Ngược Thiếp

Chương 42-43



Chương 42: Bùng nổ


Edit&Beta: OtakuNhini



Hắn cười mà như không, ánh mắt sâu thẳm tựa đầm băng, khiến ta chẳng thể hiểu nổi ý nghĩ trong lòng hắn. Một tay nhẹ nâng cằm ta lên, khuôn mặt tuấn tú ấy chậm rãi tới gần, dưới màn chúc quang đang lay động, hai hình bóng dần dần hòa vào nhau…


Lòng ta nghẹn lại, rốt cục cũng tìm lại được 1 chút sức lực, gắng sức nghiêng mặt tránh đi,tránh khỏi bàn tay đang giữ lấy cằm mình, suýt chút nữa đôi môi hắn cũng hạ xuống…


Ánh mắt hắn lóe lên, lạnh lùng âm tà, chậm rãi đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào ta.


Ta cảm thấy mình tựa như đang bị một khối băng tuyết bao trùm, toàn thân rét lạnh, điều khó tin là ta lại có dũng khí cự tuyệt hắn!


Ta sợ hắn, nam nhân tàn bạo lãnh khốc này, từ lần đầu tiên gặp gỡ đã khiến ta có cảm giác bất an.Sau khi gả cho hắn, ta lại càng thấu hiểu hoàn toàn sự nhẫn tâm của hắn.


Lúc này lòng ta ngập tràn kinh hãi, lặng lẽ lùi về đằng sau, ta cúi đầu không dám ngước lên nhìn thẳng hắn, rất sợ hắn sẽ dùng biện pháp gì đó tra tấn ta


“Đừng có khiến bổn vương tức giận, biết chưa?!”


Hơi thở ấm áp bỗng nhiên ập tới, phảng phất trên gương mặt ta.Ta chẳng kịp phản ứng, bóng ma thâm trầm ấy đã nhanh chóng kéo chiếc khăn che mặt của ta xuống


Một tay giữ chặt lưng ta, một tay cố định đầu, làm ta không thể thoát được.


Ta gắng dùng sức giãy dụa, muốn hô to lên, nhưng tất cả thanh âm đều bị hắn ngang ngạnh nuốt trọn…


Hắn tàn bạo mạnh mẽ cắn lên môi ta, giống như đang cảnh cáo,những tiếng rên rỉ đau đớn của ta đều bị hắn nuốt vào trong miệng,chỉ để lại mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ căn phòng.


Đau đến độ nước mắt chảy ra, đau đến mức lông mày nhíu lại, nhưng đau đớn nhất là trái tim.Nam nhân này rốt cục muốn tổn thương ta đến mức nào mới có thể buông tay đây?


Ta sợ,sợ tối nay thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó, không biết sau này thế nào, nhưng lòng ta hiểu rõ, bất luận thế nào mình cũng không thể có quan hệ xác thịt với một nam nhân tàn bạo vô tình như vậy.


Ta đã mất đi quá nhiều thứ, không muốn ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng bị cướp mất…


Ta biết,sự cố chấp này có thật nực cười…dù sao đối với hắn đây cũng là điều đương nhiên


Nhưng thật đau đớn và cay đắng biết mấy, phải kính dâng thân thể của mình cho một nam nhân ta hận tới tận xương tủy, chẳng có dịu dàng triền miên, chỉ có thú tính được bộc phát, điều đó làm ta cảm thấy ghê tởm!


Ta không thể buông xuôi, ít nhất là trong lúc này!


Cố hết sức đặt hai tay lên lồng ngực rắn chắc của hắn,hình ảnh mơ hồ phản chiếu trong đôi mắt đẫm lệ, là gương mặt lạnh như băng tuyết đang ngập tràn dục vọng của hắn


Ta cố thả lỏng thân thể, không phản kháng nữa, hai tay đặt trước ngực hắn chậm rãi nắm chặt lại, móng tay khảm vào lòng bàn tay như nhắc nhở chính mình, đừng trầm mê, phải thật tỉnh táo.


Động tác của hắn dần nhẹ nhàng hơn, không hề vô tình cắn xé,chỉ dùng lưỡi nhẹ nhàng vẽ loạn lên môi ta, giống như đang dụ dỗ ta trầm luân cùng hắn.


Nhưng cảm giác đau đớn trên môi đang nhắc nhở ta rằng, hắn không hề biết dịu dàng là gì cả, giờ phút nhu tình này chỉ là muốn phá hủy ta hoàn toàn, tàn phá thân thể, tra tấn cả trái tim.


