Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 33: Bỏ đi



" Hạc Thần?"_ Hạc Linh vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy em trai ngồi trên ghế sofa, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.

Ân Mẫn Chi vừa thấy thần tiên tỷ tỷ của lòng mình hai mắt liền biến thành trái tim suýt chút thì bay đến ôm chằm lấy chị rồi.

" Ai đây?"_ Hạc Linh đi tới ngồi xuống đối diện với hai người.

" Dạ em là Ân Mẫn Chi ạ, bạn của Hạc Thần."_ Mẫn Chi hai mắt lấp lánh nhìn chị đẹp.

" Cậu còn nhìn như thế nữa thì chị tớ sẽ sợ đấy!"_ Hạc Thần cốc đầu cô một cái, bậc cười nói.

" A, em xin lỗi. Tại chị xinh quá…"_ Ân Mẫn Chi ngượng ngùng gãi gãi đầu.

" Haha, không sao. Em cũng rất xinh."_ Hạc Linh mỉm cười, Mẫn Chi liền ngơ ngẩn. Ôi có khi nào cô thích con gái rồi không? Chị ấy đẹp quá, cười một phát tim cô muốn bay ra ngoài rồi.

" Em… Em cảm ơn chị, chị làm em ngại chết mất."_ Mẫn Chi ôm mặt lắc qua lắc lại. Cả hai chị em bị hành động của cô làm cho buồn cười, Hạc Linh lâu rồi mới thấy em trai cười tươi như vậy.

" A, em có làm một chút đồ ăn mang đến cho chị này. Chị xem có hợp khẩu vị không."

Ân Mẫn Chi cuốn cuồn mở mấy hộp nhỏ ra nhìn Hạc Linh.

" Tự tay em làm sao? Trông ngon miệng thật đó."_ Hạc Linh cầm đũa lên.

" Dạ, nhưng em không biết nó có hợp với khẩu vị của chị không nữa…"_ Bối rối.

" Không sao, chị dễ ăn lắm nên em yên tâm."

Ân Mẫn Chi nhìn theo từng hành động của Hạc Linh, chỉ sợ lơ là một tí là bỏ mất chi tiết nào. Hạc Thần nhìn cô cười không thôi, gặp chị gái anh mà cô liền bật mood đáng yêu trông rất… mắc cười.

" Rất ngon, cảm ơn bé nha."_ Hạc Linh

" Hic, nếu chị muốn em đều có thể ngày ngày mang cơm đó cho chị."_ Ân Mẫn Chi bay sang ôm lấy cánh tay cô nũng nịu.

Hạc Thần xoa trán, Ân Mẫn Chi chính là thấy gái đẹp liền mất hết tiền đồ rồi.

Bạch Thương Tinh bước vào trong nhà nhìn thấy ba và mẹ đang ngồi trên ghế sofa thưởng thức trà.

" Tinh Tinh về rồi à?"_ Mẹ Bạch

" Vâng."_ Trong lời nói có phần yếu ớt.

Bây giờ đầu óc cô trống rỗng cả rồi, nhịp thở cũng không đều nữa.

" Con ăn rồi nghỉ ngơi đi, tối nay chúng ta sẽ đi dự tiệc bàn về hôn ước giữa con và …"_ Ba Bạch

" Hôn ước?"_ Thương Tinh khó hiểu nhìn ba mình.

" Đúng vậy, hôn ước với nhà Dương gia."

" Ba bị gì vậy? Đã ở thời đại nào rồi mà hôn ước vậy?"

" Con ăn nói với ba vậy đó hả? Phép tắt thường ngày đâu hết rồi?"_ Ba Bạch cau mày khó chịu.

" Chuyện này đã được quyết định từ trước rồi… Con ráng nghe lời đi Tinh Tinh."_ Mẹ Bạch

" Ngay cả mẹ cũng như vậy? Ba mẹ cũng chỉ vì lợi ích mà ép con kết hôn với người khác à? Ba mẹ không muốn con hạnh phúc sao?"

Thương Tinh bất lực. Ngày ngày bắt cô ngoan ngoãn, ngày ngày bắt cô tuân thủ nguyên tắc, ngày ngày bắt cô ăn nói dịu dàng,… Bây giờ còn bảo cô có hôn ước với một người cô chưa từng gặp mặt.

" Mất hết nguyên tắc rồi, nguyên tắc con học đâu hả? Sao con…"

" Nguyên tắc? Nguyên tắc? Tối ngày nguyên tắc, ba thì thuộc được bao nhiêu mà cứ nhắc đến nguyên tắc vậy? Nhắc tới nguyên tắc làm con buồn nôn lắm rồi đây."_ Bạch Thương Tinh quăng cặp sách qua một phía làm bể bình hoa thủy tinh.

