Ngược Thiếp

Chương 74: Đánh hắn



Ta nao nao, không khỏi cười ra tiếng, vừa buồn cười lại vừa bất lực nhìn Bắc Nguyên Cách. Bây giờ ta mới nhận ra hóa ra tiểu nha đầu này đến đây, mục đích chính không chỉ có xin lỗi mà còn muốn thuyết phục ta, khiến ta thiếu chút nữa thì dao động vì nàng.


Cho mình một cơ hội sao? Ta không khỏi cười khổ, ta chưa từng sao? Nhưng kết cục của ta là gì?


"Công chúa điện hạ, mời cô trở về. Nếu Niếp cốc chủ có thể buông tha cho ta thì càng tốt. Nếu không thể, thì Thanh Thương cũng không ngồi ở đây chờ chết, để mặc cho các ngươi khống chế. Cả đời này, ta đã sống dưới sự quản thúc của người khác, vất vả lắm mới có được cuộc sống của riêng mình. Ta không muốn ném mình vào hố lửa đó đâu, để rồi lại nhận lấy những tổn thương mà ta không cần phải chịu đựng."


Bắc Nguyên Cách còn muốn nói cái gì đó, nhưng có lẽ là cảm động trước vẻ mặt chua xót của ta, nên nàng chỉ há miệng thở dốc, không hề phát ra tiếng nữa.


Khi sắp chia tay, nàng bỗng bắt lấy tay ta, hốc mắt đỏ hoe, nói: "Thật sự xin lỗi, đều là vì ta tùy hứng. Tỷ yên tâm, ta sẽ trở về cầu xin Niếp đại ca. Đây vốn là chuyện riêng của ta, ta phải tự mình giải quyết. Ta nhất định sẽ trả lại sự tự do cho tỷ!"


Thấy bóng nàng biến mất ở ngoài cửa, bàn tay vừa mới bị nàng nắm lấy không khỏi siết chặt lại, lặng lẽ thu vào trong tay áo. Ta xoay người đi vào trong phòng, chắc chắn là không có ai, mới mở bàn tay ra, là một chiếc chìa khóa bằng đồng và một tấm bản đồ được vẽ rất tỉ mỉ, mặt trên có đánh dấu địa hình của Diệt Tình Cốc và hướng đi tới Lâu Vũ Danh, ở đó có một gian phòng giam giữ Cát Cánh tỷ tỷ và hai người kia.


Ta nghĩ chiếc chìa khóa này hẳn là dùng để mở khóa gian phòng giam giữ ba người kia. Bắc Nguyên Cách bí mật đưa cho ta những thứ này là thật lòng muốn để chúng ta rời đi. Trong lòng ta không khỏi phấn khích, nhưng chỉ được một lúc, ta lại không thể không đối mặt với sự thật.


Làm thế nào mới có thể rời khỏi căn phòng này? Mà cho dù có cứu được họ, thì với địa hình quỷ dị cùng các cao thủ trong Diệt Tình Cốc, bọn ta trốn ra ngoài bằng cách nào đây?


Ta ra sức lắc đầu, không cho bản thân mình suy nghĩ nữa. Bất kể có như thế nào thì cũng phải thử một lần. Dù có thất bại, thì kết cục xấu nhất cũng chỉ giống như bây giờ thôi sao, cần gì phải lo lắng!


Vì vậy, trước khi màn đêm buông xuống, ta đã thu dọn đồ đạc, cẩn thận nghiên cứu bản đồ một lúc. Lúc này ta mới phát hiện hóa ra bên ngoài gian phòng này được bố trí theo trận pháp ngũ hành bát quái, khó trách ta lại không thoát ra được.


Cho dù không có ai ở bên ngoài trông coi, nhưng nếu không hiểu về trận pháp này thì cũng không thể thoát ra khỏi đây. May là từ khi còn nhỏ, ta đã từng cùng ba vị tỷ tỷ học qua về trận pháp. Chỉ cần có thể thoát ra khỏi nơi này và tìm thấy ba người kia là mọi chuyện sẽ ổn. Cát Cánh tỷ tỷ và Lãnh Địch đều là những người tinh thông trận pháp.


Đến tối, sau khi hai người hầu thu dọn bát đũa đã dùng xong, ta liền tắt đèn sớm rồi giả vờ đi ngủ.


Ngồi ở trong phòng, đêm càng sâu, có lẽ bởi vì căng thẳng, nên cơn buồn ngủ cũng biến mất. Mãi đến nửa đêm, khi chắc chắn mọi người đã ngủ, ta mới lặng lẽ mở cửa, bước từng bước đi vào trận pháp ngũ hành.


