Ngược Thiếp

Chương 78: Tuyệt vọng



Vào đêm đông lạnh giá, những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên ngọc lưu ly lấp đầy bầu trời đêm trong veo, rải rác tựa như những hạt mưa rơi dưới màn đêm tối. Không khí có phần hơi se se lạnh, tuyết trên mặt đất đã kết thành băng, kẽo kẹt theo từng bước chân.


Nụ hôn của hắn giống như ngọn lửa nằm giữa thảo nguyên, càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ. Nó không giống với sự đụng chạm trong quá khứ, không có cưỡng đoạt, không có tổn thương, chỉ có sự ấm áp dịu dàng đầy trời, khiến ta tình nguyện chìm vào trong đó, không bao giờ tỉnh lại nữa.


Một nụ hôn đầy cám dỗ, rơi vào khuôn mặt thanh tú. Hắn duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng phác thảo, lướt qua hàng lông mày mỏng như lá liễu, xẹt qua chiếc mũi nhỏ nhắn mịn màng, cuối cùng lại đáp xuống đôi môi đã bị hắn hôn có hơi sưng đỏ, khẽ mở ra để hít thở không khí.


Cảm giác nhột nhột như lông ngỗng. Không biết từ bao giờ ta đã trở lại Noãn Các. Ta cứ ngây ra nhìn chằm chằm vào căn phòng quen thuộc. Sự im lặng không phản ứng của ta dường như đã khiến hắn tức giận. Có một chút ác ý cũng có một chút trừng phạt, hắn căm giận cắn vào môi ta, cố gắng tăng thêm lực đạo để trêu chọc ta.


Thanh âm ướt át giữa hai làn môi, vừa ái muội lại vừa thân thiết, lọt vào tai càng khiến người ta kích thích không thôi. Đó không phải là lời tâm tình, mà so với lời tâm tình còn nóng bỏng hơn rất nhiều, khiến hồn phách đang phiêu dạt của ta bỗng chốc thanh tỉnh. Ta muốn mở miệng, nhưng lại bị hắn trói chặt vào lòng, không thể trốn tránh trước những đòn tấn công của hắn.


Tà âm kia khiến tim ta đập loạn nhịp. Ta định đưa tay lên để che hai tai lại, không muốn nghe thấy tiếng thở dốc hay rên rỉ mơ hồ nữa, nhưng còn chưa kịp động thủ, hắn đã nhanh hơn một bước giữ chặt lấy cổ tay ta, đặt sang hai bên.


"Liên, Liên Thành Chích. . . . . ."


Ta hơi kinh sợ hô nhỏ, lo lắng muốn lùi về. Những ký ức đáng sợ kia lại hiện lên, ta không thể quên được lần đầu tiên ấy, là hắn cường thủ hào đoạt, là Tiểu Y chết thảm dưới những đòn roi, cũng không thể quên được lần thứ hai, hắn mãnh liệt bá đạo, khiến ta đau đớn thống khổ, lại càng không thể quên được dáng vẻ lúc hắn cùng thị thiếp hoan ái. Ta đã tự nhủ với mình phải quên đi, nhưng thật khó, thật khó mà......


"Thương Nhi, không sợ, ta sẽ không để nàng bị tổn thương đâu, tuyệt đối sẽ không......"


Có lẽ cảm nhận được sự sợ hãi của người dưới thân, hắn hơi dừng lại, thở dài một tiếng, rồi ôm chặt ta vào lòng, khẽ thì thầm những lời xin lỗi, hối hận về quá khứ.


Ta vùi mặt vào trong lòng hắn, làm ướt đẫm tà áo trước mặt. Ta không hiểu nỗi hoảng sợ chợt trào dâng trong lòng, ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang sắp xảy ra, ta không còn nhiều thời gian để ở bên cạnh hắn nữa, ta không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng ta không thể ngăn nó lại được.


Ta chỉ có thể cố gắng quên đi nỗi sợ hãi, dùng sức ôm chặt lấy eo hắn rồi buông tay ra, nhưng ta không biết, chỉ một hành động nhỏ nhặt ấy cũng có thể khiến hai người rơi xuống địa ngục, vạn kiếp bất phục!


Y phục bị cởi ra, da thịt lõa lồ cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo, nhưng chưa được bao lâu, thân hình ấm áp của hắn đã chùm lên, nóng đến kinh người.


