Ngược Về Thời Minh

Chương 138-2: Hiến Kế Mong Đắc Sủng (tt)



Đại Lâu Nhi nói xong bèn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, rảo bước thướt tha đi tới trước ngôi nhà kia, yêu kiều mỉm cười nói với Trịnh bách hộ:

- Xin đại nhân hãy vào bẩm giùm một tiếng, nói rằng Đại Lâu Nhi có chuyện quan trọng muốn trực tiếp bẩm rõ với khâm sai đại nhân.

Trịnh bách hộ biết kế hoạch khiến Mạc Thanh Hà tự hiện nguyên hình hôm nay toàn là nhờ công của Đại Lâu Nhi, ả nói có chuyện quan trọng cẩn bẩm báo thì y cũng không dám hàm hồ, bèn khách sáo cung tay nói:

- Phu nhân đợi một lát, ta đi bẩm với đại nhân ngay đây.

Dương tri phủ đứng cạnh ngọn giả sơn, thấy Đại Lâu Nhi thướt tha đi tới, chỉ khẽ nói có hai câu mà viên Trịnh bách hộ kia đã phải quay vào trong bẩm báo thì không khỏi cả kinh, ý nghĩ muốn ngầm độc chiếm Đại Lâu Nhi lập tức tan biến hoàn toàn.

Hắn vừa dẫn người quay trở về vừa thầm chửi rủa: “Con đàn bà lẳng lơ này, nói không chừng khâm sai đại nhân vừa mới tới thì đã bị ả câu dẫn, thảo nào ả lại không để ta vào trong mắt.” Nghĩ tới đây hắn lại bất giác nhớ đến kết cuộc của Mạc Thanh Hà, không khỏi rùng mình một cái: “Vị khâm sai đại nhân này điều tra Mạc công công chắc không phải là vì… Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy, tránh đi thì hơn.”

Dương Lăng không biết Đại Lâu Nhi có tin tức gì quan trọng, bèn vội nói:

- Mời Mạc phu nhân vào đây.

Lúc này y đang để trần thân trên, tay phải đã được băng bó lại, nghe nói phải gặp khách nữ, Cao Văn Tâm vội cầm lấy chiếc áo dài khoác lên cho y, sau đó lại khoác cho y thêm chiếc áo choàng nữa vào và buộc cái nút trước ngực lại.

Đại Lâu Nhi bước vào phòng thấy Dương Lăng đang ngồi cạnh bàn, trên bàn còn nguyên một đống khăn vải dính đầy máu và hồ lô thuốc, bèn vội nhún người hành lễ, dịu giọng nói:

- Thân thể đại nhân vẫn tốt chứ? Vừa rồi còn sợ đại nhân thật sự xảy ra chuyện gì, tiện thiếp lo chết mất thôi.

Đại Lâu Nhi cử chỉ tao nhã đứng đắn, nhưng khi lọt vào trong mắt Cao Văn Tâm thì lại khiến nàng cảm thấy có chút giả dối. Đại Lâu Nhi từ nhỏ đã học những thủ đoạn này, cử chỉ phong thái đều chẳng khác gì những vị tiểu thư con nhà gia giáo. Nhưng một đằng khi học thì ôm lòng mua vui cho người khác, một đằng thì quả thực là khí chất tự nhiên, giữa hai bên vẫn có chút khác biệt, tuy người khác nhìn không ra nhưng chuyện này lại không giấu được đôi mắt của Cao Văn Tâm.

Nàng không kìm được lén bĩu môi nghĩ bụng: “Mặc kệ cô ta có phải là người ác hay không, nhưng tướng công nhà mình chết thì không lo, chạy tới lo cho lão gia nhà ta làm gì chứ? A… Đúng rồi, lúc ở Tô Châu…”

Đôi mắt Cao Văn Tâm hơi xoay chuyển một chút, nhủ thầm: “Nữ nhân này lẳng lơ như thế, nếu ả dám câu dẫn lão gia nhà ta thì ta sẽ đem việc nhìn thấy ở Tô Châu nói lại với lão gia. Nữ nhân này quyết chẳng phải là người tốt, dính vào chắc chắn sẽ xui xẻo.”

