Ngược Thiếp

Chương 53: Yêu đến đau lòng



Hỗn loạn.Không biết đây đã là lần thứ mấy tỉnh dậy rồi lại chìm vào giấc ngủ, chẳng rõ là ngày hay đêm, càng không rõ mọi sự trên đời đang biến đổi như thế nào, ta hy vọng mình vẫn đang hôn mê, nếu không tỉnh lại, liệu có phải sẽ không cần đối mặt với những vết thương đẫm máu này nữa?


Ta tự dối gạt chính mình, nảy sinh tâm lý muốn trốn tránh, chỉ có điều đôi tay kia bất kể ngủ hay thức vẫn nắm chặt lấy bàn tay ta chưa từng thả lỏng,làm ta không khỏi nghĩ đến câu “Nắm chặt tay nhau đến khi đầu bạc”, điều sai lầm là,người trước mắt không phải phu quân mà ta tìm kiếm trên đời.


“Đại phu,rốt cục tình hình sao rồi? Nhiều ngày như vậy,nàng vẫn có tri giác, nhưng sao vẫn bất tỉnh?!”


Sự trầm mặc kéo dài khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề,đợi sau một lúc lâu không thấy đại phu trả lời, Liên Thành Trích cuối cùng không nhịn được mà nổi nóng,mặc cho cơ thể đang suy yếu,vẫn cứ túm chặt lấy áo đại phu,khiến ông ta sợ tới mức cả người run lẩy bẩy.


“Vương…Vương gia ngài bình tĩnh lại đi, xin để lão phu từ từ bẩm báo!”


Lão đại phu run run cất lời,suýt nữa nói không ra tiếng, khiếp sợ nhìn Liên Thành Trích mang vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi, hai mắt đỏ au kia,ông ta kinh hãi tới độ hồi lâu cũng không thể bình tĩnh.


Nửa tháng nay,toàn bộ đại phu trong Viêm kinh đều bị mời vào Vương phủ, hơn một nửa số đó đã biến mất như chưa từng tồn tại, khỏi đoán cũng biết,những đại phu mất tích đều là do không thể chữa cho Vương phi tỉnh lại,nên bị Vương gia xử trí .


Vị Duệ Khâm Vương gia này quá lạnh lùng tàn bạo,nếu như không phải vì an nguy của cả gia đình,đại phu ông nhất định sẽ không vào Vương phủ.Chỉ cầu mong sao vị Vương phi đã mê man nửa tháng nay mau mau tỉnh lại, chớ để tăng thêm số người thương vong nữa.


“Nói!Không nói được lý do,bổn vương sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!”


Liên Thành Trích một phen đẩy lão đại phu ra, hai đấm tay nắm chặt,một lần nữa bước đến cạnh giường,lặng im không nói,chỉ nhìn nữ tử đang băng bó khắp người nằm đó.


Hắn không nhịn được,bàn tay run run lướt nhẹ trên gương mặt nàng, chạm lên bờ mi nàng,cảm giác đau đớn khôn xiết làm đầu hắn muốn nổ tung,cái cảm giác bất lực nặng nề này dường như đang cắn xé hắn. Nửa tháng rồi,vì sao nàng vẫn ngủ như vậy?


Vết thương trên người nàng đã bắt đầu kết vảy,bôi thuốc lên sẽ không đau nữa, nhưng sao nàng vẫn mê man? Là vì hắn vẫn ở đây, hay vì,nàng không muốn nhìn thấy hắn?


Liên Thành Trích cúi đầu cười thán đầy chua xót, đều tại hắn nên nàng mới rơi vào tình cảnh này.Hắn khẽ nhắm mắt lại,trong đầu vẫn quanh quẩn những lời của Thính Phong,kết quả tra xét đã rõ,nhưng cả đời này hắn cũng không muốn nghe đáp án đó…


Kỳ thật ngay từ đầu hắn đã thầm đoán được là ai,mong đó chỉ là trùng hợp, nhưng lại không thể không đối diện với sự thật.Ngoại trừ nàng ấy,còn ai có thể to gan đến vậy! Chỉ là, hắn nên làm thế nào, rốt cục nên làm thế nào đây?!


Dù trách nàng ấy khiến Thương Nhi bị thương đến mức này,thì hắn cũng không thể trừng phạt nàng,chờ Thương Nhi tỉnh lại rồi,hắn sẽ phải giải thích ra sao?!