Ta chậm rãi nhắm mắt lại, không dám nhìn vào vẻ mặt của hắn lúc này, nhưng càng như thế cơ thể ta lại càng thêm mẫn cảm, mỗi cái động chạm của hắn đều khiến ta run lên nhè nhẹ.


Hắn hôn người dưới thân, mỗi chỗ hắn hôn qua đều để lại ấn ký cho riêng mình. Trên da thịt trắng như tuyết là những dấu hôn hồng hồng, cảnh đẹp ý vui, khiến hắn có một loại khoái cảm lạ lẫm trước nay chưa từng có.


Giây phút này giữa hắn và nàng đã vô cùng thân thiết. Hương thơm ngọt ngào vờn quanh mũi hắn. Hắn tham lam vùi sâu vào bộ ngực sữa hơi phập phồng kia, nhẹ nhàng cắn mút theo từng nhịp điệu.


Trên bụng bỗng truyền đến cảm giác đau đớn, ta hơi nhíu mày, cắn răng nhịn xuống, nhưng tâm trí vẫn không tự chủ được mà bay đi. Trong lòng ta rối loạn, không biết là đang suy nghĩ cái gì, giống nhau đã thoát khỏi thế gian này, đứng trước cửa luân hồi, cảm giác mê mang và khủng hoảng ập tới.


Liên Thành Chích ngẩn ngơ, nhìn người dưới thân mở to hai mắt nhưng tâm trí đã bay đi chỗ nào rồi, trong lòng thất bại đến cực điểm, nàng không có cảm giác gì trước sự đụng chạm của hắn sao?


Nàng có thể ngây người vào lúc này khiến hắn cảm thấy giữa nàng và hắn vẫn còn tồn tại một khoảng cách, cho dù có thân mật quấn quít như vậy, nữ nhân này vẫn chỉ thuộc về nàng, mà không thuộc về hắn, hắn chán ghét cảm giác này, vô cùng chán ghét.


Nàng vẫn không muốn tin hắn sao? Không phải nàng đồng ý rồi sao?


Hắn siết chặt nắm đấm, tiếp tục xâm lược một lần nữa, lực đạo lần này mạnh hơn rất nhiều. Hắn không chút lưu tình xuyên qua chỗ đó, không hề có sự kiên nhẫn. Hắn không thể để cho nàng thẫn thờ như vậy.


Hắn khóa chặt hai tay quanh eo nàng, buộc nàng phải hùa theo ý hắn. Hắn biết nếu dịu dàng một chút, khiêu khích một chút, hắn muốn bù lại hai lần thua thiệt trước đây, hắn thiếu nàng rất nhiều, hắn muốn làm nàng đau, cũng muốn yêu nàng, nhưng vào giờ phút này hắn làm không được, điều hắn muốn bây giờ chính là hung hăng để lại dấu vết trên người nàng.


Là đau cũng tốt, không thoải mái cũng thế, nàng phải nhớ kỹ tất cả những thứ hắn đã để lại trên người nàng. Hắn khiến nàng đau như thế nào, sung sướng như thế nào, đặc biệt nhớ kỹ nàng là của hắn.


Nhìn vào ánh mắt mờ mịt của nàng, cùng nụ cười mơ hồ ấy, hắn không khỏi hoảng sợ, nàng vẫn không tin hắn, cho dù hắn đã vì nàng mà từ bỏ tất cả các thê thiếp, vậy mà nàng vẫn không tin hắn sao?


Hắn biết nàng chán ghét mọi thứ ở nơi đây. Mỗi khi ở bên cạnh hắn, nàng sẽ nhớ lại những quá khứ đau thương, nhưng hắn đang thay đổi, hắn đang cố gắng sửa chữa, hãy cho hắn thêm một chút thời gian là được rồi......


Lần mây mưa này quá kịch liệt khiến ta hít thở không thông. Ta khẽ mở miệng ra muốn lấy càng nhiều không khí càng tốt nhưng vừa mới há mồm, hắn đã ngậm lấy môi ta, khiến cho không khí mà ta hít vào toàn là hơi thở của hắn.


Ta kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu vì sao đột nhiên hắn lại phẫn nộ như thế, ta chọc tới hắn rồi sao?


Ta mơ màng nhìn hắn, nhìn hắn tựa hồ như muốn phát tiết*, nhưng lại không thể tìm ra lối thoát, có chút bất lực, có chút khủng hoảng, lần đầu tiên ta thấy con người hắn yếu ớt như vậy.


