Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 38: Tâm sự



" Cậu… cậu… "

Ân Mẫn Chi bị hành động của anh làm cho bất ngờ không kịp phản kháng nên mới ngồi luôn vào lòng anh. Một mùi hương gỗ trầm lẫn với mùi bạc hà sộc thẳng vào mũi cô, thật dễ chịu!

Ân Mẫn Chi cô sai rồi, Hạc Thần chẳng phải tên trầm tính ít nói hay thư sinh nhàm chán mà thật chất là một tên vô lại, vô liêm sĩ mới đúng.

" Haz, ngại chết đi được."_ Hạc Thần

Ân Mẫn Chi đơ người, người ngại là cô mới đúng chứ? Nắm tay người ta, ôm người ta, để người ta ngồi lên đùi rồi bảo ngại là sao?

" Tớ có nên cảm ơn ông trời không nhỉ?"

" Nếu lúc đó tớ không đuổi theo cậu lên sân thượng của bệnh viện thì làm sao có thể được quay về cùng cậu chứ?"

" Liệu lúc đó cậu trở về một mình thì có lại tiếp tục theo đuổi Ngũ Hoàng không?"

Ân Mẫn Chi nhìn Hạc Thần không giống như đang nói đùa cho lắm.

" Tớ sao? "

" Không biết cậu có nhìn thấy ngày cuối cùng tớ đi học không… "

Hạc Thần nhìn cô, anh biết, anh có nhìn thấy, anh thấy từ lúc cô đứng bên ngoài cửa lớp nhìn Ngũ Hoàng rồi. Lúc ấy trông cô vô cùng bi thương, dáng vẻ ấy khiến cho anh luôn nhớ đến.

" Lúc tớ bước ra khỏi cánh cổng đó… toàn bộ tình cảm đều bỏ lại rồi."

" Tớ cũng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ lại vì một người mà khiến bản thân một lần nữa lại trong bộ dạng nhếch nhát ấy."

" Nhưng nghĩ lại cậu béo như vậy trông cũng đáng yêu ấy chứ."_ Hạc Thần nhìn cô nhớ lại trước kia, tròn tròn ú ú… cái đuôi to đùng của Ngũ Hoàng… Ngũ Hoàng?

" Hâm à? Sao lúc tớ béo như vậy chẳng nghe cậu khen, bây giờ lại khen? Có cậu mới khen như thế ấy!"_ Mẫn Chi chẳng kiêng dè gì cốc vào đầu anh một cái rõ mạnh.

" Làm sao bây giờ? "

" Làm sao là làm sao?"_ Cô nhìn anh khó hiểu.

" Tớ nghĩ tớ thích cậu nhiều lắm ấy, có khi là từ lúc chúng ta còn chưa quay về quá khứ đâu."_ Hạc Thần nhìn cô với đôi mắt lấp lánh, còn chớp chớp vài cái.

" … "_ Làm ơn đừng nói mấy lời sến súa ấy với cái gương mặt ngây thơ đó và cái tai đỏ như có thể cắt ra mấy lít máu đó được không?

" Cậu lừa ai vậy? Tớ không dễ bị dụ đâu đấy."_ Mẫn Chi kéo hai má anh ra hai bên, Hạc Thần liền vòng cả hai tay ôm lấy eo cô kéo xát lại gần mình.

" Là thật mà…"_ Hạc Thần bắt chước lại bộ dạng nũng nịu của cô, bĩu môi một cái.

" Vậy cậu nói thử xem, so với tớ và Ngũ Hoàng thì cậu và Hân Chi sâu đậm hơn… Cậu dễ dàng quên đi cậu ấy vậy à?"

Lời nói vừa nói ra Mẫn Chi liền hận không thể khâu miệng mình lại. Sao cô có thể hỏi câu như vậy nhỉ? Thú thật thì nó nằm trong đầu cô từ lúc cô biết sự thật về mối quan hệ của Hạc Thần và Hân Chi nhưng, nhưng cô không nghĩ mình sẽ hỏi như vậy…

Nhìn thấy Hạc Thần im lặng không nói gì, cô cũng cảm thấy ngượng ngùng khó tả. Điên thật, mối tình của người ta lâu như vậy, mối tình của cô chỉ vỏn vẹn 1 năm mấy… xứng đáng để so sánh sao?