“Vương gia,vết thương trên người Vương phi nhờ dùng Tuyết Vân cao, rồi lại thêm các dược liệu quý như Tuyết sâm linh chi để điều dưỡng,nên đã bắt đầu kết vảy, độc trong vết thương cơ bản đã trừ sạch, nhưng e là trên người sẽ để lại vết sẹo…”


Liên Thành Trích khẽ nhíu mày,ánh mắt sắc lạnh bắn về phía đại phu đang mồ hôi đầm đìa trước trán, làm ông ta giật mình kinh hãi,vội vàng cúi đầu, không dám nói lời nào.


“Vết sẹo?! Ngươi nói Vương phi của bổn vương bị hủy dung sao?!”


Giọng nói khàn khàn ngầm ẩn chứa sự tức giận,khiến không khí trong phòng thêm phần nặng nề, tỳ nữ đứng cạnh sợ tới mức co rúm người lại.


Đại phu lắp bắp một lúc lâu mới thốt ra một câu đầy đủ, run rẩy không ngừng : “Không nghiêm trọng đến thế,chỉ lưu lại một vết sẹo nhỏ, một vết sẹo mờ thôi ạ,cũng không ảnh hưởng tới mỹ mạo của Vương phi …”


“Ngươi có cách xóa vết sẹo đó không?Cho dù là sẹo mờ cũng phải xóa,có làm được hay không?!”


Đôi mắt lạnh như băng gắt gao nhìn thẳng lão đại phu, khí thế bức người càng thể hiện rõ.


Ta vốn đã lấy lại ý thức,âm thầm cười nhạo hắn, hắn để ý dung mạo của ta đến vậy cơ à?


Không khỏi nghĩ,nếu như không có mỹ mạo,vậy thì hắn sẽ nói lời yêu kia như thế nào?


Hắn yêu ta là vì bức họa mỹ nhân đó, yêu dung mạo tuyệt sắc của nữ tử trong tranh đó, còn con người bên trong ta,hắn thật sự yêu sao? Thật sự yêu sao?


Phì…phì…phì,ta vốn không cần biết hắn có yêu mình hay không,yêu vì sắc đẹp bên ngoài thì có gì khác nhau đâu!


Lão đại phu bị vẻ lạnh lùng của hắn làm kinh hãi, trầm ngâm một hồi mới nhẹ giọng đáp  :“Có cách, chẳng qua quá trình này gian nan vô cùng, Vương phi nhất định phải chịu khổ trong khổ, mới có thể…”


Liên Thành Trích nhướng đôi mày kiếm, trầm mặc lúc lâu mới nói:  “Thôi bỏ đi, chuyện này để sau bàn tiếp, trước tiên mau nói xem Vương phi tại sao vẫn hôn mê bất tỉnh!”


Đại phu nói gì đó,ta không có tâm tư nghe tiếp,trong cơn mê ta loáng thoáng nghe thấy tiếng sáo dịu dàng, ý thức dần dần bay xa.Tếng sáo ấy lúc nhanh lúc chậm, khi thì mềm nhẹ, khi thì du dương sâu xa, giống như đang mời gọi, lại giống như tình cảm khó giãi bày,khiến toàn bộ đầu óc ta không khỏi trầm mê.


“Mộc Thanh Thương?”


Một tiếng nói tao nhã từ nơi xa xôi vọng tới, bay vào đầu ta, tinh thần trở nên mơ hồ, dần dần không thể khống chế…


“Mộc Thanh Thương, giúp ta một việc, sau đó cô có thể vĩnh viễn thoát khỏi mọi thống khổ !”


Là ai? Ai đang nói vậy? Trong bóng tối, ta cố gắng giãy dụa muốn mở mắt ra,để nhìn xem rốt cục là ai đang nói,thanh âm ấy thật quen tai, nhưng vẫn lộ ra sự tà mị bất thường, khiến cả người ta lạnh toát.Điều làm ta kinh hãi là,ta không có cách nào khống chế suy nghĩ của chính mình!


“Ha ha… ngạc nhiên vì có thể nghe thấy ta nói chuyện ư? Đây không phải mơ,cô đã trúng ‘Phệ Hồn Thuật’ của ta,thực ra ta ở một nơi rất xa chỗ cô,cô không tìm được ta đâu!”


