Ngược Thiếp

Chương 61-2: Giữ lấy



Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ Phượng Nghi Cung. Giọng nói trẻ trung, dịu dàng êm tai kia không phải là của Thái Hậu, thế thì ở chốn Hoàng cung này, còn có nữ tử nào to gan đến vậy, dám cười đùa trong Phượng Nghi Cung?!


Vừa bước vào cửa cung, chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Thái Hậu, ta đã bị người trước mắt dọa cho giật mình, kinh sợ lùi lại hai bước, đưa tay lên che ngực, trừng mắt nhìn nàng. Sự u ám và lạnh nhạt che giấu dưới gương mặt điềm đạm đáng yêu kia chính là ác mộng suốt đời ta không thể quên!


"Ha ha, Duệ Khâm Vương phi, chúng ta lại gặp nhau rồi, người còn khỏe không!"


Nàng không quan tâm tới sự kinh hãi của ta, cũng mặc kệ mấy tên thị vệ đang kinh ngạc, từng bước tới gần, bức ta lùi tới cạnh cửa, khi không còn chỗ lui nữa mới nở nụ cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.


"Lần trước không chỉnh chết ngươi, coi như ngươi mệnh lớn, nhưng bây giờ thì chẳng ai cứu nổi ngươi đâu......"


"Li Nhi không được vô lễ, mau mời Vương phi xinh đẹp của chúng ta vào đi!"


Một giọng nói trong trẻo từ Phượng Nghi Cung truyền ra, gương mặt dữ tợn của Li Nhi trong chớp mắt lại khôi phục dáng vẻ động lòng người, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn ta.


"Tiểu thư nhà ta cho gọi ngươi vào, nếu dám bất kính thì biết tay ta!"


Tiểu thư nhà nàng? Ta run rẩy đứng dựa vào cửa, trong lòng không khỏi sợ hãi.


Tiểu thư kia hẳn là nữ tử đem lòng ái mộ Liên Thành Chích! Nhưng sao nàng ta lại xuất hiện ở Phượng Nghi Cung của Thái Hậu?!


Thái Hậu dung túng nàng ta đến thế, chắc chắc là cực kỳ sủng ái nàng, chẳng trách dù Liên Thành Chích đã biết ai là người đả thương ta nhưng vẫn giả bộ như không biết, cũng khó trách......


Ta không hiểu, nếu nữ tử này có thân phận cao quý, lại được Thái Hậu sủng ái, vì sao hắn không cưới nàng mà lại cưới ta?! Nữ tử này thương hắn, yêu hắn đến điên cuồng, nhưng vì sao hắn lại muốn trêu chọc ta? Bởi vì hận sao?!


Ta khóc không ra nước mắt, buộc bản thân phải trấn tĩnh, đi theo cung nữ vào gian trong.


Thái Hậu vẫn một thân đẹp đẽ quý phái, ung dung tựa trên ghế, cười dịu dàng với nữ tử đang ngắm nghía ngọc như ý bên cạnh. Thái Hậu lúc này chẳng còn ánh mắt sắc bén lạnh lùng như xưa, mà vô cùng hiền từ, vẻ mặt giống như mẫu thân đang nhìn đứa con yêu của mình, khiến ta không có cách nào coi Thái Hậu máu lạnh tàn bạo trong lời đồn và người trước mắt ta lúc này lại là cùng một người!


Ta kinh hãi vì suy nghĩ hoang đường vừa rồi, sao có thể, sao có thể là ánh mắt của mẫu thân nhìn con mình! Nhất định là ta nhìn lầm rồi, Thái Hậu chẳng qua là quá yêu quý nữ tử này mà thôi!


Ta nâng mắt nhìn vào khuôn mặt đang cười dịu dàng của nữ tử kia. Thân hình nàng ta gầy yếu, gương mặt tiều tụy cho dù đã tô son điểm phấn nhưng vẫn không che được vẻ ốm yếu. Nàng cũng nhìn ta, chẳng qua đằng sau nụ cười bình thản ấy, là ánh mắt không hề có chút độ ấm nào.


Ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn thẳng vào ta, khiến ta cảm thấy mình giống như một con mồi bị mãng xà ngắm trúng, đang chờ bị nó ăn tươi nuốt sống!


"Thanh Thương thỉnh an Thái Hậu!"