Hắn hận ta,điều này ta đã biết từ lâu.Tất cả những điều này chỉ là vì trả thù, ta sao có thể bị hắn mê hoặc trầm luân, để đổi lấy sự nhục nhã và lạnh nhạt sau này chứ?!


Nhìn đôi mắt hắn chậm dãi khép lại, lông mi thật dài,bóng ma to lớn che khuất hết thảy, chỉ còn lại dục vọng sâu kín hiện rõ trên gương mặt.


Đợi khi hắn trầm mê, hai tay giam cầm ta cũng dần buông lỏng,ta thở sâu, dùng hết toàn bộ sức lực tích tụ được, đẩy mạnh hắn ra


Hắn không ngờ ta sẽ làm thế, ngay cả ta cũng không ngờ khoảnh khắc ấy mình có thể dùng sức lớn đến vậy, ta lùi ra vài bước,đứng cách xa hắn


Đầu tiên gương mặt hắn lộ vẻ khó tin, rồi từ từ bị nỗi giận dữ xâm chiếm, hai tay nắm chặt lại, xương cốt phát ra những tiếng răng rắc


Hắn thực sự giận vô cùng, bộ dạng ấy như thể muốn lập tức bóp chết ta.


Ta không dám thở mạnh,một tay giữ lấy cánh môi rỉ máu, một tay chặn lên trái tim yếu ớt không cho nó nhảy ra ngoài, kinh hách lùi về đằng sau.


Một khắc ấy ta mới thực sự sợ hắn nuốt chửng mình, mới biết được ta vừa mới làm một chuyện đủ để hắn tức giận tới mức muốn giết ta.


Một kẻ cao ngạo lãnh khốc như hắn,sao có thể cho phép ta dẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn như vậy?! Ta thậm chí không dám nghĩ, điều gì đang chờ đợi mình….


Ta mỉm cười cay đắng,ha… đơn giản là tra tấn thể xác và tinh thần, mọi nỗi đau rồi sẽ trôi qua, chỉ cần nhẫn nhịn là được rồi.


Ta an ủi chính mình, nhưng vẫn không kìm được mà run rẩy, giống như cành liễu trước gió, run sợ trước cơn gió lạnh hung dữ


Ta nghĩ hắn sẽ đánh,sẽ hung hăng dạy dỗ ta, nhưng chẳng ngờ, hắn bỗng nhiên lại nở nụ cười.


Chỉ có điều,nụ cười kia giống như hàn băng,dưới đó ẩn chưa một lớp băng sương âm lãnh đến cực điểm, càng thêm dấy nên sợ hãi trong tim ta.


“Được, tốt lắm! Thời gian qua không học được cái gì tốt,nhưng lá gan xem ra ngày càng lớn, được lắm……”


Một tiếng hừ lạnh, ý cười mất dần, gương mặt âm trầm đó nhìn thấu nỗi sợ hãi của ta, khóe môi cong lên trào phúng như cười nhạo sự yếu đuối của ta


Ta vốn đã rất hoảng loạn,lòng tự tôn lại bị nụ cười mỉa mai ấy phá hủy hoàn toàn, khiến ta cảm thấy chút tôn nghiêm cuối cùng cũng bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, đê tiện đến vậy đấy…


Trong lòng dấy lên ngọn lửa phẫn nộ giận dữ, ta hận vẻ khinh miệt trào phúng của hắn!


Ta có thể nhẫn nhịn chịu đựng những nỗi đau thể xác hắn gây ra, có thể chịu tất cả những đòn tra tấn của hắn, nhưng không thể nào để tôn nghiêm của mình bị hủy hoại, bị hắn dẫm lên!


Ta phẫn nộ nhìn hắn, khoảnh khắc ấy ta cảm thấy một góc nhỏ trong lòng mình đang thay đổi, hoàn toàn bị hắn chọc giận.


Ta trước giờ luôn ẩn nhẫn chịu đựng, tự nói với bản thân phải vì Thiên Thục Quốc, vì Lăng ca ca,không thể phản kháng hắn,chọc giận hắn.Nhưng nhẫn nhịn lâu như vậy, thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi !


Cùng lắm thì chết, chết chính là giải thoát, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không mạnh mẽ đến mức có thể trở thành gánh nặng của Thiên Thục Quốc…


Trong lòng thấy thật ủy khuất, vì sao an nguy của Thiên Thục Quốc lại cần ta dùng hạnh phúc và cuộc đời của mình để đánh đổi chứ?! Vì sao ta không thể ích kỷ?