Ta vô cùng lo lắng,cái cảm giác đầu óc dần dần không chịu sự khống chế của mình làm ta khủng hoảng,bị tình cảnh yêu mị quỷ quái này dọa sợ tới hết hồn,chút ý thức còn sót lại liều mạng phản kháng, nhưng càng khiến kẻ đó trào phúng cười lớn.


“Nếu không phải hắn vô dụng đến vậy,ngay cả một nữ tử yếu đuối như cô cũng không làm gì được,ta cũng sẽ không dùng vu thuật này đối phó với cô,bây giờ mau tỉnh lại đi, tỉnh rồi mới có thể giúp ta làm xong việc!”


Ta chỉ cảm thấy cánh tay bỗng nhiên đau đớn tựa như bị bẻ gãy,đau đến quặn lòng,làm ta thống khổ bật thét chói tai, mồ hôi lạnh từng giọt đua nhau chảy xuống, đôi mắt vô hồn trừng trừng nhìn lên trần nhà,lúc này mới phát hiện mình đã tỉnh lại.


“Thương Nhi?! Nàng tỉnh rồi?! Cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi!”


Liên Thành Trích khó tin nhìn ta, gương mặt tái nhợt suy yếu,hắn gầy đi nhiều,hai mắt dày đặc tơ máu.Hắn gắng sức nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm ta, thì thào nói.


Không hiểu sao đầu óc ta như có một khoảng trống, không rõ sao mình bỗng nhiên tỉnh lại, dường như đã xảy ra chuyện gì đó mà ta lại quên mất.


“Đứng ngẩn ra đó làm gì?! Vương phi tỉnh lại,còn không mau chuẩn bị chút đồ ăn mang tới đây!”


Hắn quay về phía sau hét lên giận giữ với các tỳ nữ,bọn họ sợ tới mức vội vàng rời khỏi,lão đại phu cũng kinh ngạc nhìn ta,tựa như không thể lý giải vì sao ta bỗng nhiên thức tỉnh.


Cả người ta mất hết sức lực, tùy ý để Liên Thành Trích ôm lấy,dần dần đầu óc tỉnh táo trở lại.Nhìn gương mặt cười nhợt nhạt của hắn,mặt ta không biến sắc,chỉ lạnh lùng cười nhạt.


“Vương gia, thấy ta tỉnh lại ngài thật sự vui thế sao?”


Ngay cả ta cũng không ngờ mình có thể nói một cách lãnh huyết vô tình như vậy, chỉ biết là trong lòng muốn phát tiết oán hận.


Hắn biết rõ là ai đã bắt cóc ta,đả thương ta,nhưng không nghe không hỏi gì hết.Lời yêu hắn nói,cùng lắm chỉ là dung mạo của ta,đối với hắn,ta không còn đồng tình hay thương xót gì cả,chỉ có oán!


Nụ cười trên gương mặt hắn cứng đờ,nhíu mi nhìn ta, giống như không hiểu vì sao ta bỗng nhiên lại thế.


Ta cúi đầu cười.Hắn đương nhiên không biết, hắn không biết trong khoảng thời gian ta hôn mê,thực ra ý thức vẫn rất tỉnh táo,mỗi một câu một chữ của hắn ta đều nghe rõ,bao gồm việc hắn giao phó Thính Phong ngừng việc điều tra kẻ gây ra việc ở mật thất,để bao che cho nữ tử đã làm ta bị thương nặng như thế, còn cả việc…hắn chỉ luyến tiếc dung mạo này!


“Thương Nhi, có phải nàng cảm thấy không thoải mái? Vết thương trên người đau sao? Hay là……”


“Nơi này của ta thực sự thấy không thoải mái! Rất oán, rất hận,cảm thấy bản thân mình thực đáng buồn, cảm thấy ngươi quả là biết diễn trò! Thật dối trá,đừng làm ra vẻ, ngươi thích khuôn mặt này đúng không? Ha ha,đáng tiếc là nó đã bị hủy,đã bị hủy hoàn toàn rồi! Hiện giờ chẳng còn mỹ mạo,ta đối với ngươi hẳn là không có giá trị gì nhỉ? Ngươi còn hận ta sao?Còn muốn trả thù sao? Vậy cứ nhằm vào ta đi, nhưng đừng nói yêu ta nữa,châm chọc lắm!”