Ân Mẫn Chi liền buông tay đang đặt trên ngực của Hạc Thần xuống, cô ý muốn leo xuống khỏi đùi anh nhưng Hạc Thần vẫn giữ chặt cô lại. Ân Mẫn Chi nhìn anh khó hiểu, cô khẽ mím môi và nó đều thu hết vào mắt của anh.

" Thương Tinh kể cho cậu nghe rồi sao?"

Ân Mẫn Chi khẽ gật đầu không dám nhìn vào mắt anh nữa.

" … "

" Nói sao nhỉ? "

" Không phải là không có tình cảm gì, nhưng nó không quá nhiều đến mức khiến tớ phải bi lụy. Chỉ là khi biết rằng bản thân bị lừa dối bởi chính một người từng là bạn rất thân cũng là bạn gái của mình, khiến cho tớ cảm thấy vô cùng tức giận. "

Ân Mẫn Chi nhìn Hạc Thần, cô có thể hiểu cho anh. Trên đời này ai mà lại không ghét bị người khác lừa dối kia chứ?

" Có thể cậu sẽ không tin… "

" Nhưng tớ thấy cuộc sống này thật nhàm chán…"

" Chỉ là sau khi cậu xuất hiện thì cuộc sống này mới trở nên thú vị đấy. "

Ân Mẫn Chi bị lời nói của anh làm cho ngơ người, mặt cũng đỏ bừng lên.

" Sao cậu cứ phải nói mấy cái lời sến súa này vậy hả?"_ Đánh vào ngực anh một cái, Hạc Thần lại cảm thấy nó giống như là mèo cào vậy vô cùng cưng chiều nắm lấy tay cô.

" Cho nên cậu có thể suy nghĩ thật kĩ… về tớ. Nếu cậu không chấp nhận tớ thì cũng không sao, dù sao thì cũng phải chấp nhận ấy mà."

"? "

Dù sao thì cũng phải chấp nhận? Là cho lựa chọn dựa trên tinh thần bị ép buộc á hả?

" Không biết đâu, đừng nói những câu kì lạ như vậy nữa."_ Mẫn Chi toang đứng dậy chạy ra khỏi phòng, Hạc Thần bậc cười nhìn theo. Chạy gì chứ? Đây là phòng của cô kia mà?

Nhất Dật nằm bên cạnh Thương Tinh không thể nào ngủ được, dù có là bạn thân đi chăng nữa… nhưng mà làm sao có thể… bị một đứa con gái ôm cứng ngắt như vậy làm sao mà ngủ nổi đây?

Sáng sớm, Nhất Dật ngồi dậy với một con mắt không thể thâm hơn nữa. Anh phải dậy sớm dù bản thân chỉ vừa chợp mắt 2 3 tiếng trước khi mà cô chịu buông anh ra.

Bây giờ còn sớm hẳn là siêu thị vẫn chưa mở cửa nên anh phải chạy xe rất xa mới tới một khu chợ. Mua một số nguyên liệu về nấu đồ ăn và mua thêm vài bộ đồ cho cô, thật ra thì anh không biết lựa đồ nên lấy đại ấy. Nhớ đến cảnh tượng cô chỉ mặc mỗi áo thun của anh và quần lót thôi làm anh toát cả mồ hôi hột rồi.

" Người đó là Nhất Dật mà nhỉ? Anh ta dậy sớm vậy sao? "_ Hương Linh nhà gần khu chợ ấy, cô vẫn thường dậy sớm chạy bộ thì nhìn thấy anh xách túi lớn túi nhỏ đi về phía chiếc xe hơi sang trọng.

Bạch Thương Tinh thức dậy thấy bên cạnh trống trơn mới ngồi dậy mò tìm điện thoại. Mở lên chỉ thấy một số tin nhắn từ mẹ cô, đại loại là kêu cô về nhà, đang ở đâu thôi.

Chán ghét ném điện thoại sang một bên thì Nhất Dật mở cửa đi vào.

" Dậy rồi sao? Tớ có mua một ít đồ dùng cá nhân cho cậu này."_ Anh đặt mấy túi đồ lên trên bàn quay qua sờ trán của cô.

" Bớt nóng rồi nè, cậu ăn cháo tiếp nhé?"

Thương Tinh nhìn anh rồi gật đầu, Nhất Dật liền quay lưng đi xuống bếp.

" Từ bao giờ lại tử tế như vậy nhỉ?"_ Thương Tinh híp mắt nghi hoặc, có lẽ nào Nhất Dật bị ma ám không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.