*phát tiết: bộc lộ, trút


Cảm giác đau đớn ở bụng dần biến mất, tâm trí của ta cũng dần khôi phục. Ta khẽ thở dài, vươn tay ôm lấy hắn, dịu dàng trấn an......


Thật ra nam nhân này, so với ta còn yếu ớt mẫn cảm hơn......


Đến khi mọi chuyện kết thúc, nghe hắn khàn khàn thì thầm bên tai ta như đang nỉ non van xin ta hãy tin hắn, nỗi trống trải trong lòng ta cũng dần được lấp đầy.


Ta hơi cuộn mình lại, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong chăn bông, chỉ để lộ ra hàng mi dài cong cong che đi đôi mắt. Nhưng trong lòng ta lại đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh.


Hắn nằm ngửa trên giường, hai mắt nhìn thẳng vào cặp long phượng chạm khắc tinh xảo trên đầu giường, tuy đang nhìn chăm chú nhưng trong đầu hắn từ đầu đến cuối không hề có suy nghĩ gì.


"Thương Nhi, tin ta được chứ? Cho ta một chút thời gian, ta sẽ dẫn nàng đi, mặc kệ nàng muốn đi đâu, ta cũng đi theo nàng, không có những người khác, cũng không có quyền lực tranh đấu, nàng tin ta được chứ?"


Hắn bỗng nghiêng người, kéo ta ra khỏi chăn, sau đó ôm chặt ta vào lòng.


Hắn thẫn thờ nhìn ta đến mê mẫn, khiến cả hai gò má của ta đều đỏ bừng lên. Sau đó hắn chậm rãi cong môi lên, cười yếu ớt, không còn là Duệ Khâm Vương gia lạnh lùng tàn nhẫn, cũng không còn là ác ma khiến ta sợ hãi nữa. Cuối cùng ta thấy hắn đưa ngón tay ra, dừng lại trên hàng lông mi cong cong của ta, nhẹ nhàng phác họa, lưu luyến mà ấm áp.


"Ta sẽ đưa nàng tới nơi mà nàng muốn, sống trong góc nhỏ ở một khu phố náo nhiệt. Chúng ta sẽ có con, sẽ cùng nhau già đi, ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa, cũng không cho phép người khác làm tổn thương nàng, Thương Nhi, Thương Nhi....."


Những điều hắn nói chính là thứ mà ta khát vọng nhất. Hắn đã hiểu được điều mà ta muốn, hắn nhận lời ta, cho nên ta tin hắn, ta chờ ......


Sâu trong phủ viện, phong cảnh tựa như tranh, biển hoa dài vô tận. Hồ nước khổng lồ trong vắt hệt như bầu trời xanh thứ hai, phản chiếu khung cảnh lộng lẫy của vương phủ. Trên mặt hồ có mười cây cầu dài uốn lượn bắc qua, nối liền nhau tựa như những con rồng lớn vờn trên mặt hồ. Xung quanh hồ có vô số các đình nghỉ, sương khói nhàn nhạt bay lơ lửng, làm mông lung tầm mắt của người nhìn.


Tuyết trên mặt đất đã dần tan hết, chỉ còn lại một ít vết tích mờ nhạt, chứng minh cơn mưa tuyết đã từng qua đây. Thời tiết càng ngày càng ấm áp, mùa đông lạnh giá cũng sắp qua đi. Hắn khoác chiếc áo choàng làm bằng lông cáo lên vai ta, đôi bàn tay to mà ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa bờ vai của ta, sau đó kéo cả người ta vào trong lòng mình.


Ta ngoái đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười, sau đó chỉ tay vào cây hoa mai sắp tàn, rồi nói: "Sau này, trong sân nhà của chúng ta sẽ trồng thật nhiều hoa mai. Ta rất thích mùi hương hoa mai thơm mát!"


Hắn giống như cưng chiều gật đầu, đem ta ôm chặt vào lòng, đáp: "Được, nàng nói cái gì thì chính là như thế. Về sau, nhà của chúng ta sẽ do nàng bài trí!"


Nhà......từ này nghe thật là hay, ta luôn chờ, chờ có người cùng ta tạo dựng tổ ấm, tìm lại những kỷ niệm ấm áp, hạnh phúc của năm sáu tuổi. Mẫu thân luôn nói, thật ra người không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần một cái sân nho nhỏ, bên trong có mẫu thân, có phụ thân, còn có ta là tốt rồi.


Nhìn những bông mai đỏ, ta đã cố gắng hết sức để nở một nụ cười rạng rỡ nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà hạ môi xuống.


