Trên màn hình hiển thị dãy số xa lạ.
Diệp Mạn nhìn sang, nét mặt của Trần Hiểu Huy rất ngưng trệ, tay phải siết chặt di động.
Diệp Mạn khẽ nói: “Nhận đi.”
Trần Hiểu Huy ngừng thở, nhấn nghe.
Đầu dây bên kia là giọng nam tục tằng, “Fu*k, gọi được thật này!” Lại nói tiếp: “Là Hiểu Huy đúng không? Tớ là Lưu Lỗi đây.”
Trần Hiểu Huy thở ra một hơi vừa rồi không dám thở, khóe môi khẽ cong mỉm cười, “Là tớ.”
“Tớ đoán giờ này chắc cậu đã ra tù rồi nên thử gọi điện cho cậu xem thế nào, không ngờ gọi được thật.”
“Chị của tớ vẫn luôn cất giữ hộ tớ.”
“Chị của cậu tuyệt lắm.”
Trần Hiểu Huy cười nhìn Diệp Mạn đang chuyên tâm lái xe, khẽ đáp: “Đúng vậy.”
“Haizz, tớ bảo, mấy ngày nữa tớ về lấy bằng tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ đi tìm cậu nhé.”
“Được.”
“Cái đó…..cái đó…..cậu có muốn cho Đỗ Lam biết tin không?”
“…….Không.”
“Vậy tớ không lắm miệng nữa, cúp đây, trở về liên lạc nhé.”
“Được, khi nào về thì gặp.”
Bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái của Lưu Lỗi, “Ha ha ha ha! Trở về gặp.”
***
Sau khi tiếng chuông cửa vang lên.
Đỗ Lam vừa lẩm bẩm: “Ai lại tới sớm thế?” Vừa đi mở cửa.
Đỗ Đức Vĩ trong phòng ăn cũng đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn ra phía cửa.
Đỗ Lam mở cửa, sau đó nhíu mày: “Anh tới làm gì?”
Ngoài cửa, Bạch Hãn Vũ cười nói: “Anh gọi điện thoại cho em nhưng em không nghe nên hơi lo lắng, vì thế bèn đến nhìn xem.”
“Sao anh biết nhà tôi ở lầu mấy?”
“Lần trước đưa em về nhìn thấy đèn nhà em sáng nên đoán ra.”
Đúng lúc này, Trình Ngọc Lan đi ra, “Ai đó?”
Đỗ Lam ngăn ở cửa, “Một người bạn thôi.”
Bạch Hãn Vũ tươi cười nhiệt tình chào hỏi: “Dì là mẹ của Đỗ Lam phải không? Cháu thường nghe em ấy nhắc đến dì, trông dì trẻ quá.”
“Cậu là?”
“Cháu chào dì! Cháu là bạn cùng trường cấp ba và đại học của Đỗ Lam, chúng cháu cũng cùng đi du học ở Anh quốc, tên cháu là Bạch Hãn Vũ.”
Đỗ Lam lạnh nhạt nói: “Con có việc phải ra ngoài, mọi người cứ nói chuyện đi.”
Nói xong, cô lập tức bước chân đi ra ngoài.
Trình Ngọc Lan nhanh tay giữ chặt cô lại, “Bạn con tới còn ra ngoài làm gì? Có chuyện gì mà quan trọng thế?” Dứt lời, chị lại cười nói với Bạch Hãn Vũ: “Tiểu Bạch à, vào nhà đi.”
Bạch Hãn Vũ cười: “Vâng thưa dì.”
Anh đi tới phòng khách, chào hỏi Đỗ Đức Vĩ đang ngồi trên sô pha: “Cháu chào chú! Cháu là Bạch Hãn Vũ, bạn của Đỗ Lam.”
“A, chào cháu! Đây là lần đầu tiên bạn con bé tới nhà đấy.”
Trình Ngọc Lan cũng đi tới, nhiệt tình nói: “Cháu ngồi đi, cháu uống trà hay nước ngọt?”
“Nước lọc là được ạ, cảm ơn dì.”
“Cháu khách sáo quá.”
Đỗ Lam lấy điện thoại trong di động ra, bên trên chỉ có một cuộc gọi nhỡ. Tuy rằng cô điều chỉnh về chế độ rung nhưng không đến mức không cảm nhận được! Cô nhìn Bạch Hãn Vũ đang nói cười vui sướng với Đỗ Đức Vĩ trong phòng khách, chân mày nhíu chặt.
Trình Ngọc Lan bưng trà đã pha từ bếp ra, kéo Đỗ Lam còn đang đứng ở huyền quan, “Làm gì đấy? Có bạn trai sao chưa bao giờ nói? Hai đứa đang cãi nhau à? Người ta đã tìm tới tận cửa mà vẫn còn tức?”
Đỗ Lam hất tay mẹ ra, “Anh ta không phải bạn trai của con.”
“Ừ ừ, mặc kệ thế nào thì người tới là khách, đừng vô lễ.”