Ta cung kính thi lễ, nghĩ tới sự tuyệt tình lần trước của Thái Hậu, nhịn không được mà nhíu mày. Bà căm ghét ta, có phải đều liên quan đến nữ tử này?


Nữ tử này yêu thương ái mộ Liên Thành Chích, còn Thái Hậu thì lại cực kỳ yêu quý nàng, cho nên mới không muốn gặp Vương phi của Liên Thành Chích là ta đây, muốn trút giận thay cho nữ tử kia phải không?!


Ta không dám hi vọng hôm nay mình có thể toàn mạng trở về. E là tất cả những người có mặt trong căn phòng này đều không mong muốn ta có kết cục tốt đẹp? Sao có thể dễ dàng buông tha cho ta, để ta bình an rời khỏi!


Thái Hậu chẳng thèm nhìn ta, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của nữ tử kia, ánh mắt ngập tràn sự thương tiếc. Nghe thấy ta vấn an thì chỉ hừ lạnh đáp lại, có thể thấy bà cũng không vui lắm khi phải gặp ta.


Nô tỳ tên gọi Li Nhi đang đứng bên cạnh nữ tử kia, cười như không cười nhìn ta, trong mắt lóe lên tia sáng độc ác, không biết nàng ta còn muốn dùng phương pháp nào để tra tấn ta đây.


"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Người đâu mau dọn chỗ cho Vương phi, chúng ta không nên bạc đãi nàng, nếu để Chích nghe được là ta bạc đãi Vương phi của chàng, thì ta cũng không biết chàng sẽ làm gì đâu!"


"Hắn dám! Con ngoan, không cần phải khách khí, tuy nàng ta là Duệ Khâm Vương phi, nhưng thực chất chỉ là một quân cờ để lợi dụng thôi, có cũng được mà mất cũng chẳng sao! Nếu hắn dám trách tội con, bản cung sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!"


Thấy nữ tử kia buồn bã, Thái Hậu bất mãn cắt lời, lạnh lùng liếc nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo kia giống như muốn đem ta lăng trì thành trăm mảnh. Giờ mới biết, hóa ra ta là kẻ khiến người khác căm ghét đến vậy.


Nữ tử kia nghe Thái Hậu nói xong, không khỏi che miệng cười duyên, có chút làm nũng giữ chặt tay của Thái Hậu, yêu kiều nói: "Vẫn là dì thương Tuyền Nhi nhất!"


Nhìn Thái Hậu hiền từ dịu dàng vuốt mái tóc dài của nữ tử, lòng ta kinh ngạc đến khó hiểu.


Nữ tử này gọi Thái Hậu là dì?! Vậy nàng ta chẳng lẽ là......Lương Tuyết Linh chỉ có một muội muội là Lương Tuyết Tuệ......


Nhưng sao có thể chứ?! Chẳng lẽ nữ tử này là muội muội hay tỷ tỷ của Liên Thành Chích ?!


Gương mặt nàng ta tái nhợt nhìn không rõ tuổi, xinh đẹp như búp bê, không giống với vẻ trưởng thành lạnh lùng của Liên Thành Chích.


Không ngờ nàng ta lại là người nhà của Liên Thành Chích! Vốn dĩ chuyện trên Liên Thành Chích có một tỷ tỷ đã đủ làm ta kinh ngạc, ai ngờ lại còn có thêm một người nữa!


Nhưng hạ nhân trong phủ cũng chỉ nghe nói qua về Liên Thành Giác, nào ngờ lại còn có một nữ tử tên là Liên Thành Tuyền, giống như nàng chưa từng tồn tại!


Nếu nàng ta thực sự là tỷ tỷ hoặc muội muội của Liên Thành Chích, thế việc nàng yêu Liên Thành Chích........


Vậy thì có thể giải thích được vì sao Liên Thành Chích lại thờ ơ trước việc nàng bắt cóc ta, dù sao, đối phương cũng là người thân của hắn mà!


Rối loạn, mọi thứ đều rối tung lên, ta bị tình huống bất ngờ này làm cho nhiễu loạn suy nghĩ, rốt cuộc giữa họ là mối quan hệ phức tạp gì đây!


Thái Hậu đối xử với nữ tử này thật sự không bình thường, dù thế nào ta cũng không tin quan hệ giữa họ chỉ là dì và cháu gái, tất cả những điểm bất thường này, ai có thể cho ta một lời giải thích hợp lý?!