Ta phải đợi trong bao lâu đây? Ta biết rằng những gì hắn đã hứa với ta sẽ trở thành hiện thực, nhưng ta sợ mình không còn nhiều thời gian để chờ đợi, không còn thời gian nữa......


Ta nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong lòng hắn, che giấu đi những bi thương.


"Gần đây có vẻ chàng rất bận......"


"Ừ, tiểu hoàng đế quá nghịch ngợm, hơn nữa trong triều có một vài đại thần không an phận. Mấy ngày này ta không có nhiều thời gian để ở bên nàng, có phải nàng trách ta không?"


Ta ở trong lòng hắn ra sức lắc đầu, ta không trách hắn, chỉ trách ông trời, trách vận mệnh, vì sao luôn thích trêu chọc như thế, để hạnh phúc trong tầm tay nhưng lại với không được.


Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng phủ lên bụng dưới, rồi ấn mạnh, ta nhíu mày đau đớn, cố gắng thở dốc nhẹ nhàng rồi mới ngẩng mặt lên, thản nhiên cười với hắn:


"Chích, ta muốn vẽ tranh, chàng tới Noãn Các lấy giấy bút giúp ta được không? Phải nhanh lên đó!"


Ta thúc giục rồi rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn, nhìn vẻ mặt tuy nghi ngờ nhưng vẫn cưng chiều kia, ta thực sự muốn nhào vào vòng tay ấy mãi mãi không buông ra.


"Nhanh lên, chậm một chút là mất hết cảm hứng đấy!"


"Nàng đó, bây giờ lại biến ta thành người hầu của nàng, nhưng mà bổn vương cam tâm tình nguyện......"


Nhìn bóng lưng của hắn nhanh chóng rời đi, lòng bàn tay đang run rẩy của ta miễn cưỡng chống vào bàn đá cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Rốt cuộc đôi chân của ta cũng không còn chống đỡ được nữa, lập tức mềm nhũn rồi ngã xuống đất. Ta dùng sức ấn lên bụng dưới, cơn đau thấu xương như muốn xé nát bụng ta, mồ hôi lạnh nhỏ thành từng giọt rơi xuống.


Phong Nguyên Hạo......Rốt cuộc hắn đã làm gì với ta?


Từ ngày ngủ chung với Liên Thành Chích, cơ thể của ta càng lúc càng suy yếu. Vốn dĩ bụng dưới của ta chỉ hơi cồn cào nhưng sau hôm ấy lại càng đau đớn hơn, ta biết, nhất định là độc dược kia đã phát tác, nhanh chóng tấn công vào cơ thể ta, khiến ta có chút trở tay không kịp.


May là chưa có chuyện gì xảy ra với Liên Thành Chích nên ta mới miễn cưỡng yên tâm, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, rõ ràng Phong Nguyên Hạo đã nói muốn dùng ta để giết chết Liên Thành Chích, nhưng hiện tại chỉ có ta bị ảnh hưởng, còn hắn thì chưa bị làm sao cả.


Nhưng ta không dám nói cho hắn biết, Phong Nguyên Hạo nói chỉ có hắn mới giải được loại độc này. Nếu ta càng ở bên Liên Thành Chích lâu hơn, thì chắc chắn hắn sẽ mất mạng!


Vốn dĩ lần trở lại này, ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ ở cùng hắn vĩnh viễn, nhưng bây giờ ta lại lưu luyến trước sự dịu dàng của hắn, càng ngày càng tham lam không nỡ rời đi.


Ta sợ Liên Thành Chích sẽ phát điên lên, cũng sợ những ngày tháng tươi đẹp này quá ngắn ngủi, kết thúc bằng một nỗi đau.


Hắn không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi......


Có lẽ ta đã quá cố chấp, số phận của ta đã được định sẵn là không có được hạnh phúc, nhưng có thể trải qua những ngày tháng tươi đẹp này đối với ta là quá tốt rồi.


Ba ngày nữa, ở bên hắn thêm ba ngày nữa, tận hưởng sự cưng chiều của hắn, sau đó rời đi, cho dù hắn có hận ta, có trách ta không giữ lời hứa. Điều mà ta muốn, hắn đều nguyện ý đem đến cho ta nhưng ta không nhận được rồi...


Mỗi lần phát tác, ta lại cảm thấy sinh mạng dần trôi đi một ít, duyên phận với hắn cũng vơi bớt. Ta cười khổ, khẽ nằm lên bệ đá rồi từ từ nhắm mắt lại.