Ngón tay ta chỉ vào vị trí trái tim mình,nơi đó trăm ngàn cảm xúc đang cuộn dâng, không biết mình bật khóc từ khi nào,chỉ cảm thấy khi nói những lời này,trong lòng bỗng nhiên có chút đau.


Đau gì chứ? Sao ta lại phải đau đớn? Ta hẳn nên cười vui vẻ mới đúng,cho nên, ta ép mình nở nụ cười, nhưng sao mỉm cười lại khó đến vậy?!


Ta phẫn nộ giãy dụa,giằng ra khỏi vòng ôm của hắn, liều mạng lùi về đằng sau, điên cuồng xé rách lớp băng vải trên người, muốn hủy hoại toàn bộ cơ thể này, không bao giờ còn mỹ mạo nữa,ta sẽ hủy hết đi, thừa dịp chưa khôi phục để hủy hoại tất cả!


Miệng vết thương mới kết vảy bị ta làm nứt toạc,máu đỏ thấm đẫm lớp băng, khuôn mặt hắn đột nhiên trắng bệch, nổi giận, vặn vẹo!


Hắn lập tức điểm huyệt ta, làm ta chẳng thể nhúc nhích, chỉ có thể oán hận trừng mắt.


Nhìn tay hắn nắm chặt thành quyền,thân thể run lên, trong lòng ta khuây khoả cười lạnh.Bị ta xé rách lớp da mặt ngụy trang nên tức giận ư? Ha ha, nam nhân đáng hận này! Ta hủy đi mỹ mạo mà hắn thích nên hắn giận sao? Ha ha……


Ta như phát điên,có chút thất bại,tuyệt vọng!Rốt cục ta còn lại gì? Hiện tại ta còn lại gì? Cái gì cũng không,từng có được rồi lại mất đi ,không có gì hết……


“Nàng đang phát điên gì thế?! Tổn thương chính mình để trả thù ta sao? Để trả thù ta có rất nhiều cách, cớ gì lại phải tổn thương bản thân chứ?!”


Ta đang điên….Ha ha, đúng vậy, ta điên rồi!


Ta cười khổ, tuyệt vọng nói:  “Liên Thành Trích, ta muốn rời khỏi đây, thả ta đi được không?Ta muốn đi,không ở lại đây nữa,ta đau quá,chỗ nào cũng rất đau… Ngươi thả ta được không?!”


Ta khẩn cầu,quỳ gối trước mặt hắn, đem tự tôn của mình dẫm nát dưới lòng bàn chân.Không có tự tôn cũng chẳng sao, chỉ cần hắn thả ta, rời khỏi nơi không có thiên lý này, cho ta tự do là được.


“Ta xin ngươi, ta mệt mỏi quá,đau quá,thả ta đi được không? Không có ta,Thiên Thục Quốc và Thánh Viêm Hướng cũng chẳng tổn thất chi, bên cạnh ngươi mỹ nữ vô số,không hề kém dung mạo đã bị hủy của ta,thả ta được không? Ngươi hận ta,nhưng ta đã đem tất cả những gì mình có trả cho ngươi rồi,bao gồm cả dung mạo,ta đã chẳng còn gì, không còn gì cả,không gì hết…..”


Hắn ôm cổ ta,ta không nhìn thấy mặt hắn,muốn né tránh hắn,nhưng lại bị hắn khóa chặt trong lồng ngực.Ta khóc nức nở,tuyệt vọng hét lên, ta đau đớn đến thế này, hắn rốt cục có biết hay không?


Hắn luôn không ngừng thương tổn, luôn luôn ích kỷ, chỉ biết đến hận thù của bản thân, chưa bao giờ lo đến sự sống chết của ta.


Ta dùng sức đánh lên người hắn,phát tiết nỗi oán hận trong lòng,đánh đến khi không còn sức lực.


Hắn đang gục lên bờ vai ta,nhìn không rõ mặt, không biết từ khi nào vai ta đã thấm đẫm nước mắt,không thấy đôi môi hắn thấm đầy máu tươi. Nam tử bạc thần vô tình đâu rồi…


“Thả nàng ư,không bao giờ! Nàng tức giận,nàng oán hận,nàng căm thù…đều có thể tìm ta, nhưng thả nàng…điều đó tuyệt đối không thể được!”…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.