Thái hậu dịu dàng nhìn Liên Thành Tuyền một hồi lâu rồi mới dời tầm mắt lên người ta. Ánh mắt hiền từ dịu dàng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, khiến ta không rét mà run.


"Đại thọ của bản cung lúc trước, ta sai người gọi ngươi vào cung, nghe nói ngươi bị bắt cóc, còn bị thương nữa? Có chuyện như vậy không?!"


Lời của Thái Hậu làm ta không dám hít thở, nghĩ mãi cũng không hiểu ý của bà ta là gì. Nhìn dáng vẻ tươi cười chẳng chút sợ hãi của Liên Thành Tuyền và Li Nhi, ta chậm rãi hạ tầm mắt. Các nàng không sợ, hẳn là vì Thái Hậu đã sớm biết được nguyên do của mọi chuyện. Giờ hỏi ta, chẳng qua chỉ là để cảnh cáo mà thôi, ta còn mong bà ta lấy lại công bằng cho mình ư?


Ta không ngốc, vẫn phân tích được tình hình trước mắt. Thái Hậu yêu chiều Liên Thành Tuyền bất chấp lý lẽ, nhưng ta không hiểu, chẳng lẽ Thái Hậu không biết tâm tư kì lạ mà Liên Thành Tuyền dành cho Liên Thành Chích ư?


Cái thứ tình yêu điên cuồng giữa hai huynh muội, cái thứ tình cảm trái ngược luân thường này, Thái Hậu chẳng lẽ không biết hay sao? Muội muội của bà cũng chính bởi thứ tình cảm cấm kị này mà chết thảm, bà ta nên căm thù nó đến tận xương tuỷ mới đúng!


Ta cố nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, ra lệnh cho bản thân mình phải bình tĩnh.


"Vâng, chẳng qua chỉ bị thương nhẹ, là do Vương gia quá lo lắng mà thôi, hiện giờ đã không còn gì đáng ngại. Khiến Thái Hậu mất vui, Thanh Thương xin nhận lỗi với người!"


Chợt cảm thấy một ánh mắt lạnh thấu xương đang chăm chú nhìn mình, giống như muốn băm ta thành ngàn mảnh. Ta tỏ vẻ nghe lời cười khẽ, ánh mắt đó hẳn là của Liên Thành Tuyền.


Nàng cực kỳ căm hận khi thấy Liên Thành Chích quan tâm ta, nhưng nàng có tư cách gì mà đối xử với ta như vậy?! Cả Liên Thành Chích nữa, hắn dựa vào cái gì?!


Bởi vì Liên Thành Tuyền là người thân của hắn, cho nên nàng có thể tra tấn ta sống không bằng chết sao, hắn cũng có thể coi như không nghe thấy không biết gì ư?! Tại sao ta vẫn không thể nhìn thấu, nam nhân này rốt cuộc là quan tâm hay vô tâm, tình yêu mà hắn từng nói, thật đáng châm chọc!


Nếu hắn thực lòng yêu ta, thì sẽ không để ta bị tổn thương, thực lòng yêu ta, thì sẽ không nói yêu ta rồi quay lưng tìm cơ thiếp hưởng khoái lạc. Mặc dù sau đó hắn không đi tìm những nữ tử kia nữa, nhưng cũng đủ để ta hiểu sự mềm lòng của mình là không đáng giá đến mức nào!


Thái Hậu nhẹ nhàng vuốt tóc của Liên Thành Tuyền đang cáu giận, nhẹ giọng an ủi: "Ngoan nào Tuyền Nhi, đừng buồn, dì sẽ đòi lại công bằng cho con!"


Nghe Thái Hậu nói dứt lời, ta suýt nữa cười to thành tiếng.


Công bằng?! Thái Hậu nói muốn đòi lại công bằng cho nàng ư?!


Đúng là thế sự đảo điên, đổi trắng thay đen, kẻ cướp lại thành người bị hại, kẻ bị đánh lại trở thành người có tội, công bằng ở đâu?!


Ta lạnh lùng cười nhạo, ai cho ta công bằng đây?!


Đến lúc này cuối cùng ta cũng hiểu được một chuyện, có lẽ quan hệ giữa Liên Thành Tuyền và Liên Thành Chích không đơn giản là huynh muội! Thái Hậu quá mức quan tâm tới Liên Thành Tuyền, cũng để mặc cho Liên Thành Tuyền ái mộ Liên Thành Chích, thậm chí còn có ý giúp Liên Thành Tuyền chiếm được Liên Thành Chích.


