Ngược Thiếp

Chương 25: Sóng gió





Chương 25: Sóng gió


Edit&Beta: OtakuNhini


Ta ngừng cước bộ, tầm mắt chậm rãi lướt qua từng cảnh vật trong sân


Bên trái sân là một bồn hoa lớn, bên trong trồng hoa lan đủ màu, không loại nào giống loại nào, mỗi loài đều vô cùng trân quý.


Bên cạnh là một cái ao,một chiếc cầu gỗ vắt ngang qua bờ bên kia, giữa ao là hoa sen nở rộ, lá sen nhấp nhô


Cây liễu bên bờ mềm mại không xương,thỉnh thoảng đu đưa theo nhịp gió


Phía trước là cửa sổ của một căn phòng,không gian của nơi đó rất khác biệt, ngói lưu ly đỏ chói xếp thành từng lớp trên nóc nhà,khi ánh mặt trời chiếu xuống,hào quang chói mắt.


"Còn nhớ không? Mảnh sân này, trong trí nhớ của nàng,liệu còn lại được bao nhiêu?"


Không biết khi nào hắn đã đi tới phía sau ta, nhẹ giọng hỏi, ngón tay đùa nghịch những sợi tóc bị gió thổi tung của ta, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm, tựa như đang chờ ta phản ứng.


Mảnh sân này quả thật có chút quen thuộc, nhưng ta mơ hồ không nhớ nổi, không biết hắn đang giở trò gì,tâm tình ta ngày càng nặng nề hơn


Nếu ta đến hòa thân ,nếu làm cách nào cũng không thể trốn khỏi vận mệnh, thì ta đã sớm chạy trở về nơi ấy,chấm dứt tất cả mọi chuyện


Ta quay lại,nâng mắt nhìn về phía hắn, nhẹ giọng thở dài: "Vương gia, về thôi, ngươi trăm phương ngàn kế muốn ép gả ta, nay là lúc nên về bái đường rồi."


"Thật sự không nhớ một chút nào sao? Tất cả đều đã quên ư?!"


Đôi mắt hắn nheo lại nguy hiểm,truy hỏi dồn dập, ngăn bước chân ta rời khỏi.


Biểu lộ của hắn rất nghiêm túc, rất cố chấp, giống như nếu không tra ra kết quả mà hắn muốn,thì sẽ tuyệt đối không từ bỏ vậy


Ta thở dài một tiếng,đầu hơi đau nhức,đành mệt mỏi gật đầu.


"Có một cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ thật rõ ràng,đáp án mà Vương gia cần chỉ có thế thôi,còn bây giờ phải trở về ngay, tất cả mọi người chắc chắn đang rất sốt ruột rồi."


Lướt qua hắn, ta đi về phía bên ngoài, thể xác và tinh thần đều rã rời.


Ngày đầu tiên đặt chân tới Viêm kinh, trước lễ thành thân lại để cho khách khứa phải chờ đợi,ta như vậy, chỉ sợ tình cảnh sau này ở Thánh Viêm Hướng sẽ ngày càng khó sống, đây,chính là điều mà hắn muốn!


Hắn không tiếp tục ngăn cản ta nữa, chỉ ngơ ngẩn đứng yên ở đó, không biết là đang suy nghĩ gì


Chờ ở ngoài hoang trạch, ta nghi hoặc khó hiểu đánh giá toà nhà này, sự hoang vắng bề ngoài nói cho ta biết nơi đây không có người sinh sống, nhưng phía trong lại được bảo toàn nguyên vẹn, chắc chắn là luôn có người cẩn thận chăm sóc


Nhìn thái độ của Liên Thành Trích, không phải người đó là hắn chứ? Vì sao hắn lại để tâm tới nơi này đến vậy nhỉ?


Và vì sao lại cố ý đưa ta đến đây, chỉ để hỏi ta có nhớ khung cảnh này không?!


Hắn, ta là thật sự không đoán ra nổi,tựa như một mê võng vậy,mà ta cũng không muốn đoán.Một nam nhân nguy hiểm như vậy chính là độc dược trí mạng,nếu không cẩn thận sẽ bị chìm sâu vào đó


Ngựa phi như bay trên đường, Liên Thành Trích ôm chặt ta trong lòng, một tay nắm dây cương, gương mặt lộ vẻ khó chịu, mày nhíu lại thành hình chữ "xuyên", tựa như đáy lòng hắn đang chôn giấu một tâm sự rất lớn


Chúng ta nhanh chóng về đến cổng thành, đám người đông nhìn nghịt ở đó tuy đã tản đi hết, nhưng vẫn còn vài tên hắc y thị vệ đang chờ, thấy chúng ta, vội vàng tiến lên.