Ban đêm có hơi tĩnh mịch. Những tòa nhà cao ngất che khuất bầu trời đen kịt, trên đỉnh đầu chỉ phát ra vài tia sáng le lói. Nơi đây không có ánh trăng, mà chỉ có một vài ngôi sao sáng lấp lánh. Những bóng ma từ bốn phía khẽ lay động, khiến ta nhất thời thấy hơi hoảng sợ.


Ta bước thật thận trọng, mồ hôi lạnh túa ra thành từng giọt. Chỉ cần đi nhầm một bước là sai cả dặm, nên ta phải hết sức cẩn thận.


Ước chừng thời gian khoảng nửa nén hương, bước chân của ta càng ngày càng trôi chảy hơn. Trong lòng ta sớm đã biết mình sẽ thoát khỏi nơi này nhưng ta vẫn không dám thả lỏng. Niếp Khinh Phạm có thể làm đến cốc chủ của Diệt Tình Cốc, ở trên giang hồ vừa nghe thấy tên đã khiến người ta biến sắc, thì chắc chắn không phải là người đơn giản. Cho nên, ta không dám sơ suất, nghĩ mình có thể thoát khỏi hắn dễ dàng như vậy.


Rốt cuộc cũng bước ra khỏi trận pháp. Lúc này ta mới giật mình nhận ra cả người mình đã ướt sũng mồ hôi lạnh, có lẽ là do ta đã quá căng thẳng rồi.


Thả lỏng một chút, ta thở hổn hển nằm trên bệ đá, ngẩng đầu đánh giá xung quanh, bây giờ mới thấy sững sờ.


Nơi này vẫn là đình viện kia! Tuy ta luôn tự nhủ mình là một tiểu thư khuê các, không thể nói ra những lời thô tục, thấp hèn, nhưng vào lúc này ta chỉ có thể trút giận bằng một câu chửi thề.


Ta đi mất nửa ngày, vậy mà vẫn quanh quẩn ở chỗ này, nghĩ đến đây ta chỉ thấy chán nản, hốc mắt đỏ hoe.


Rơi vào kết cục thê thảm như vậy, ta thấy mình đã làm chuyện thương thiên hại lí bao giờ, mà phải rước lấy những chuyện nhục nhã như vậy chứ!


Ta đang buồn bực, thì bỗng nghe thấy từ phía sau vang lên một tiếng cười chói tai, không cần quay đầu lại cũng biết đó là cái tên cốc chủ đáng ghét kia.


"Mộc cô nương chật vật như vậy, xem ra là do Niếp mỗ tiếp đãi không chu đáo rồi!"


Hắn cười tà ác, ánh mắt hiện lên vẻ quỷ dị. Không chờ ta mở miệng quát mắng thì hắn đã phẩy chiếc quạt lông lên trời. Lập tức có hai gã thị vệ mặc đồ tím xuất hiện như bóng ma, cung kính quỳ gối sau lưng hắn.


"Ngươi muốn làm gì với ta? Niếp cốc chủ, ta tôn trọng ngươi vì ngươi là cốc chủ của Diệt Tình Cốc, đồng thời cũng vì nể mặt công chúa Bắc Nguyên Cách mà không muốn so đo với ngươi, nhưng ngươi đừng có khinh người quá đáng! Ta với ngươi xưa nay không oán không thù, vì sao lại không để cho ta sống bình yên chứ? Vì sao các ngươi lại muốn đẩy ta vào những chuyện này?! Ta đã sớm nói qua, cho dù các ngươi muốn đối đầu hay hủy hoại Liên Thành Chích thì cũng chẳng sao cả, tất cả đã không còn liên quan tới ta nữa rồi. Còn việc thay nàng ta gả đi là chuyện không có khả năng, các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta làm vậy?!"


Nỗi bất bình cùng oán hận trong lòng ta càng lúc càng tăng thêm, nhưng ta chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn hắn, vậy mà hắn lại cười yếu ớt, khẽ lắc đầu rồi thờ ơ nói:


"Ta đã nói rồi, một khi dính dáng tới Diệt Tình Cốc, muốn thoát khỏi đây nào có dễ dàng. Huống hồ, giải pháp tốt nhất cho chuyện này là cô thay Cách Nhi gả đi. Quả thật ban đầu bởi vì Cách nhi không hiểu chuyện, ta cũng thuận theo ý nàng mà bắt cô đến đây, chẳng qua vào lúc này, ta lại thấy rất hứng thú với khoảnh khắc Liên Thành Chích xốc khăn lên, chứ chẳng phải cái gì khác, đơn giản là quá mức tò mò!"