Bọn họ chắc chắn không có quan hệ huyết thống !


Những suy luận rời rạc dần trở nên thống nhất, nhưng vẫn cần phải có người xác minh.


Nếu đúng như ta nghĩ, vậy thì tất cả những điều bất thường sẽ trở nên bình thường. Việc Thái Hậu lạnh nhạt với Hoàng đế, không giao thực quyền cho hắn, khắp nơi ngăn chặn, đều được giải thích hợp lý!


Chỉ sợ Liên Thành Chích cũng đã sớm biết được tất cả. Thế lực thần bí ẩn nấp ở Duệ Khâm vương phủ mà Vân Liêm nhắc đến ngày hôm đó chợt hiện lên trong đầu ta.


Thái Hậu này thật khiến người ta khiếp đảm!


Ta vẫn cúi mặt làm bộ như không có chuyện gì, không để bọn họ phát hiện trong lòng ta đang nổi giông bão. Nếu bọn họ biết được ta đã đoán ra bí mật, chỉ sợ hôm nay ta chỉ có đi mà không có về.


"Nghe nói mặt ngươi bị hủy? Thật đáng tiếc, dung mạo đẹp đến vậy, lại bị hủy!"


Thái Hậu nhàn nhã thưởng trà, thở dài thương tiếc, nhưng ánh mắt nhìn ta lại mang vẻ vui sướng.


Nên miêu tả tâm tình của ta lúc này như thế nào đây? Ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trải qua mọi chuyện, vậy mà ta lại có thể tâm bình khí hòa, không chút bối rối, ít nhất cũng không còn là kẻ ngây thơ khờ khạo chẳng biết chuyện gì, làm gì cũng tim đập chân run, lo lắng hãi hùng như trước nữa.


Những người này chẳng qua chỉ là con rối bị âm mưu và ham muốn quyền lực ăn mòn vào tâm trí, cả đời sống trong chốn thâm cung đấu đá lẫn nhau!


"Tạ Thái Hậu quan tâm, thực ra đây cũng có thể coi là một sự giải thoát, nếu còn sống dưới ánh hào quang giả dối của sắc đẹp, cả đời Thanh Thương cũng sẽ không thể tìm thấy được phương hướng, không biết lòng người hiểm ác. Mất đi sắc đẹp, đôi khi cũng là một loại hạnh phúc!"


Thái Hậu và Liên Thành Tuyền bị những lời của ta làm cho giật mình, ánh mắt nheo lại đánh giá ta.


Mọi tâm sự lắng lại trong lòng, dường như ta đã trưởng thành hơn, cũng chín chắn hơn, không hề sợ hãi trước ánh mắt dò hỏi của bọn họ.


Ta còn gì để mà sợ nữa? Thiên Thục Quốc đã chẳng còn quan hệ gì với ta, những gì nợ Lăng ca ca đều đã trả đủ, Thánh Viêm Hướng đối với ta chỉ là một nơi xa lạ, còn đối với Liên Thành Chích... ta không rõ là ai đang nợ ai nhiều hơn.


Ta đã trả hết mọi thứ cho hắn, trên đời này ta đã không còn chốn dung thân, nên cũng chẳng sợ mất đi điều gì nữa. Cùng lắm là bị tra tấn thân thể, ta đã nếm trải không ít, không có gì mà phải sợ cả.


"Không biết Thái Hậu gọi Thanh Thương đến có chuyện gì? Thấy Thái Hậu đang vui vẻ, Thanh Thương không dám làm Thái Hậu mất hứng, nếu không có gì phân phó, Thanh Thương xin phép lui ra, không làm chướng mắt Thái Hậu nữa."


Ta tự giễu, lại thấy sắc mặt bình tĩnh của Thái Hậu cứng đờ, bà nheo mắt đánh giá ta, hồi lâu sau mới cười nhạt nói:


"Không ngờ mới qua mấy tháng ngắn ngủi mà ngươi lại trở nên sắc sảo đến thế, bớt yếu đuối ngu muội hơn xưa. Nhưng mà ngươi vẫn chưa hiểu rõ ở Thánh Viêm Hướng này ai mới là chủ nhân thực sự, dám to gan lớn mật nói với bản cung như thế! Người đâu! Lôi ả tiện nhân này xuống, dùng đại hình!"