"Khởi bẩm Vương gia, Thái Hậu đã đến Vương phủ nhưng không thấy ngài, người nổi trận lôi đình!"


Liên Thành Trích khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng trầm xuống, gật gật đầu, ý bảo các thị vệ lui ra.


Hắn cúi đầu nhìn ta, hỏi: "Sợ sao? Kể từ ngày hôm nay, những ngày tháng ngây thơ đã qua thật rồi, sợ, cũng không còn kịp nữa rồi!"


Hắn lầm bầm nói, không cần ta trả lời,ngựa đã hí vang phi vội vào thành, hướng tới Duệ Khâm vương phủ


Thái Hậu cũng đã đến làm chủ hôn cho Liên Thành Trích , ta nắm chặt bàn tay, đem khối ngọc kia nắm lấy gắt gao, tìm kiếm sự an ủi.


Phụ thân của Liên Thành Trích và Tiên hoàng là anh em họ, đương kim Thái Hậu là dì của hắn,đối với hắn vô cùng quan tâm


Vì đương kim Hoàng đế ăn chơi thành tính, không đủ chuyên tâm xử lý chính vụ, nên rất nhiều quân quốc đại sự đều do Liên Thành Trích quyết định.


Nếu không phải có Liên Thành Trích chống đỡ, chỉ sợ Thánh Viêm Hướng này đã sớm tan rã


Hiện giờ ở thánh viêm hướng, địa vị của Liên Thành Trích chỉ đứng sau hoàng đế, dù hắn không phải Tể tướng, nhưng so về quyền thế thì còn lớn hơn


Nghĩ đến việc sắp nhìn thấy nhân vật cực kỳ tàn nhẫn trong truyền thuyết hơn 10 năm trước ở Hậu cung Thánh Viêm Hướng, ta không khỏi có chút sợ hãi.


Tuy rằng chính sử về vị Thái Hậu này ghi lại không nhiều, nhưng lời đồn lưu truyền trong dân gian lại khiến cho người ta rét lạnh toàn thân


Thái Hậu vốn xuất thân từ một phi tử bình thường, tuy không được Tiên hoàng sủng ái, nhưng lại dùng chính bàn tay của mình kéo số phận bản thân lên, đến cuối cùng đã có thể tác động tới triều đình, tru sát hàng ngàn người tạo nên một vu cổ chi án,rồi được tấn phong thành Hoàng hậu


Quãng đường mà bà ta đã bước đi, dưới chân không biết đã đạp lên bao nhiêu hài cốt ai oán,và đôi tay kia không biết đã nhuộm bao nhiêu máu tươi


"Thương Nhi, để tâm một chút, cẩn thận hành vi của nàng!"


Bên tai truyền đến lời cảnh cáo của Liên Thành Trích, ta đột nhiên dứt ra khỏi những suy nghĩ của mình, giờ mới phát hiện chúng ta đã về tới Vương phủ.


Nhìn thấy ta và Liên Thành chích cùng cưỡi trên một con ngựa, vẻ mặt cổ quái của tất cả mọi người nhất thời an tĩnh lại,nhưng ai nấy cũng rất lạnh lùng


Liên Thành Trích cười nhẹ,nhảy xuống ngựa trước, sau đó ôm ta xuống.Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, ta không dám phản kháng, tùy ý để hắn ôm lấy, hắn không cho người săn sóc dâu đỡ tay ta, mà không hề e dè ôm ta vào chính sảnh đang chật kín người


Mới vừa vào chính sảnh,ta liền cảm thấy như có vô số mũi tên nhọn hoắt phóng tới chỗ mình,ta cụp mắt xuống, trong lòng vô cùng căng thẳng


Lần đầu tiên đối mặt với một thái độ không thiện chí như vậy, không giống hôn lễ một chút nào, mồ hôi lạnh ứa ra lòng bàn tay ta


Chiếc khăn che mặt màu đỏ che đi gương mặt ta, nhưng không che hết những ánh mắt thăm dò,thù hận, khỏi nghĩ cũng biết, ánh mắt kiểu này chắc chắn chắc là do những người ái mộ hắn truyền đến .