Một hơi nghẹn ở trong lòng, ta cố hết sức để trấn tĩnh lại, nhưng chẳng thể làm gì, ngược lại còn thấy tức chết đi được. Chẳng trách người ngoài lại coi Diệt Tình Cốc như là rắn rết, đến bây giờ ta cũng hiểu rồi, Niếp Khinh Phạm như vậy thật khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, bị hắn quấn lấy cũng giống như gặp phải cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi đã tu luyện thành tinh, giãy không ra, mà chỉ có thể rơi vào địa ngục.


Ta hít một hơi thật sâu, bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi. Nỗi chua xót trong lòng không ngừng trào ra xông vào hốc mắt. Cảm giác được có một thứ ấm áp muốn tràn ra, ta vội ngẩng đầu, ép nó quay lại.


"Thật sự, ngoài chuyện đó ra, ta không còn lựa chọn nào khác sao?!"


Ta lạnh lùng hỏi, không có quá nhiều biểu cảm. Những người này chỉ biết giẫm đạp lên nỗi đau khổ của người khác, mà cúi đầu cười nhạo, thấy hả hê trước câu chuyện hoang đường này.


Một hưu thê lại bị yêu cầu làm thế thân gả cho chồng trước của mình. Nam nhân máu lạnh ấy, ta hận hắn, ta oán hắn, tại sao lại nhẫn tâm với ta như vậy?


Niếp Khinh Phạm khẽ vuốt cằm, ánh mắt sâu xa kia đã che giấu quá nhiều cảm xúc. Hắn phất tay với hai gã thị vệ huy đứng ở phía sau, bình tĩnh nói: "Đưa Mộc cô nương ra khỏi Diệt Tình Cốc, không được cho tiểu thư biết. Kế tiếp nên làm thế nào, ta sẽ báo cho các ngươi sau!"


"Vâng, cốc chủ!"


Bóng dáng của hai người họ khẽ lay động. Cho dù ta có cố mở to mắt đến cỡ nào thì cũng không thể thấy được bọn họ đã đến trước mặt ta bằng cách nào. Hai người này tuy cư xử rất lịch sự nhưng cũng không hề ngại ngần, khí thế áp bức khiến ta không thể phản kháng.


Đối mặt với chuyện này, cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng sẽ bị chọc tức. Ta oán hận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn đang tươi cười tự đắc kia, cắn răng hỏi: "Ngươi đưa ta tới chỗ nào?! Bằng hữu của ta đâu?!"


"Mộc cô nương đừng tức giận. Niếp mỗ sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến cô. Bằng hữu của cô sẽ ở đây làm khách cho đến khi cô được gả đi. Nếu cô ở lại đây, thì Cách Nhi sẽ nghĩ cách cầu xin ta thả cô đi mà ta lại không muốn mất đi niềm vui lớn đâu!"


Hắn liếc mắt nhìn hai tên thị vệ, mặc cho ta có kêu gào đến như thế nào thì vẫn không thể ngăn được những bước chân chập chờn ma quái của họ. Chỉ trong nháy mắt, ta đã bị bọn họ nâng lên rồi dùng khinh công bay đi. Cả người ta như chìm vào trong mây mù, dưới chân trống rỗng.


Trong đêm tối, hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Đương nhiên ta cũng không biết mình đang ở đâu. Hai người kia dường như có thể nhìn thấu màn đêm, bước chân vô cùng trôi chảy, không hề bị ảnh hưởng trước sự vùng vẫy của ta.


Cái tên Niếp Khinh Phạm kia thật đáng ghét, từ trước đến nay ta chưa từng ghét ai đến thế!


Trong lúc vật lộn, đột nhiên ta cảm thấy bả vai tê dại. Đầu óc ta bắt đầu choáng váng, toàn thân dần mất đi sức lực. Cuối cùng ta chỉ mơ hồ nghe thấy được một người trong số họ nói:


"Ngươi đang làm cái gì vậy? Cốc chủ chỉ bảo chúng ta đưa nàng đi tới hoàng cung của Bắc Nguyên Quốc, tại sao phải đánh ngất nàng?"