Đỗ Lam nhẫn nại ngồi trong phòng khách với bọn họ. Trong lúc đó, Bạch Hãn Vũ và Trình Ngọc Lan với Đỗ Đức Vĩ nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Anh ta đọc rất nhiều sách báo nên có tiếng nói chung với Đỗ Đức Vĩ.
Sau đó, anh ta tựa như lơ đãng mà nhắc tới: “Thực ra giáo sư hướng dẫn của cháu rất xem trọng Đỗ Lam, vẫn luôn hy vọng em ấy ở lại trường học nghiên cứu sinh.”
Trình Ngọc Lan liếc Đỗ Lam một cái, hỏi đầy ẩn ý: “Phải không? Dì không nghe Đỗ Lam nhắc đến.”
“Thành tích học tập của em ấy vẫn luôn rất ưu tú và có thiên phú trên phương diện tài chính, giáo sư hướng dẫn rất thích em ấy.”
“Ôi, xem ra con bé ở Anh đã làm phiền cháu không ít.”
Bạch Hãn Vũ nhìn lướt qua Đỗ Lam lạnh mặt bên cạnh, cười nói: “Không có, em ấy rất độc lập. Nhưng thật ra cháu mới là người làm phiền em ấy nhiều hơn.”
“Ở nước ngoài nên quan tâm giúp đỡ lẫn nhau mà.”
Đỗ Lam nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ, cô sợ thời gian không kịp. Quay đầu trừng Bạch Hãn Vũ, Bạch Hãn Vũ làm như không thấy.
Cuối cùng, mãi đến khi sắp 10 giờ, Đỗ Lam hoàn toàn mất kiên nhẫn, đứng bật dậy, chuẩn bị ra cửa.
Bạch Hãn Vũ cũng đứng dậy đúng lúc, lễ phép nói: “Cháu cảm ơn chú dì đã tiếp đãi, cháu còn một số việc cần xử lý nên phải về sớm ạ. Lần này cháu tới không chuẩn bị gì, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến thăm hỏi gia đình.”
“Tiểu Bạch khách sáo quá. Lần sau cháu cứ trực tiếp đến là được. Vậy cháu không ở lại ăn cơm trưa được sao?”
“Hôm nay không được ạ, cảm ơn dì, thật sự cháu đã có hẹn với bạn, không hủy được.”
“Được được, vậy lần sau cháu nhất định phải tới tiếp nhé.”
“Vâng, hẹn gặp lại chú dì.”
Trình Ngọc Lan tiễn anh tới tận cửa, Đỗ Lam cũng ra cửa chuẩn bị đi ra ngoài Trình Ngọc Lan cười nói: “Vậy hai đứa đi cùng nhau đi.”
Trong thang máy, Đỗ Lam luôn trầm mặc, Bạch Hãn Vũ đứng cạnh cũng không mở miệng giải thích.
Đi xuống lầu, ra khỏi tiểu khu, Đỗ Lam dừng chân ở cửa, xoay người lạnh lùng nói với Bạch Hãn Vũ ở phía sau: “Bạch Hãn Vũ, điều nên nói tôi đã nói hết với anh rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“4 năm, suốt 4 năm, dù có là một tảng băng thì cũng nên tan chảy. Không sao cả, anh có kiên nhẫn. Nhưng mà em cho là anh không biết hôm nay em đi làm gì sao?
“Tôi đi làm gì là chuyện của tôi, tôi tự nhận mình chưa bao giờ có thái độ mờ ám để anh hiểu lầm và cũng mong anh hãy duy trì khoảng cách, đừng xuất hiện ở nhà tôi nữa.”
“Hiện tại em đi thì cũng đã chậm rồi, cậu ta đã được đón.”
“Anh nói cái gì?”
Bạch Hãn Vũ mất khống chế hô to: “Anh nói, cậu ta đã được đón đi rồi! Hiện tại em có đến đó thì cũng vô dụng thôi.”
“Sao anh biết tôi muốn đi làm gì?”
Bạch Hãn Vũ trầm giọng nói: “Anh biết, anh biết hôm nay là ngày cậu ta ra tù.”
Đỗ Lam hơi kinh ngạc, nhưng cô không quan tâm làm thế nào mà anh ta biết, cho nên cảm xúc nhanh chóng bình tĩnh lại, “Nếu anh đã biết thì đừng làm chuyện gì khó coi, nếu không ngay cả bạn bè bình thường thì chúng ta cũng không làm được đâu.”
“Đỗ Lam, Đỗ Lam, trái tim em làm từ sắt sao? Hay là em chỉ dịu dàng với một mình cậu ta? 4 năm qua em không có chút tình cảm nào với anh sao?”
“Tôi luôn coi anh là một người bạn bình thường.” Dứt lời, Đỗ Lam đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu nhìn lại.
Bạch Hãn Vũ ở phía sau hô to: “Em cảm thấy bố mẹ em sẽ đồng ý cho hai người ở bên nhau ư?”
Đỗ Lam không quay đầu lại, chỉ bình thản nói: “Đó là chuyện của tôi.”