Trên vị trí tối cao kia, vị trí trưởng bối là một phụ nhân trung niên xinh đẹp đội mũ,mặc kim phượng bào


Sắc mặt bà lạnh lẽo, đôi mắt lợi hại nhìn thẳng đánh giá ta, không có một chút độ ấm.


Đôi môi mím chặt,khiến bà càng có vẻ khó gần, cao quý ngồi trên cao.


Ta mơ hồ cảm nhận được sự tức giận của bà ấy, mặc dù đã đứng tuổi, nhưng bà vẫn rất đẹp, chẳng qua đó lại là một vẻ đẹp kiến người ta nhìn mà sợ hãi


Ta lúng túng không biết làm gì, dù sao để cho quốc gia chi mẫu phải chờ đợi như vậy,tội này quả thật ta gánh vác không nổi


Liên Thành Trích dùng sức nắm lấy tay ta, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười dịu dàng với mình, không hề thấy một tia âm tà tàn nhẫn nào, tựa như đang đeo mặt nạ thần tiên.Ánh mắt kia chân thành tha thiết đến nỗi ta ngỡ là sự thật, tưởng là hắn toàn tâm yêu thương ta


Trong lòng ta cười nhạo,nam nhân này thì sao hiểu được dịu dàng là gì?


Mà dù có hiểu,thì sự dịu dàng ấy cũng không dành cho ta, bởi vì hắn hận ta!


Tâm tình trở nên bình tĩnh hơn, ta hít sâu một hơi, giãy khỏi cái ôm của hắn,suýt ngã trên mặt đất


Muốn lui sang bên cạnh, cách xa hắn một chút, lại bị hắn nắm chặt góc áo, không thể động đậy.


Ta nhìn người săn sóc dâu , lúc này,thay bởi khuôn mặt mỉm cười, là đôi môi run rẩy của nàng ta, trán đổ mồ hôi lạnh, có chút sợ hãi tới gần ta, đem khăn voan đỏ trùm lên mũ phượng của ta, che đi hết thảy.


Không còn cảm thấy ánh mắt của Thái hậu và những người khác, ta rốt cục cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.


"Thái Hậu, không biết lão nhân gia người đại giá,giờ chất nhi [*cháu] sẽ chịu tội với dì, xin dì thứ lỗi, đừng trách chất nhi cố tình làm bậy."


Ngữ khí của Liên Thành Trích lộ vẻ tôn kính.


Không phải Thái Hậu cùng hạ thần, mà là dì cùng chất nhi, cách xưng hô này đã rút ngắn khoảng cách, dù Thái Hậu muốn trách cứ, cũng chỉ có thể lấy thân phận của một người dì,quả không thể không bội phục sụ giảo hoạt của Liên Thành Trích.


Sau một lúc lâu im lặng, rốt cục cũng nghe thấy một tiếng thở dài nén giận


"Vậy thì bỏ đi, hôm nay là ngày vui của ngươi, dì là trưởng bối sao sao có thể trách cứ ngươi chứ, mau hành lễ đi, chớ bỏ lỡ giờ lành!"


Ngữ khí tuy hơi cứng ngắc, nhưng có vẻ chịu thua và tràn đầy yêu thương, xem ra, Thái Hậu này quả thật vô cùng quan tâm Liên Thành Trích.


Thái Hậu ra lệnh một chút, xướng lễ quan lập tức phối hợp, người săn sóc dâu đem hoa cầu đặt vào tay ta, ta nắm một đầu dây hoa, đầu kia ở trong tay của hắn.


"Nhất bái thiên địa !"


......


"Nhị bái cao đường"


......


"Phu thê giao bái"


......


Cuối cùng một câu kết thúc buổi lễ, trong lòng ta bỗng nhiên đau đớn tột cùng, không thể thở nổi, ta vuốt vuốt ngực, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.


Từ nay về sau, ta thật sự đã trở thành Vương phi của nam nhân trước mặt, tuy địa vị cao quý, nhưng lại giống như gông xiềng trói buộc giam cầm ta.


Đối mặt với nỗi hận của hắn, đối mặt với sự lạnh nhạt của Thái Hậu, còn có sự dò xét của quan dân trong thành, những ngày tháng sau nay sẽ thế nào,ta đã không còn sức để suy nghĩ tiếp nữa....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.