Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 34: Chăm sóc



" Chị cậu xinh quá đi."_ Ân Mẫn Chi trong xe ríu rít khen Hạc Linh.

" Cậu cũng rất xinh."_ Hạc Thần mỉm cười dịu dàng nói.

" Uầy, bây giờ chúng ta về sao?"

" Cậu muốn đi đâu nữa không?"

" Tớ sao…?"

Ân Mẫn Chi không biết đi đâu nữa nên Hạc Thần đã đưa cô đến Trung tâm thương mại lớn của thành phố.

" Hạc Thần, cậu xem món này nhìn lạ ghê."

" Hạc Thần, cậu ăn thử món này không? Cũng khá ngon đó."

" Hạc Thần, đến đây giúp tớ cầm cái này đi."

" Hạc Thần món này hơi nhạt…"

" Hạc Thần nhìn này, cái ấm nước này nhìn lạ ghê á."_ Mẫn Chi trên tay là cây kem, chạy đến cầm cái ấm nước hình con ma lên nhìn anh.

“…”

Hạc Thần chẳng biết nói gì thêm, các cô gái khác không lựa quần áo thì cũng lựa trang sức túi lớn túi nhỏ còn cô thì chỉ toàn cầm đồ ăn thôi. Hai tay của Hạc Thần đầy các túi bánh kẹo.

" Ai nhìn giống Ngũ Hoàng vậy?"_ Mẫn Chi chọt chọt tay anh chỉ về phía trước.

" Hửm?"

Phía trước Ngũ Hoàng đi cùng một cô gái nào đó.

" Cậu ấy hẹn hò à?"_ Ân Mẫn Chi nhìn đến ngây người.

Hạc Thần nghe thấy nhưng không nhìn hai người họ mà nhìn cô, Ân Mẫn Chi buồn sao?

" Đi thôi."_ Mẫn Chi kéo tay anh, hai người núp phía sau một khoảng không xa theo dõi hai người họ.

" Cậu ấy hẹn hò thật kìa."

" Cô gái đó là con lai sao? Xinh đẹp thật đó."

Ân Mẫn Chi nói nhỏ với anh, anh nhìn cô khó hiểu. Là có buồn hay không đây? Sao càng nhìn càng thấy cô giống thích con gái vậy?

" Cậu thích con gái à?"_Hạc Thần

" Khụ…"_ Sặc kem

" Cậu… A, nếu tớ thích con gái thì chị cậu có chịu yêu tớ hong."_ Ân Mẫn Chi nắm tay anh hai mắt lấp lánh.

Hạc Thần tối sầm mặt, người này thấy gái đẹp liền hóa thú rồi.

" Hai người làm gì ở đây vậy?"_ Ngũ Hoàng nhìn hai đứa bạn mình đang ngồi xổm dưới đất.

Líc nãy anh đi gần đó nghe thấy tiếng nói nhỏ nhỏ trông quen nên nhìn qua xem thử lại bắt gặp Mẫn Chi đang nắm tay Hạc Thần.

" Ngũ… Ngũ Hoàng…"_ Mẫn Chi nhìn anh nất cụt một cái.

Thế là một người ngồi chung bàn với nhau, Mẫn Chi uống hết một chay nước suối mà vẫn không hết nất cụt.

" Cậu uống từ từ thôi, từng ngụm nhỏ mới hết á."_ Cô gái đó nhìn cô nói.

" À, ực… "

" Cậu ngốc quá đấy."_ Hạc Thần nhìn cô uống đến nỗi bụng phình to lên thì không nhịn được mà nói, Ngũ Hoàng cũng nhìn cô mà cười.

" Ực, cậu nói ai ngốc hả?"_ Ân Mẫn Chi cốc đầu anh một cái.

Ngũ Hoàng ngạc nhiên nhìn hai người, Hạc Thần vậy mà lại không nói tiếng nào còn xoa đầu cô nữa. Hạc Thần chính là người không cho ai đụng vào đầu mình huống chi là gõ một cái vào đó.

" Mà đây là ai vậy? Bạn gái của cậu sao?"_ Ân Mẫn Chi

" Không phải…"_ Ngũ Hoàng

" Tớ là Hoằng Mai Dân, bạn của Ngũ Hoàng thôi."

" À, tớ là Ân Mẫn Chi, còn đây là Hạc Thần."

Đến khi Nhất Dật quay về phòng trên tay còn cầm theo một túi thuốc hạ sốt và một thao nước ấm, còn cháo thì vẫn đang nấu.