Chính ta cũng không biết, mọi hành động của ta đều bị thu vào trong tầm mắt của người kia, ẩn chứa đầy sự lo lắng, xót xa.


..............Ngược thiếp............


Ở Trầm Tuyền Các, Liên Thành Tuyền mang vẻ mặt xanh mét ngồi ở trên ghế thở hổn hển. Hai tay siết chặt lại như thể đang bóp cổ người mà nàng hận nhất, chỉ cần dùng sức là có thể khiến người nọ chết không chỗ chôn.


Mỗi lần trốn ở góc xa nhìn hai người họ gắn bó như keo sơn, hận ý trong lòng nàng lại càng tăng thêm một phần. Lúc trước nàng dẫn tiểu hoàng đế tới vương phủ, cố ý để hắn ta tới vườn hoa bắt gặp Mộc Thanh Thương chỉ vì muốn tên tiểu hoàng đế kia thèm muốn trước vẻ đẹp của nàng ta.


Nàng biết tên tiểu hoàng đế kia ham mê nữ sắc tuyệt đối không có mặt ngoài ngoan ngoãn thuận theo Liên Thành Chích như vậy, đợi đến khi tiểu hoàng đế lớn lên, chỉ sợ càng khó khống chế hơn.


Nàng không biết Liên Thành Chích suy nghĩ cái gì, vì sao lúc trước không tự lên ngôi, mà lại tìm một kẻ yếu đuối háo sắc như tên tiểu vương gia kia lập làm hoàng đế. Nàng cười lạnh, hắn đang muốn đào mộ chôn mình sao, chờ tiểu hoàng đế lớn lên, đủ để chấp chính mọi chuyện, chỉ sợ lúc đó hắn sẽ không cam tâm để cho Liên Thành Chích áp chế mình, đến lúc đó, hừ, hắn chết lúc nào cũng không biết đâu!


Nhưng Liên Thành Tuyền nàng đây cũng đủ thông minh, sớm đã tạo lập mối quan hệ tốt với tiểu hoàng đế. Còn đối với Liên Thành Chích, nếu không chiếm được tình yêu của hắn thì cũng không sao, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ được hạnh phúc. Vì vậy lúc nhìn thấy hai người họ hòa thuận như thế, nàng đã tức đến sắp phát điên lên, xem ra phải thực hiện kế hoạch đã được chuẩn bị trước rồi.


Tên tiểu hoàng đế kia đang mải mê hưởng thụ vô số mĩ nữ mà Liên Thành Chích đem đến, vậy thì nàng chỉ có thể tự mình động thủ mà thôi, nàng không tin, với năng lực của nàng mà không thể đánh bại bọn họ!


Nam tử bạch y xoay người rồi lặng lẽ đáp xuống, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận của Liên Thành Tuyền lập tức sáng lên, nàng đứng dậy, vẻ mặt đầy ý cười đi tới chỗ người kia.


"Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện, ta còn tưởng ngươi đã bỏ cuộc rồi!"


Ánh mắt của người kia lạnh đến mức có thể khiến người đối diện đông lạnh thành băng. Sắc mặt của hắn không chút thay đổi liếc mắt nhìn Liên Thành Tuyền một cái, thái độ khinh miệt khiến cho người vốn đang sắp phát điên như nàng hoàn toàn bị chọc giận. Nàng oán hận cắn răng, ngược lại còn cười quyến rũ, đong đưa vòng eo mảnh khảnh đi tới chỗ người kia.


Nàng vươn tay ra muốn chạm vào ngực của người kia, nhưng lại bị hắn dễ dàng tránh được, ánh mắt càng thêm khinh bỉ.


"Không ngờ tiểu thư nhà Liên Thành lại như thế này, so với nữ tử chốn thanh lâu cũng không khác mấy. Khó trách Liên Thành Chích lại xem thường ngươi như vậy!"


Giọng nói của hắn trầm ấm, trong nháy mắt liền chọc cho Liên Thành Tuyền tức đến run cả người, mặt đỏ bừng, hung ác nhìn hắn rồi chế nhạo: "Hừ, ngươi nghĩ Mộc Thanh Thương tốt hơn ta chỗ nào? Xùy, ả ta chỉ biết dùng sắc đẹp để mê hoặc nam nhân mà thôi! "


Một bàn tay to lớn, cứng như sắt siết chặt lấy cổ của Liên Thành Tuyền, khiến nàng ta không thể phát ra âm thanh nào khác, chỉ có những


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.