Bạch Hãn Vũ đứng sững người, lại một lần nữa nhìn bóng dáng đi xa của cô….
Đỗ Lam trực tiếp ngăn một chiếc taxi, sau khi báo địa chỉ, tài xế thỉnh thoảng nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Đỗ Lam không nhịn được, thúc giục: “Có thể phiền chú chạy nhanh hơn nữa không?”
Chú tài xế cũng tò mò hỏi: “Cô gái, cháu muốn đi gặp bạn trai à?”
Đỗ Lam liếc chú ta, không đáp.
Chú tài xế tiếp tục tự bổ não: “Cô gái à, chú nói cháu nghe, hiện tại nhiều tiểu bạch kiểm đi lừa gạt lắm, không chăm chỉ làm việc kiếm tiền, cả ngày chỉ biết lừa những cô gái ngây thơ trẻ măng như cháu. Các cô gái trẻ như cháu chưa có kinh nghiệm xã hội, cuối cùng bị lừa tiền lừa sắc mà còn khăng khăng một mực với bọn họ, chậc chậc….”
Đỗ Lam giật giật khóe miệng, “Chú nghĩ nhiều rồi.”
Một đường đến cổng nhà giam, cô thanh toán tiền taxi rồi nhanh chóng xuống xe. Cánh cổng nhà giam vẫn đóng chặt, không thấy bất cứ ai đi ra và cũng chẳng có ai đứng chờ bên ngoài. Cô hỏi một cảnh ngục canh cổng: “Chào anh, xin hỏi Trần Huy Huy ra tù hôm nay đúng không?”
“Đúng vậy, sáng sớm cậu ta đã được đón đi rồi.”
“À….cảm ơn!”
“Không có gì.”
Đỗ Lam mất mát xoay người, chú tài xế vừa rồi vẫn đậu xe ở đó chưa đi, thấy cô quay lại, thấm thía nói: “Cô gái à, chú đã nói với cháu là lũ tiểu bạch kiểm không tin được rồi mà, cháu nên hết hy vọng đi! Đi, chú đưa cháu về, ở đây không dễ bắt xe.”
Đỗ Lam không có tâm trạng phản bác chú ta, nhưng vẫn lần nữa ngồi vào xe, cô biết đối phương cũng có ý tốt.
Trên đường về, cô thất thần một hồi. Sau đó nghĩ đến cái gì, lấy di động ra, nhập dãy số mình đã nhớ kỹ trong lòng.
Đầu bên kia “Tút tút”.
Cô theo bản năng cắn móng tay, chờ đợi.
Không có người nhận…..
Cô lại gọi lần nữa.
Vẫn không ai bắt máy.
Dọc theo đường đi cô đã gọi ba mươi mấy cuộc, mãi đến khi điện thoại thông báo pin sắp hết thì cô mới dừng lại.
Trần Hiểu Huy ngồi trên ghế nhìn chằm chằm điện thoại di động, không hề chạm vào.
Mỗi lần nó ngừng rung thì không đến 2 giây sau lại rung tiếp.
Mãi đến khi nó hoàn toàn dừng lại.
Trong lòng cậu mặc niệm, 35 lần.
Dãy số đó anh đã sớm khắc vào đầu, anh biết, cô đã về nước.
Giữa trưa, Diệp Mạn làm một bàn tiệc đậu hủ để đón gió tẩy trần cho anh.
Trước khi ăn, anh đặt món đồ trong tay lên bàn, đẩy về phía Diệp Mạn: “Cái này em làm ở trong đấy, tặng cho chị.”
Diệp Mạn cầm lên, món đồ em ấy đẩy tới chính là một móc chìa khóa được làm bằng sợi len, dưới vòng tròn kim loại treo một con hổ màu trắng được bện từ len, cô mỉm cười: “Chị rất thích.”
Trần Hiểu Huy xấu hổ cười cười, cúi đầu ăn hết cơm trong chén, trong lúc ăn cậu nhiều lần chỉ gắp đ ĩa đậu hủ Ma Bà gần mình nhất.
Diệp Mạn biết em ấy ngại nên không ngừng gắp đồ ăn vào chén của em ấy.
Trần Hiểu Huy yên lặng cầm chén cơm, ăn sạch sẽ.
Cơm nước xong, anh tự giác đi rửa chén, Diệp Mạn không có ngăn cản.
Rửa chén xong, anh quay về phòng, phát hiện một phong thư được đặt trên bàn, anh mở ra.
Bên trong là 2000 tệ tiền mặt.
Trần Hiểu Huy đứng chôn chân tại chỗ, nắm chặt phong thư trong tay.
5 năm, các bạn cùng lứa không đạt được thành tựu trong việc học thì cũng đã tìm được nơi dừng chân ngoài xã hội. Mà mình, chỉ là một tên què vừa mới ra tù với hai bàn tay trắng!
Bên tai lại vang lên giọng nói của thiếu nữ nọ: “Vĩnh viễn đừng bị đánh bại!”
Anh cất phong thư còn nguyên vào ngăn kéo.