Thái Hậu lạnh lùng ra lệnh, hét lớn gọi thị vệ canh giữ ở bên ngoài tới. Ta cười khẽ, chậm rãi đứng dậy không hề khúm núm. Nếu muốn kiên cường, sao có thể tránh khỏi chông gai?


Chỉ cần ta còn sống, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ thấy được dáng vẻ thê thảm của những kẻ luôn tỏ ra cao quý hơn người này.


Ta nắm chặt bàn tay, phẫn nộ trong lòng như ngọn lửa đang thiêu đốt. Hoàng cung âm u lạnh lẽo này và cả Duệ Khâm vương phủ kia đều khiến ta thấy chán ghét, sao có thể chịu đựng nổi, sao mới có thể không nảy sinh tâm tư muốn trốn chạy?!


Muốn trốn, thì lòng phải kiên định!


"Dì, người đối xử với Vương phi của Chích như vậy, chỉ sợ chàng sẽ không vui, hay là thôi đi!"


"Hắn không vui?! Hừ, con yên tâm, hắn đã chẳng còn hứng thú gì với nữ tử này, Tuyền Nhi con quá mềm lòng, đôi khi muốn đạt được thứ gì đó cần phải ngoan độc một chút, bằng không, cả đời cũng chỉ có thể nhìn thứ mình thích rơi vào tay người khác, biết chưa?!"


Ta bị thị vệ giữ chặt, chợt mỉm cười, cười hai mẫu tử trước mặt mình!


Cảnh tượng thật quen thuộc, nước mắt không ngừng rơi. Ta dùng sức đẩy tên thị vệ ra, cười lạnh nhìn mẫu tử bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, ngay cả tâm tư cũng lạnh lùng tàn độc y như nhau!


Ta chỉ không rõ trước kia Thái Hậu đã che giấu như thế nào, mà có thể biến Liên Thành Tuyền thành con gái của Duệ Khâm Vương gia!


Liên Thành Tuyền cũng thật đáng thương, yêu Liên Thành Chích, nhưng lại bị thân phận mà mẫu thân ban cho trói buộc. Nếu tính theo vai vế, coi nàng ta là tỷ tỷ của Liên Thành Chích thì đúng hơn? Nàng ta, Liên Thành Giác và cả Hoàng đế, ba người bọn họ đều bằng tuổi nhau!


Nàng ta cũng không thể quang minh chính đại mà yêu Liên Thành Chích, bởi vì trên danh nghĩa bọn họ là tỷ đệ! Thái Hậu căm ghét ta là vì bà không thể ngăn cản Liên Thành Chích lấy ta làm vợ, khiến con gái của bà ta tuyệt vọng đau thương, bởi vì mọi chuyện đều do bà ta gây nên!


Cho nên bà ta trút hết thù hằn lên đầu ta, bắt ta thừa nhận quả đắng mà bà gây ra bởi ham muốn quyền lực!


"Không cần gọi thị vệ làm gì cho phiền phức, ta tự đi được!"


"Hoàng Thượng giá lâm!"


Ta vừa định xoay người rời khỏi phòng, thì lại bị một tiếng hô của thái giám làm cho kinh sợ ngừng bước.


Sắc mặt của Thái Hậu và Liên Thành Tuyền chợt thay đổi, có chút tái nhợt. Ta lẳng lặng đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn mọi thứ. Có lẽ hoàng đế này cũng không vô dụng như lời đồn.


Nhìn biểu hiện của Thái Hậu cũng có thể đoán ra được, bà ta sợ không thể khống chế được hắn, cho nên mới không dám uỷ quyền, mà âm thầm áp chế hắn trên mọi phương diện. Thậm chí, hắn vừa muốn gặp ta liền bị Thái Hậu ngăn trở, theo dõi nghiêm mật đến thế, chỉ có thể nói, Hoàng đế không mang huyết thống hoàng gia này nhất định là một người không đơn giản!


"Nhi thần bái kiến mẫu hậu, chúc mẫu hậu Phúc Thọ an khang!"


Ta không tự chủ được mà ngước nhìn về phía người đang mặc bộ y phục hoàng kim trước mắt, cũng thấy hắn cũng đang cười khó hiểu nhìn mình, dáng vẻ đầy tà khí làm tim ta như ngừng đập trong phút chốc. Đôi mắt kia thật quen thuộc, tựa như đã từng nhìn thấy ở đâu!


"Tuyền, Tuyền Nhi thỉnh an Hoàng Thượng!"


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.