn độc đi vào trường.
Từ xa, cậu đã vẫy tay chào cô, cười hở hàm răng trắng.
Đỗ Lam đã sớm nhận được điện thoại của cậu nên đặc biệt đến chờ.
Cô đi đắng ký, nộp học phí và xử lý nơi ở với cậu.
Dọc theo đường đi, Lưu Lôi cứ lải nhải, “Đỗ Lam, tớ nói cậu nghe, tớ phóng mắt nhìn khắp trường chẳng thấy soái ca nào cả, à không đúng, sau khi tớ tới thì miễn cưỡng tính là một. Cậu vẫn nên lấy việc học làm trọng thì hơn, đừng bị những lời đồn vu vơ mê hoặc!”
“Nếu lấy diện mạo của cậu để làm tiêu chuẩn thì tớ cảm thấy trường mình ai cũng là soái ca!”
“Đỗ Lam ~~ cậu thay đổi rồi ~~ Tớ không còn là số một trong lòng cậu nữa!”
“…..Có khi nào là số một à?”
“Người xấu!”
Hai người vui đùa ầm ĩ, đều không nhắc tới người đã từng thân quen nhất kia.
Sau khi xử lý nơi dừng chân xong, hai người đi xếp hàng, trước bàn ngồi một vài thành viên của Hội học sinh. Đỗ Lam thấy Bạch Hãn Vũ, anh ta cũng thấy hai người, Đỗ Lam lễ phép vẫy tay.
Lưu Lỗi phát hiện, “Đó là ai? Sao lại hơi quen mắt nhỉ?”
“Học cùng trường cấp ba với chúng ta, lớn hơn chúng ta một tuổi.”
Hai người đang nói chuyện thì Bạch Hãn Vũ đã trực tiếp đi tới.
“Đỗ Lam, em cũng đến đây chào đón tân sinh viên à?”
“Đây là bạn của tôi, Lưu Lỗi. Tôi đến đây xử lý thủ tục với cậu ấy. Lưu Lỗi, đây là đàn anh cùng trường cấp ba trước kia của chúng ta, Bạch Hãn Vũ.”
Bạch Hãn Vũ vươn tay trước, “Chào em!”
Tay phải của Lưu Lỗi đặt hành lý xuống, bắt tay với anh ta, bình đạm nói: “Chào anh!”
“Thì ra em cũng học cùng trường. Vậy thì tốt quá, lại nhiều thêm một đồng hương.”
“Ha ha, đúng là khá tốt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Không thành vấn đề, bạn của Đỗ Lam chính là bạn của anh.”
Bởi vì câu này mà cả Đỗ Lam và Lưu Lỗi đều nhíu mày.
Bạch Hãn Vũ lập tức nhìn ra, lại cười nói: “Chúng ta đều là đồng hương, sau này có chuyện gì thì cứ mở miệng!”
Lưu Lỗi cũng khách sáo cười, “Được, không thành vấn đề.”
“Anh có việc đi trước đây.”
Hai người khách khí vẫy tay, “Được, anh đi làm việc trước đi.”
Nhìn bóng dáng anh ta, Lưu Lỗi nhíu mày, “Người này đẹp trai hơn tớ, tớ không thích.”
“Tớ cảm thấy cậu sẽ chán ghét tất cả nam sinh trong trường mình.”
“Đỗ Lam ~~~ Sao cậu có thể đối xử với tớ như thế ~ Tớ học tập gian khổ một năm vì cậu, vượt qua ngàn núi vạn sông để đi tìm cậu, sao cậu nỡ đả kích tớ thế…..”
“Được rồi, vậy thì cậu sẽ không thích một nửa nam sinh.”
“…….”
Một ngày bận rộn trôi qua, thủ tục xếp chỗ ở đã xong.
Buổi tối, Lưu Lỗi thề muốn mời Đỗ Lam ăn cơm.
Đỗ Lam chọn canteen trường, Lưu Lỗi còn chưa có thẻ cơm nên cuối cùng vẫn quẹt thẻ của Đỗ Lam.