Ta cũng chỉ là một nữ nhi mới 14 tuổi, ta cũng thích làm nũng,muốn được người khác yêu chiều, nhưng ta không có gì cả,không có gì cả……


Không có ai quan tâm, không có ai yêu thương, thậm chí không ai để ý sự sống chết của ta, chỉ có nỗi đau xót vô tận cùng sự sợ hãi, ủy khuất……


Dùng sức lau khô nước mắt,ta oán hận nhìn hắn, có chút không thể kiềm chế bản thân mà quát to lên,phát tiết tất cả bất mãn.


Ta nghĩ mình chẳng thể khống chế được nữa,ta bị áp lực tra tấn đến phát điên rồi.Một chút dũng khí bộc phát kia, hận ý được bày tỏ, cũng coi như một biến chuyển, còn lại mặc cho vận mệnh xoay chuyển


“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?! Vì sao không trực tiếp giết ta là xong?! Hận ta thì giết ta đi!Ngươi đang làm cái trò gì chứ? Duệ Khâm Vương gia danh tiếng lừng lẫy cũng chỉ đến thế mà thôi, ngoài việc tra tấn ta,thương tổn ta,ngươi rốt cục có thể làm gì?! Ngươi có biết cái bộ dạng của mình thật sự khiến người ta chán ghét lắm không?! Dựa vào đâu mà muốn ta phải thừa nhận hận thù của ngươi, thế còn nỗi hận của ta phải giải quyết ra sao?! Ngươi rốt cục muốn thế nào?! Hận thì giết đi!”


Ta dùng sức hét lên chữ cuối cùng, cổ họng cũng khàn khàn, mệt mỏi thở dốc không ngừng,nhưng áp lực nặng nề trong lòng lại được giải phóng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Nhưng vì sao ta lại muốn rơi lệ?


Vì sao nỗi đau trong lòng lại càng thêm rõ ràng?


Tuyệt vọng bao phủ ta, không tìm thấy đường thoát,không nhìn thấy ánh sáng cuộc đời…


Vừa muốn chết,nhưng lại vừa không cam lòng, ta xụi lơ ở đó khóc thất thanh, cảm thấy mọi thứ đều vô vọng .


Hiện tại hắn đã giận tới mức không chịu nổi chăng? Muốn đem ta giết chết rồi?


Tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng tới gần, mỗi âm thanh đều phảng phất tiếng kêu đòi mạng, khiến người ta thót tim.


Ta ngừng khóc, hơi ngẩng mặt lên,nhìn chằm chằm đôi giày thêu kim tuyến trước mặt mình, cao quý đẹp đẽ đến vậy mà……


“Có thích khách… mau bắt thích khách….!!!”


Tim ta nhảy dựng lên, tât cả sầu bi tuyệt vọng đã bị một tiếng hò hét xé rách bầu trời đêm này phá vỡ.Đôi giày kim tuyến đó dừng một chút, thân mình đang chuẩn bị cúi xuống bỗng nhiên đứng thẳng dậy.


Vương phủ vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, xa xa truyền đến tiếng binh khí va chạm, trong màn đêm nghe lại càng đáng sợ hơn


“Nàng,ở nguyên trong phòng không được rời đi nửa bước! Đợi ta trở về sẽ cho nàng biết tay!”


Lời nói lạnh lùng cất lên, sau đó hắn không chút do dự nhanh chóng rời đi,bóng dáng nháy mắt đã biến mất.


Ta ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, có chút vô thố, không biết tiếp theo mình phải làm gì, đây là ông trời từ bi, cho ta thêm thời gian ư?


Ta thở dài một tiếng,muốn đứng dậy nhưng lại ngã khuỵu xuống,giờ mới phát hiện, thì ra ta đã chẳng còn chút sức lực nào hết……


Chương 43: Thích khách


Tiếng binh khí từ phía xa truyền đến hết sức rõ ràng, không biết tên thích khách nào to gan lớn mật, ngay cả Duệ Khâm Vương phủ - nơi được canh phòng nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung của Thánh Viêm Hướng cũng dám xông vào!


Nghỉ ngơi một lát, rốt cuộc cũng khôi phục được chút khí lực, ta cử động cơ thể yếu ớt, vừa định đi vào trong phòng, thì bỗng có một tia sáng sắc bén lạnh lẽo phóng tới, khiến hai mắt của ta nheo cả lại.


Giây tiếp theo, ta liền cảm thấy có vật cứng để ở trên cổ, lạnh buốt làm cho ta rùng mình.


"Không được kêu! Nếu không......"


Vật cứng ở trên cổ càng dí sát vào da hơn, làm ta kinh hãi hơi ngửa đầu ra sau, nhưng trường kiếm lạnh lẽo này lại kề sát như hình với bóng, không một kẽ hở!


