Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Chương 41: Cái gì mà hôn phu?



Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần, thời gian trôi qua quả thật rất nhanh. Vậy mà Thương Tinh đã ở nhà của Nhất Dật gần một tuần rồi đó. Hay lắm, chỉ có mẹ cô mỗi ngày gửi vài tin nhắn khuyên cô mau về xin lỗi ba còn ba cô thì chẳng nhắn tin hay gọi điện cho cô dù chỉ 1 lần.

Suốt 1 tuần đó, Nhất Dật cũng không hẹn hò với ai, rất ngoan ngoãn ở nhà chơi với cô. Mỗi ngày đều đặn cùng Thương Tinh đi siêu thị, nấu nướng rồi xem phim với cô, như vậy là hết một ngày.

Tiết học cuối cùng trong tuần vừa kết thúc, chia tay Mẫn Chi, Thương Tinh đứng trước cổng chờ Nhất Dật lấy xe thì một chiếc xe hơi dừng trước mặt cô.

" Tiểu thư, ông chủ bảo tôi đến đón cô về. "

Đây là chú tài xế thân cận của ba cô.

Bạch Thương Tinh cắn cắn môi dưới, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nhất Dật thông báo cô sẽ về nhà của mình rồi leo lên xe ngồi.

Nhất Dật vừa ra đến cổng trường không thấy cô đâu liền lo lắng, mới lục tìm điện thoại trong balo. Nhìn thấy tin nhắn của cô anh cũng yên tâm hơn, trong lòng thầm nghĩ hôm nay nên đi đâu chơi.

Thương Tinh đi vào trong nhà liền bị một vật lạ bay đến rơi xuống ngay chân cô là một tách trà bị vỡ tan nát, Thương Tinh không cảm xúc nhìn ba mình. Chính ông ấy là người ném nó đến còn mẹ cô bên cạnh cũng không dám nói gì.

" Kêu tôi về để giết tôi đấy à? "_ Cô cười khẩy.

" Mày… "_ Ông Bạch tức đến nghẹn lời.

" Thương Tinh, còn không mau xin lỗi ba con đi. "_ Bà Bạch bên cạnh vuốt ngực xoa dịu lửa nóng cho chồng mình.

" Tôi còn chẳng biết mình làm gì sai để xin lỗi đấy! "

Bạch Thương Tinh nói xong không quan tâm đến sắc mặt của hai người mà đi đến cầu thang, vừa bước một bước lên cầu thang thì…

" Tối nay đọc 100 lần quy tắc rồi mới được đi ngủ. Sẽ có người quan sát mày. "

" Sáng ngày mai dậy sớm chuẩn bị cho buổi gặp mặt vị hôn phu của mày. "

Ông Bạch dùng giọng điệu điềm tĩnh để nói chuyện với cô. Bạch Thương Tinh cười mỉa mai. Ông ta xem cô không khác gì món hàng cả, bắt ép như vậy là nôn nóng gả cô đi, sợ cô ăn hết tiền của ông ta à? Nếu có anh trai ở đây… Haz, lại nhớ anh trai rồi.

Mẹ cô lại là một người nhu nhược yêu chồng hơn cả mạng sống, nên cũng chưa từng lên tiếng bênh vực cho cô.

Bạch Thương Tinh đi đến phòng học, bên trong căn phòng vô cùng tối tăm không có cửa xổ. Thương Tinh vô cùng quen thuộc đưa tay lên bậc đèn liền nhìn thấy ngay có hai cái bàn nằm ở hai bên bức tường đối diện nhau.

Ông Bạch chính là con người theo chủ nghĩa hoàn hảo, từ nhỏ đã bắt ép hai anh em cô phải học thật giỏi, phải thật hoàn hảo trong mắt người khác nên luôn nhốt hai anh em cô vào căn phòng này đến khi học thuộc bài mới được ra ngoài.

Phía giữa còn có một cái cây vừa dài vừa mãnh, nó sẽ là hình phạt nếu họ không ngoan, không đạt được danh hiệu xuất sắc. Nhưng người phải chịu những trận đòn roi ấy hầu như là anh trai của cô, nếu cô vi phạm một trong những quy tắc nào đó của cha cô thì anh ấy cũng sẽ là người chịu cho cô. Bên trên còn có hai camera quan sát từng nhất cử của họ, cô dám chắc rằng nhà tù còn thua cả nơi này. Nhớ đến những kí ức ấy làm cho Bạch Thương Tinh cô ám ảnh không thôi.

Bạch Thương Tinh từ từ đi tới bàn của cô nhìn cuốn xổ quy tắc mà ba cô tự mình sáng tác ra, cô cầm nó lên lật ra từng trang một. Nó như được lấy cảm hứng từ việc tuyển chọn nô tì vào phục vụ cho hoàn cung vậy, vừa nhiều vừa khó hiểu, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy kinh tỏm. Ở phía sau mỗi quy tắc chính là hình phạt sẽ thế nào nếu vi phạm, Thương Tinh bậc cười.