"Đúng là đồ ngốc, để như vậy không phải sẽ rất phiền toái sao? Nếu để nàng ta tỉnh thì mọi chuyện sẽ bại lộ mất. Bây giờ cứ hóa trang nàng thành công chúa giả, rồi nói với cung nữ trong điện là công chúa đang bị bệnh, hoàng thượng đến thăm cũng không thể tiếp được. Cho dù đến lúc đó có bị phát hiện, thì hoàng đế của Bắc Nguyên Quốc cũng không còn thời gian để tới Diệt Tình Cốc tìm người nữa. Đợi đến khi nói cho ông ta biết sự thật, thì cũng chỉ còn cách để nàng gả đi! Thế này an toàn hơn, vừa nãy cốc chủ đã nói với ta! "


Phần còn lại, ta không thể nghe thấy được nữa. Bên tai ta chỉ còn tiếng vang ù ù, trong lòng không ngừng chửi rủa cái tên Niếp Khinh Phạm nham hiểm, bỉ ổi kia.


Nếu ta thật sự gả đi, đúng như ý của hắn, thì không thể tưởng tượng nổi mọi chuyện sẽ hỗn loạn đến mức nào đây. Ta chính là kẻ thù của người dân Thánh Viêm Hướng, cũng là kẻ đã phản bội Liên Thành Chích, người mà hắn hận, người đã bắn tên về phía hắn. Không cần nghĩ, ta cũng đoán được kết cục thảm hại của mình.


Ta mang theo nỗi căm phẫn dần chìm vào trong bóng tối. Bắc Nguyên Quốc nằm ở phương bắc, nối liền với Thánh Viêm Hướng và Bắc Phiên. Nơi đây chủ yếu mưu sinh bằng nghề thủy sản và chăn nuôi, ngoài ra còn có nghề gieo trồng ngũ cốc. Tuy phong tục tập quán đã dần bị đồng hóa nhưng nơi đây vẫn giữ được những phong tục độc đáo của người du mục. Con người có tính cách vui vẻ. Tuy nhiên, do các vấn đề về khí hậu, địa chất, cộng thêm với diện tích nơi đây tương đối nhỏ cùng dân số ít, cho nên thế lực của Bắc Nguyên Quốc vẫn còn kém xa Thánh Viêm Hướng rất nhiều.


Sau khi bị trúng thuốc mê của hai người đó, đến lúc tỉnh lại, ta đã thấy mình đang nằm trong một tòa cung điện vô cùng lộng lẫy, tuy không tinh xảo như hoàng cung của Thánh Viêm Hướng nhưng đồ đạc bên trong cũng toàn là bảo vật hiếm có. Nghe nói đây là nơi ở của Bắc Nguyên Cách, cô công chúa út của Bắc Nguyên Quốc.


Trong lòng ta thầm chửi rủa, cái gì mà lễ nghi của tiểu thư khuê các đều sớm đã tiêu tan không còn một mảnh. Ta cử động cơ thể mềm nhũn, muốn đứng dậy, nhưng lại nặng nề ngã xuống giường.


Mùi thuốc nồng nặc trong căn phòng, khiến ta nhịn không được co rúm bả vai.


Lòng ta bùng bùng lửa giận. Bọn họ biến ta thành người thế thân, thật sự khiến cho mọi người nghĩ rằng Bắc Nguyên Cách bị bệnh nặng là do trong lòng suy sụp. Hoàng đế Bắc Nguyên đã đến đây vài lần, nhưng đều bị cung nữ ngăn cản nói rằng công chúa tâm tình không tốt, không muốn gặp ông nên đã chặn lại.


Ta nằm ở trong điện, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, liên tục nôn ra máu. Cung nữ kia rõ ràng là người của Diệt Tình Cốc. Những người này quả nhiên là đang thông đồng với nhau.


Để làm giống thật, mấy cung nữ đó cũng đun thuốc một ngày ba bữa. Ta không khỏi cười lạnh, làm gì có thuốc bổ cho ta, rõ ràng là thuốc tê làm mềm gân cốt!


Thừa dịp cung nữ vẫn chưa vào trong, ta vội vàng cử động cơ thể, tuyệt đối không thể uống thuốc nữa. Mắt thấy ngày đại hôn sắp đến, trong lòng ta càng thêm lo lắng, ở trong này quả nhiên là kêu trời không ứng, gọi địa mất linh*.


*Kêu trời không ứng, gọi địa mất linh: Gọi trời đất cũng không nhận được hồi âm. Tương tự là hoàn cảnh rất khó khăn, không có bất kỳ sự giúp đỡ nào.


Nếu ta có thể rời khỏi đây và tìm thấy hoàng đế Bắc Nguyên, thì nhất định ta sẽ có cơ hội được cứu, cho nên ta phải trốn đi, không thể uống thuốc được nữa!


Ta cố gắng di chuyển cơ thể gầy gò muốn trượt ra khỏi giường. Những ngón chân co quắp lại ngay khi bàn chân chạm vào nền nhà lạnh lẽo. Ta ngạc nhiên đến mức hít vào một ngụm khí lạnh.