Ta không dám nhúc nhích, chỉ sợ rằng giây tiếp theo mũi kiếm sắc bén kia sẽ thật sự cắt vào chiếc cổ mảnh khảnh của ta!


Tim ta đập mạnh hơn, lần đầu tiên bị người khác dùng kiếm kề cổ, cảm giác lông tơ dựng thẳng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khiến ta không biết nên làm thế nào.


Ta vừa mới khôi phục được một chút khí lực, vậy mà lúc này hai chân lại nhũn ra, suýt té ngã mấy lần!


Cánh tay mạnh mẽ như thép nhanh chóng đỡ lấy thân thể xụi lơ của ta, trường kiếm hơi buông lỏng, nhưng ngay lập tức lại giữ chặt, đem ta vây ở trong lòng.


Tiếng đánh nhau phía xa vẫn không ngừng truyền tới, lúc này tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ tới thích khách lại xông vào phòng ta, căn bản ta không thể cầu cứu, chỉ sợ vừa mới phát ra âm thanh thì đã đi đời nhà ma rồi.


Thích khách này nghĩ rằng nếu uy hiếp được ta thì liền có thể khống chế Liên Thành Chích, nhưng sợ là uổng phí tâm cơ của hắn rồi.


Ta chua xót thở dài trong lòng, nếu thích khách thật sự giết chết ta, hắn cũng sẽ không để vào trong mắt, có lẽ còn cảm tạ thích khách đã thay mình giải quyết phiền toái, giúp hắn không cần phải tự mình động thủ!


Cứ nghĩ đến tình cảnh thê lương của mình lúc này, trái tim ta lại băng giá.


"Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ không động đến tính mạng của ngươi!"


Giọng nói của thích khách từ phía sau truyền đến, rất dễ nghe, kỳ lạ là sau khi nghe thấy giọng nói ôn hòa dễ chịu của hắn, nỗi sợ hãi của ta lại từ từ biến mất.


Ta lén thở hắt ra, không biết vì sao mình lại tin tưởng lời nói của hắn, một người có giọng nói dễ nghe như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là kẻ khát máu tàn nhẫn!


"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?!"


Yết hầu hơi khô, ta buộc mình phải trấn định lại, run run hỏi.


Mặc dù không nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng đôi tay nắm trường kiếm này lại vô cùng hoàn mỹ, thon dài mà mạnh mẽ, hẳn là một nam tử tuấn mĩ?!


"A......"


Ta giật mình, trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, mũi kiếm cắt qua làn da, vừa đau vừa xót.


"Ta chỉ hỏi một câu, tốt nhất nên ngoan ngoãn trả lời, nếu không, kiếm của ta không có mắt, cho dù ngươi là một nữ tử, thì nó cũng không hạ thủ lưu tình đâu!"


Hắn cố ý đè thấp giọng nói, nghe có thêm vài phần âm trầm, như đang cảnh cáo ta, nhưng ngữ khí lại ẩn chứa sự lo lắng.


Lòng ta lạnh lẽo, không thể tin được, mình lại có thể thất thần ngay trong thời khắc nguy cấp nhất, nếu thật sự gặp phải một tên thích khách hung tàn, chỉ sợ lúc này đầu ta đã lìa khỏi cổ rồi.


Ta không dám chậm trễ, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người, vội vàng gật đầu, dù có phải chết, ta cũng không muốn chết một cách thiếu minh bạch như thế này!


"Được, ngươi, ngươi hỏi đi......"


"Nói cho ta biết, Cầm Hương Các ở chỗ nào?!"


Ta ngẩn ra, có chút khó hiểu, Cầm Hương Các? Có phải tên một lầu các ở trong Vương phủ không nhỉ?


Từ ngày đại hôn đến nay, ta luôn bị bệnh tật tra tấn, cho nên chưa từng đi thăm hết các nơi trong vương phủ.


Ta chỉ nghe Tiểu Y nói, Duệ Khâm Vương Phủ có diện tích khổng lồ, rộng bằng một phần tư hoàng cung, các đình đài lầu các trong phủ nhiều đến đếm không xuể, ta làm sao biết được có nơi gọi là Cầm Hương Các hay không?!


Mồ hôi lạnh ứu ra, nếu ta nói với hắn là ta không biết, thì hắn sẽ tin tưởng ta sao?!


"Nói mau, kiếm của ta không đợi người đâu!"


Ta cắn môi dưới, trong lòng có chút hốt hoảng, cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, mong hắn là một người hiểu lí lẽ!