Cô cầm quyển sổ đi tới trước camera mà giơ lên rồi mạnh tay xé nát nó ra thành những mảnh vụn trên sàn nhà. Mỗi anh em cô sẽ có một quyển riêng, Thương Tinh cũng đi tới bàn của anh trai xé bỏ nó đi. Rồi mới đi ra khỏi căn phòng đó mà quay về phòng của mình.

Nhất Dật ngồi trong clup uống rượu, đối diện còn có Hạc Thần đang hút điếu thuốc tay cầm điện thoại vừa nhắn vừa cười. Nhất Dật lơ đễnh nhìn thấy một màn thì khinh bỉ.

" Mẫn Chi còn chưa bảo cậu dừng hút thuốc à? "

"? "

Hạc Thần khó hiểu nhìn cậu, Nhất Dật nhìn thằng bạn ngốc nghếch như lần đầu yêu đương này thì cạn cả lời.

" Cậu… "

" Con gái người ta đa số không thích con trai hút thuốc đâu. "

" Cái mồm toàn mùi thuốc ấy mà hôn thì… "

" Vậy sao?"_ Hạc Thần mơ hồ hiểu được lời nói của cậu.

" Tới trễ vậy? "_ Nhất Dật nhìn Ngũ Hoàng đi tới, bộ dạng như vừa đấm nhau với tài liệu xong, vô cùng mệt mỏi.

" Giải quyết công việc. "_ Ngũ Hoàng xoa xoa thái dương.

Hạc Thần gọi nhân viên mang nước đến, Ngũ Hoàng nhìn cái thức uống màu xanh trong vắt ấy thì khó hiểu đây là nước trái cây có một chút cồn thôi mà. Tên này lại dặn nhân viên của mình làm cái vớ vẩn gì đây? Clup này là do Hạc Thần mở ra từ tiền mà Hạc An chuyển cho, thu nhập rất tốt liền nhanh chóng trở thành câu lạc bộ về đêm lớn nhất trong thành phố.

" Uống đi đừng có ý kiến. "

" Dạo này tớ bận đến phát rồ rồi, mau đem cái loại mạnh ra cho tớ giải khuây đi. "_ Công việc ngày mai đều giao cho thư kí quản lí rồi, vừa nghĩ đến liền thấy thoải mái.

" Được, được."

" Thương Tinh còn ở nhà cậu không? "

Ngũ Hoàng một hơi uống hết ly rượu, rót thêm vào rồi quay sang hỏi Nhất Dật.

" Vừa về nhà hồi chiều. "_ Nhất Dật nhún vai một cái tỏ vẻ không quan tâm.

" Đó là lý do mà nó ngồi đây đó, buồn rồi. "_ Hạc Thần nhếch môi trêu chọc.

" Buồn cái rấm. "_ Nhất Dật liếc nhìn Hạc Thần, thật muốn chửi thề mà.

" Buồn cũng vô dụng thôi. Ngày mai Thương Tinh sẽ đi gặp mặt hôn phu tương lai đó. "_ Ngũ Hoàng không nhanh không chậm nói.

Nhất Dật mang theo dấu chấm hỏi to đùng nhìn Ngũ Hoàng, Hạc Thần cũng chẳng kém cạnh. Cái gì mà hôn phu? Bọn họ đang sống ở thời đồ đá à? Hôn phu là cái khỉ gì nữa?

" Nhìn tớ cũng vô dụng. "

" Đây là hôn ước giữ gia đình cậu út của tớ và gia đình của Thương Tinh. Dù Thương Tinh có không muốn thì cũng vô dụng, nếu cả hai bên đều không chấp nhận thì mới được đáp ứng. Thằng nhóc đó tới sáng ngày mai mới đáp máy bay về đây, tớ cũng hết cách. "

Ngũ Hoàng nhún vai, nghe tin anh cũng sốc lắm ấy chứ vì anh cũng được mời trong buổi tiệc thân mật ấy. Chỉ có người trong hai gia tộc mới biết chuyện này, đợi đến khi ngày mai không có gì khác lạ diễn ra thì sẽ được thông báo cho công chúng.

" Đã thời buổi nào rồi mà còn hôn với chã ước, phiền thật đấy! "

Nhất Dật dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn đám người đang nhảy nhót kia rồi nhìn lên chị DJ đang chơi nhạc trên cao bắt gặp ánh mắt cô ấy đang đặt lên người mình liền nháy mắt lại, cô ta ngại ngùng nháy lại với anh.

" Có định cướp dâu không? "_ Hạc Thần nhìn Nhất Dật cười đểu, Ngũ Hoàng cũng đặt ánh mắt có ý cười lên người cậu.

" Cướp làm gì? Bạn thân thôi giữ chặt nhau quá không hay đâu. "

" Ồ! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.