Ngược Thương

Chương 18: Hạnh phúc không thương



Trong tivi đang chiếu một tập phim nổi tiếng, từ chiếc tivi to đùng một cô gái đau lòng quỳ xuống trước mặt chàng trai nói:

Tại sao tại sao lại buông tay em?

Chàng trai lạnh lùng vô tình đẩy ngã cô gái hét lớn:

Là cô tự tạo nghiệt!! Đàn ông chúng tôi vốn có lòng tự tôn rất lớn. Không thể để một người đàn bà lừa dối và trêu đùa mình được. Nếu yêu tôi vốn cô không nên tự lừa mình dối người về thứ tình cảm không đáng một xu này!! Buông tay!!...

Nhược Nhược bỗng giật mình? Tình cảm không đáng một xu, thật sự không đáng một xu nào sao...?

---------------

Tiếng điện thoại bất chợt rung lên, tay cô cầm điện thoại nhìn vào màn hình. Điềm Điềm??

“Alo? Điềm Điềm có chuyện gì vậy?”

Cô nhẹ giọng hỏi:

“Ừm Nhược Nhược Ngốc haha”

Cô thấy kì lạ. Sao Điềm Điềm có thể cười như khóc vậy? Cũng đã lâu hai người không gặp nhau từ khi Điềm Điềm tới thành phố A.

“Điềm Điềm... Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”

“Nhược Nhược... Anh ấy đã về chỉ là... không nhận ra mình”

“Lớp trưởng sao?”

“Ừ, anh ấy là Chủ tịch công ty chứng khoán toàn cầu Hắc Ngôn. Tên cũng đã đổi thành Hắc Ngạo Ngôn, lý do mình không rõ nhưng... anh ấy... à Lớp trưởng đã sớm quên đoạn tình trẻ con của bọn mình. Lạnh lùng cao ngạo như Mặc Nham năm đó. May quá! Mình đã không còn nhớ!”

Cái gì mà không còn nhớ? Cô không phải không biết, khi Lớp trưởng đi Điềm Điềm đã đau khổ như thế nào. Đêm đó, chẳng phải hai đứa đã ngồi trên cái ghế đá cho tới sáng để khóc như mưa như gió cho đoạn tình kia sao? Bây giờ cô biết Điềm Điềm khó chịu tới phát điên!! Vốn trong chuyện tình kia Điềm Điềm là người theo đuổi trước. Chính cô là người lẽo đẽo đi theo Lớp trưởng mà nói liên hồi, Lớp trưởng chính là không thích Điềm Điềm, có lần còn tuyệt tình nói “Cô xấu xí kém cỏi tới mức làm tôi chán ghét!”

Sau khi nghe xong câu nói đó Điềm Điềm vốn tinh ngịch lại trốn trong phòng chơi bỏ hoang sắp hủy mà khóc âm thầm. Từ đó Điềm Điềm hết sức tránh mặt Lớp trưởng, cô giáo từng xếp Điềm Điềm ngồi cùng Lớp trưởng để học hành tiến bộ hơn. Điềm Điềm mặt mày tái mét, tay chân run rẩy im lặng ngồi cách tới 7 bàn sau Lớp trưởng. Cô hiểu, thời gian đó Điềm Điềm đã đau lòng muốn chết đi. Nhưng sau vài tháng Điềm Điềm hẹn Lớp trưởng ra nói chuyện. Cô nói cô muốn Lớp trưởng hẹn hò 1 tháng, nếu lớp trường không vui cũng không sao, cô vui là được. Rồi Điềm Điềm tiếp tục lẽo đẽo theo Lớp trưởng, nhưng lần này cô chỉ âm thầm đi theo chẳng nói chẳng rằng. Tới nhiều tháng trôi qua, Lớp trưởng lười không quản. Cái gọi là hẹn hò ấy theo Điềm Điềm tới khi Lớp trưởng gặp tai nạn. Và quãng thời gian đau khổ dây dưa nhiều năm khiến Điềm Điềm bây giờ cười cũng rất bi thương. Cô biết, Điềm Điềm đã tự mình vượt qua quá nhiều đau khổ rồi!!

“Điềm Điềm cậu ở đâu? Mình tới”

Sau khi Điềm Điềm nói địa điểm cô vội vàng chạy tới, quên cả nói cho Mặc Nham biết.

Khi tới nơi, tầng lầu cũ nát, cầu thang như muốn sập, sơn tường đã bong ra. Cô nhanh chóng chạy lên lầu 3, cánh cửa nhà Điềm Điềm cũng chỉ khóa hờ. Cô đẩy cửa bước vào thấy Điềm Điềm tóc tai rũ rượi đáng sợ đang gục mặt trên ghế sô pha. Nhìn qua căn phòng một hồi cô nhẹ gật đầu, tuy bên ngoài có hơi cũ nát nhưng bên trong rất gọn gàng sạch sẽ. Cô tiến tới nhẹ ôm Điềm Điềm không nói gì, Điềm Điềm cũng nhẹ nhàng dựa vào vai cô nói

“Nhược Nhược cậu có hạnh phúc không?”

“Mình...”

Rồi cô nhẹ giọng kể, từ khi gặp Mặc Nham ra sao, cùng cô tình một đêm thế nào, và tình hình hiện tại.

Điềm Điềm cười nói:

“Cậu biết không? Lòng tự trọng của đàn ông rất cao. Cậu lừa dối họ, khi họ nhận ra thì chỉ cậu thiệt thòi, mình cậu đau khổ! Cậu lấy gì đảm bảo Mặc Nham không biết, sau này khi nhớ ra anh ta sẽ như thế nào, anh ta sẽ nhớ đến Nhược Nhược sao?” Điềm Điềm lại nở nụ cười đầy ẩn ý “Không đâu! Người con gái anh ta nhớ đến là Cát Lam, cậu chỉ đang tự lừa dối bản thân không đau khổ, cũng tự lừa dối bản thân không bi thương nhưng chính là đau khổ muốn chết đi!”

Từ khi từ nhà Điềm điềm trở về, cô cứ nghĩ mãi không ngừng tới lời nói kia. Về đến nhà, cô thấy Mặc Nham ôn nhu nhìn cô cười:

“Cát Lam, đi đâu mà về muộn vậy?”

“Ừm, đi thăm bạn một chút”

“Được, em tắm rửa rồi ngủ chút đi, anh mệt mỏi đi ngủ trước”

Cô nhìn theo bóng lưng lười biếng của anh mà đau lòng. Bọn họ đã sống chung 2 ngày, cô vẫn như vậy chăm sóc anh. Căn nhà này rất lớn, bên ngoài có ghi biển “Mặc Cát Mặc Nham Vũ Lam”

Cô hiểu, đây là căn nhà mà bọn họ hứa hẹn bên nhau trọn đời!!

Sau khi tắm rửa cô bật tivi lên, tivi đang chiếu một tập phim nổi tiếng. Từ chiếc tivi to đùng, một cô gái đau lòng quỳ xuống trước mặt chàng trai nói:

Vì sao... Vì sao không cần em?

Chàng trai lạnh lùng đẩy ngả cô gái hét lớn:

Là cô tự tạo nghiệt!! Đàn ông chúng tôi vốn có lòng tự tôn rất lớn. Không thể để một người đàn bà lừa dối và trêu đùa mình được. Nếu yêu tôi vốn cô không nên tự lừa mình dối người về thứ tình cảm không đáng một xu này!! Buông tay!!...

Nhược Nhược bỗng giật mình?

Tình cảm không đáng một xu, thật sự không đáng một xu nào sao...?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.