"Ta không biết đó là nơi nào...... Đừng, đừng nóng vội, ngươi hãy nghe ta nói hết!"


Không chờ ta nói xong, cảm giác lạnh như băng lại càng dí sát hơn, khiến ta hoảng sợ nhỏ giọng kêu lên.


"Ngươi không biết?! Hừ, ngươi là nữ chủ nhân của vương phủ này, sao lại không biết?! Đừng hòng lừa gạt ta!"


Thân thể cứng đờ, chua xót thở dài, chẳng qua ta cũng chỉ là một nữ chủ nhân trên danh nghĩa, người ngoài làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của ta.


'Oành' một tiếng, cửa phòng bỗng bị đá văng!


Thích khách phía sau cả kinh, vội vàng kéo ta lui về phía sau, hắn siết lấy ta thật chặt, như đang kìm chế sức lực lại, lúc nào cũng có thể bùng phát!


Không thể tin được, thì ra người đá văng cửa lại là Liên Thành Chích đang mang vẻ mặt lạnh như băng, đi theo sau là Thính Phong và Lạc Vân, trong tay hai người đều đang cầm trường kiếm dính đầy máu, bộ dáng giống như sứ giả của Tu La, khiến người ta sợ hãi!


"Nàng ấy nói thật đấy, muốn biết Cầm Hương Các ở chỗ nào, không bằng trực tiếp hỏi bổn vương đi!"


Liên Thành Chích khẽ nhếch khóe môi, ý cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo giống như lưỡi dao sắc bén, nhìn thẳng về phía sau ta, tầm mắt ngẫu nhiên lướt qua gương mặt ta, sau đó dừng lại ở trên cổ, không rõ là cảm xúc gì, rồi hắn lại nhanh chóng chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.


Nam tử phía sau gắt gao chế trụ ta lại, cánh tay ta bị hắn giữ đến đau nhức, trên cổ có một dòng máu ấm áp chảy xuống, chậm rãi thấm vào vạt áo.


"Liên Thành Chích! Mau đem Đa Na giao ra đây, nếu không, ta sẽ giết chết Chính phi của ngươi"


Nam tử kích động nhìn Liên Thành Chích, nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói. Nhưng người chịu tai ương lại là ta, bị hắn phẫn nộ giữ chặt lấy cánh tay, kinh hãi khiếp đảm, thanh kiếm kia không biết từ lúc nào lại tiến sâu thêm một chút...


Đa Na, có lẽ là một nữ tử hiện đang ở Cầm Hương Các, cũng là thị thiếp của Liên Thành Chích chăng?!


Nhìn về phía Liên Thành Chích, hắn vẫn cười như chẳng có chuyện gì, khiến trái tim ta lạnh giá...


Cười khổ, không phải ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi sao, căn bản là hắn không hề để ý đến sự sống chết của ta, thì làm sao lại có thể bị người khác uy hiếp!


"Ngươi là trưởng tử của Tả tướng quân ở Bắc Nguyên Quốc, Phong Nguyên Hạo?"


Thấy Liên Thành Chích vẫn vững vàng như núi, nam tử phía sau rốt cục cũng biết mình đã bắt nhầm con tin. Bàn tay đang giữ lấy ta khẽ run lên nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, cất giọng nói lạnh lùng lên:


"Vậy thì sao?! Chỉ cần giao Đa Na ra đây, ta liền thả nàng ta!"


Phong Nguyên Hạo rất khẩn trương, thế cục trước mắt đang không có lợi cho hắn, sợ là tất cả thủ hạ hắn mang theo đều đã bị giải quyết, lúc này chẳng qua cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà*.


*nỏ mạnh hết đà (cường nỏ chi mạt): sức lực suy kiệt, không còn làm được việc gì.


Đa Na là gì của hắn? Người trong lòng sao? Chỉ có vì người trong lòng, thì một nam tử mới có thể ngay cả sinh mệnh cũng không màng......


"Ngươi cho rằng đi vào đây rồi, còn có thể bước ra ngoài sao?!"


"Ngươi, đừng quên Chính phi của ngươi đang nằm trong tay ta! Nếu không thể mang Đa Na rời khỏi, ta sẽ bắt nữ tử này chôn cùng!"


Hắn còn chưa dứt lời, tiếng cười trào phúng của Liên Thành Chích đã vang lên, ngoan tuyệt lãnh khốc đến vậy, khiến trái tim ta hơi nhói đau.


Nụ cười này đã tỏ rõ thái độ của hắn, hắn sao lại có thể vì ta......


Hắn, rất hận ta mà....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.