Lưu Lỗi cũng không coi mình là người ngoài, cậu cười nói: “Tớ thích nhất cảm giác ăn cơm mềm, đàn chị à, sau này chăm sóc nhiều hơn nhé!”
“Đàn em cũng phải nghe lời, tốt nhất là nộp ít phí bảo kê gì đó.”
“Cái gì? Còn cần cái này? Bán mình được không?”
“Không được, không đáng tiền.”
“Này, cậu cứ chờ xem, không tới một tháng, tớ sẽ cua đổ hotgirl của khoa dễ như trở bàn tay.”
“……Tớ chờ ngày đó.”
Đỗ Lam không ăn được nhiều, ăn một nửa đã no, sau đó an tĩnh ngồi nhìn Lưu Lỗi ăn ngấu ăn nghiến. Nhìn được một lát, cô không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Hiện tại anh ấy thế nào?”
Lưu Lỗi khựng lại, buông đũa trong tay xuống, lấy tay lau miệng, “Cậu yên tâm, trước khi nhập học tớ đã đến thăm cậu ấy rồi, hiện tại trắng trẻo mập mạp.”
“Thật ư?”
“Đương nhiên, tớ có thể lừa cậu sao?”
Đỗ Lam cúi đầu.
“Cậu đừng lo lắng, cậu ấy ở trong đó đã tham gia tự thi, biết đâu còn tốt nghiệp trước chúng ta ấy chứ.”
“Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá, cậu ấy chọn chuyên ngành gì?”
“…..Pháp luật.”
“À….”
Trải qua một năm áp lực học tập, ở đại học, Lưu Lỗi giống như con ngựa hoang thoát cương, mỗi ngày đều thấy bóng dáng cậu ta ở Hội học sinh, câu lạc bộ, sân vận động.
Sinh hoạt của Đỗ Lam không có nhiều giao thoa với cậu ta, nhưng mỗi cuối tuần hai người sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Lưu Lỗi vẫn không thích Bạch Hãn Vũ. Mỗi lần nhìn thấy anh ta đi cùng Đỗ Lam ở trong sân trường thì kiểu gì cũng phải thò lại gần đùa giỡn với cô một lúc, trong lúc đó còn cố tình ngó lơ Bạch Hãn Vũ.
Ban đầu Bạch Hãn Vũ cũng muốn tạo quan hệ tốt với cậu nhưng sau khi biết quan hệ giữa cậu và Trần Hiểu Huy thì đã từ bỏ ý niệm này. Sau đó, mỗi khi tình huống này diễn ra thì anh lập tức chào hỏi một câu rồi tránh đi làm việc khác.
Một học kỳ ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, Đỗ Lam vẫn nhận học bổng như thường lệ. Cô mời bạn cùng phòng và Lưu Lỗi cùng đi ăn cơm, lần này cô cố tính nhắc nhở khéo bọn họ đừng tự ý mời người khác.
Trong bữa cơm, dưới sự hài hước hóm hỉnh của Lưu Lỗi, khách và chủ đều vui vẻ.
Bạn cùng phòng của Đỗ Lam đều rất thích Lưu Lỗi, Lưu Lỗi đưa ba người về ký túc xá trước.
Hai người tản bộ trong sân trường.
Khi đang nghe Lưu Lỗi tám chuyện từ trời nam đất bắc, Đỗ Lam cẩn thận mở miệng, “Nghỉ đông cậu có đi thăm anh ấy không?”
Lưu Lỗi đau lòng, “Nói gì vậy! Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tớ, đương nhiên tớ sẽ đi rồi.”
“Lúc nào cậu đi thì gọi tớ đi cùng nhé.”
“Cậu biết cậu ấy….”
“Tớ biết, tớ chỉ đứng ngoài chờ cậu.”
“……Tớ chỉ muốn cách anh ấy gần hơn một chút.”
Lưu Lỗi thầm thở dài, trả lời: “Được.”