" Bạch Thương Tinh sao con dám hả?"_ Ba Bạch đứng dậy chỉ tay vào mặt cô.

" Không cần biết con thế nào, nếu như con không chấp nhận cái hôn ước đó thì đừng bước chân vào nhà họ Bạch này nữa."

" Kìa ông."_ Mẹ Bạch đứng dậy vuốt ngực ông ấy cho bớt giận.

Vậy mà vừa nhìn đã thấy Thương Tinh xoay lưng bỏ ra ngoài.

" Con đi đâu vậy hả?"_ Mẹ Bạch

" Biến khỏi căn nhà này!"_ Bạch Thương Tinh

" Đấy thấy chưa, bà chiều nó riết rồi nó sinh ra cái thói tiểu thư đó đấy."_ Ba Bạch ngồi phịch xuống ghế vô cùng tức giận.

" Hay mình hủy bỏ hôn ước đi… Dù gì thì gia đình mình cũng không thiếu tiền…"

" Đã hứa với người ta mà bỏ cái gì? Mặt mũi tôi biết để đâu hả?"

" Ting "

" Ting "

" Ting "

" Ting "

" Ting "

" Ai mà cứ nhấn chuông hoài vậy?"

" Không thấy mưa gió à?"

" Nhấn một chút là …"

Nhất Dật vừa đi học về mới tắm rửa một chút còn chưa kịp mặc áo đã bị tiếng chuông làm chô ầm ĩ đầu óc nên anh chỉ choàng đại áo tắm bên ngoài thôi. Vừa đi ra mở cửa vừa mắng người.

" Thương Tinh?"

" Cậu làm gì ở đây vậy?"

" Sao ướt hết rồi?"

Nhất Dật vô cùng ngạc nhiên khi mở cửa đã nhìn thấy Bạch Thương Tinh ướt nhẹp từ đầu đến chân, vẫn còn nguyên bộ đồ đồng phục ở trường.

" Nhất Dật… tớ ở ké cậu vài hôm nhé."

Bạch Thương Tinh cười cười nhìn anh, vừa nói dứt câu liền ngã xuống may mà Nhất Dật ôm lấy cô kịp lúc.

" Sao vậy?"

" Thương Tinh…"

" Này…"

" Sao cậu nóng quá vậy?"

Nhất Dật ngay lập tức bế cô chạy lên phòng mình.

" Chết tiêt, bị sốt nặng như vậy mà còn dầm mưa là sao?"_ Nhất Dật nhìn cô liên tục thở dốc, chân mày thì cau lại vô cùng khó chịu.

Anh đứng dậy đi tìm cái điều khiển chỉnh cho nhiệt độ trong phòng trở nên ấm hơn.

" Này Thương Tinh…"

" Cậu thay đồ được không vậy? Cứ mặc ướt thế này thì không ổn đâu…"_ Nhất Dật ngồi xổm bên giường chọt chọt vào người cô.

" … "

" Khụ, vậy… vậy tớ thay giúp cậu nhé?"_ Nhất Dật ho một cái nhìn sang hướng khác lại cảm thấy có hơi nóng rồi.

Anh lại liếc nhìn xuống một lần nữa, thấy cô vẫn như vậy anh cũng chỉ biết lắc đầu. Đi đến tủ quần áo tìm cho cô một cái áo vừa vặn một chút.

Nhất Dật để áo lên giường nhìn cô đỏ mặt, anh ho khan vài tiếng tay run rẩy đặt lên cúc áo sơ mi của cô.

" Nhất Dật mày đang nghĩ đi đâu vậy? Đây là bạn của mày đó, lúc nhỏ còn tắm chung mà bây giờ mày ngại cái gì."_ Nội tâm anh gào thét.

Ngay khi Nhất Dật còn đang đấu tranh, tay thì để trước ngực Thương Tinh đụng vào cúc áo mà tay cứ run run thì Thương Tinh bắt lấy tay anh lại.

" Tớ tự thay được… Cậu ra ngoài một lát đi…"

Bạch Thương Tinh khó chịu ngồi dậy, tay anh mát lạnh làm cô không nỡ buông ta một tí nào.

" Vậy… vậy cậu thay đi."

Thế là anh chạy đi mất hút. Bạch Thương Tinh nhìn cái áo để bên giường rồi từ từ thay áo ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.