"Trời ạ! Mùa đông ở phương bắc lạnh thật."


Nếu có thể, ta thực sự không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp, nhưng ...


Ta ngửi ngửi, mùi thuốc trong không khí càng lúc càng nồng nặc, chứng tỏ cung nữ giao thuốc đã sắp tới gần. Nếu ta không trốn thì e rằng bát thuốc độc kia sẽ tới miệng ta, mà ngay cả hy vọng trốn thoát cũng sẽ tiêu tan. Xem ra hai tên thị vệ núp trong bóng tối đã rời khỏi đây, sau này tuyệt đối sẽ không còn cơ hội tốt như vậy đâu!


"Haiz!"


Sau khi để bàn chân thích ứng với nhiệt độ của sàn, ta mới vén chăn lên, rồi quấn lấy thân hình mỏng manh của mình, run rẩy nhìn xung quanh tìm chỗ trốn.


Vào lúc cấp bách như vậy, e là không thể rời khỏi căn phòng này rồi, hơn nữa thân thể cũng không cho phép. Trước tiên chỉ có thể ẩn nấp chờ cho thuốc phát huy hết tác dụng rồi mới tiếp tục nghĩ cách được!


Ta cố kéo chiếc giường ra, phát hiện ở phía sau có một khoảng trống vừa đủ để chứa người mình, thì lập tức nhảy vào ô trống đó rồi chui vào trong gầm giường. Sau đó ta lại đẩy chiếc giường về chỗ cũ, khoảng trống kia đã hoàn toàn bị bịt kín.


Ta nở một nụ cười chua chát, không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh thê thảm đến vậy, quên đi, chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn.


Ta có thể chắc chắn nếu ta tiếp tục rơi vào tay của Liên Thành Chích một lần nữa thì cuộc sống sau này sẽ chẳng dễ dàng tí nào. Ban đầu ta còn có một thân phận danh chính ngôn thuận, những thị thiếp hạ nhân đó sẽ không dám làm gì ta, nhưng nếu ta thực sự trở thành một cô công chúa giả, mà còn là một cô công chúa giả bị hắn ghét, thì kết cục cũng có thể đoán trước được rồi.


"Công chúa điện hạ, ngài ở đâu vậy? Công chúa điện hạ......"


Tiếng gọi của cung nữ kia vừa hoảng sợ vừa lo lắng. Ta trốn ở dưới gầm giường không khỏi cười lạnh, tiếng gọi của công chúa điện này cũng thật thâm tình quá đi!


Ta thận trọng nín thở không dám nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã thấy một đám cung nữ xông vào phòng tìm kiếm xung quanh. Có lẽ chẳng ai ngờ được dưới chiếc giường kín mít lại trống không. Thấy bọn họ không đi tới chỗ này, trái tim ta cũng bất giác thả lỏng một chút.


"Nếu người không có trong phòng, hãy phát tín hiệu thông báo cho cốc chủ!"


Một cung nữ thường hay hầu hạ cho ta lạnh giọng nói, nào còn dáng vẻ dịu dàng đáng yêu như ngày thường. Nàng bình tĩnh chỉ huy các cung nữ khác, nhanh chóng tới các nơi khác tìm kiếm.


Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân đơn điệu, ta không khỏi rầu rĩ, chẳng lẽ vẫn còn người ở lại trông coi? Cái này thì xong rồi!


Ta đang than thở, thì tiếng bước chân ở bên ngoài lại biến mất. Đợi một lúc lâu mà không nghe thấy tiếng động gì, trên đôi môi ta không khỏi nở một nụ cười. Lúc này ta mới chậm rãi dời người ra ngoài, rồi nhìn xung quanh, thật sự không có ai cả.


Đi qua một dãy hành lang dài, bộ y phục mỏng manh trên người ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ta quấn chặt áo gấm trên người để ngăn gió lạnh thổi vào, đôi chân trần cũng đã sớm tê dại, nhưng ta vẫn bước đi không ngừng, không còn cảm giác gì nữa.


Toàn bộ cung điện đều bị tuyết dày bao phủ. Những bông tuyết trắng xóa vẫn không ngừng rơi xuống. Hoa viên trống không đã bị thay thế bằng một màu trắng ảm đạm. Trên những cành cây khẳng khiu đọng lại một vài bông tuyết trong suốt, tạo thành những nhánh hoa băng nở rộ dưới khung cảnh thê lương. Ta như thể lạc vào một chốn thần tiên, say sưa mải mê ngắm nhìn.


Nhưng, cũng chỉ trong phút chốc, ta đã tỉnh táo lại, cẩn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.