Mở cửa đã thấy Thương Tinh nằm trong chăn không ngừng run rẩy.

" Run như vậy… Hay tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé?"_ Nhất Dật ngồi xuống bên cạnh đưa tay sờ trán cô.

" Không muốn…"_ Thương Tinh xoay đi khiến cho cậu cau mày, lớn thế này rồi mà vẫn sợ bệnh viện như còn nhỏ vậy. Nhất Dật lại không biết chăm sóc người bệnh thế nào, hơn nữa bên ngoài mưa to như thế…

" Ngoan, xoay qua đây tớ giúp cậu lau người."_ Nhất Dật cẩn thận vắt khăn bông, cô cũng ngoan ngoãn xoay lại còn giỡ chăn ra.

Anh nhẹ nhàng lau mặt giúp cô, rồi đến lau cổ, lau tay. Thương Tinh mà mở mắt ra sẽ thấy mặt anh đỏ bừng hết cả lên, tay cũng run theo rồi.

" Ưm, lạnh…"

" Lạnh lắm sao? "_ Nhất Dật nhìn máy điều hòa đang bậc nhiệt độ cao nhất rồi, trán cô thì không ngừng ra mồ hôi mà kêu lạnh là sao?

" Đừng lau nữa, tớ muốn đắp chăn."

Nhất Dật liền kéo chăn đắp lại cho cô, chịu rồi đấy anh không biết chăm sóc người bệnh. Nhất Dật mở túi thuốc ra, lấy một miếng dán hạ sốt dán lên trán cho cô.

Nhất Dật thu dọn đồ ướt của cô đem đi giặc rồi lại xuống nấu cháo tiếp. Anh vừa nấu cháo vừa mở điện thoại xem cách chăm sóc người bệnh.

Nhất Dật sống một mình cũng quen rồi, tự biết cách chăm sóc bản thân nên ít khi bệnh vặt. Nhưng đó cũng chỉ là chăm sóc bản thân thôi chứ còn về khoảng chăm sóc ngưòi khác anh không biết gì cả.

" Mình có nên gọi điện hỏi chị Hạc Linh không nhỉ?"

" Nhưng mà chị ấy bận như vậy…"

" Hay gọi cho Mẫn Chi đến nhỉ?"

" Nhưng mà ngoài trời đang mưa to như thế…"

" Điên mất thôi."

Nhất Dật khóc ròng trong lòng cách này không được, cách kia cũng không xong.

" Như vậy chắc là được rồi nhỉ?"

Nhìn nồi cháo trắng sôi lỏng bỏng.

" Có nên bỏ thêm thịt không nhỉ?"

" Không biết trong tủ lạnh còn gì nữa…"

Nhất Dật đi qua mở cửa tủ lạnh xem thử cũng may bên trong còn một ít thịt bâm và vài củ cà rốt.

" Tuyệt vời. Cũng may lần trước mua nhiều nên giờ còn."

Nhất Dật bắt đầu sắn tay áo lên rửa cà rốt và cắt chúng ra thành từng viên nhỏ nhỏ hình vuông rồi cho chúng vào trong nồi khuấy đều và nêm nếm.

" Tuyệt vời!"

" Cỡ này mở một quán ăn cũng được ấy chứ."

Nhất Dật chống hông ngữa mặt lên trời cười ha ha, mũi cũng sắp dài ngoắc ra rồi. Anh đây chính là cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân.

" Cậu bị hâm à?"

Giọng nói phát ra ở phía sau lưng làm cho anh giật mình quay lại nhìn thấy Bạch Thương Tinh đang quấn cái chăn của mình nhìn anh.

" Sao cậu không ở trên phòng xuống đây làm gì?"_ Nhìn chân cô không mang vớ, cũng không mang dép khiến cho anh có chút khó chịu.

" Cậu lâu lên quá nên tớ xuống xem thử."_ Đi tới gần.

" Tớ đang nấu cháo… "

" A…"

Vì đột nhiên bị Nhất Dật không nói không rằng bế lên nên cô giật mình ôm lấy cổ anh.

" Cậu làm gì vậy?"

" Cậu không mang vớ."

Bế cô về lại phòng, Thương Tinh nhìn anh không biết do bị sốt hay sao mà cô cảm thấy trong người mình còn nóng hơn nữa.

" Cậu ngoan ngoãn ở trên đây đi, tớ mang cháo lên cho cậu."

" … "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.