Dương Lăng cười bảo:

- Bản quan đang bị thương nên không tiện đứng dậy nghênh đón, thực là thất lễ! Phu nhân cũng bất tất phải khách sáo, đây là nhà của phu nhân, ta mà phản khách vi chủ há chẳng phải là nực cười lắm sao? Phu nhân mau mau ngồi đi, nếu không bản quan thật không biết phải chui xuống đâu cho hết thẹn!

Đại Lâu Nhi nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cặp mắt mỹ lệ ngước lên, vừa hay nhìn thấy Dương Lăng như đang có điều suy tư đưa mắt nhìn mình. Ả không kìm được giật mình đánh thót, có chút không được tự nhiên cười nói:

- Tiện thiếp có chỗ nào thất lễ chăng? Sao đại nhân lại… lại nhìn tiện thiếp như vậy?

Dương Lăng cười bảo:

- Ồ, chỉ là ta thấy phu nhân thân thể mảnh mai, vận quần áo trắng, tựa như bông hoa lê sau mưa, không ngờ lại dám giết người… Cho dù là nam tử cũng chưa chắc đã có được sự quyết đoán như phu nhân, thực khiến người ta có chút bất ngờ.

Đại Lâu Nhi nghe thế vành mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nói:

- Đại nhân đang trách tiện thiếp… trách tiện thiếp không giữ lại nhân chứng sống, hay là hiềm nghi tiện thiếp lòng dạ tàn độc, tự tay giết chết phu quân?

Dương Lăng nhìn bộ dạng ấm ức của ả không giống như đang giả bộ, tuy cảm thấy nói khóc là khóc thế này có chút không chân thực nhưng vẫn đưa tay ra theo phản xạ:

- Phu nhân hiểu… Ối chao…

Y đưa tay phải ra vốn là theo thói quen, không ngờ lại động vào vết thương, nhất thời đau đớn nhíu chặt đôi mày. Cao Văn Tâm hoang mang bước lên trước một bước, đỡ lấy cánh tay y nhẹ nhàng đặt xuống, cất tiếng quở trách:

- Lão gia… Nhìn ngài kia…

Nàng vốn còn muốn trách móc thêm vài câu nhưng đột nhiên nghĩ tới việc Mạc phu nhân vẫn còn ngồi ở đó thì lập tức dừng lời lại.

Nhưng giọng điệu động tác của nàng đều vô cùng thân mật đã không phải là thái độ của một nô tì với chủ nhân, với nhãn lực của một cao thủ chốn ong bướm như Đại Lâu Nhi có lý nào lại không nhìn ra chứ?

Cô ta chính là vị tiểu thư nhà họ Cao nổi danh nữ thần y ở chốn kinh sư? Cô ta phụ trách chữa trị tật kín của đàn ông cho Dương Lăng? Nếu Dương Lăng cũng là một nhân vật giống như Mạc Thanh Hà, giọng điệu và động tác của nữ tử này đối với y liệu có ngập tràn tình ý như thế không?

Đại Lâu Nhi lập tức hiểu ra mình đã bị Dương Lăng lừa rồi, không khỏi ngầm có thêm mấy phần cảnh giác: Người này còn nhỏ hơn mình sáu bảy tuổi ấy chứ, vốn còn tưởng y có thể ngồi lên chức xưởng đốc Nội xưởng hoàn toàn là nhờ thánh ân, bây giờ xem ra khả năng ẩn nhẫn của y quả thực hơn hẳn người thường, không thể coi nhẹ được.

Trong lòng Đại Lâu Nhi bắt đầu ngầm tính toán, kế đó bèn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Dương Lăng, nói:

- Đại nhân, Mạc Thanh Hà đối với ngài thế nào, đối với tiện thiếp thế nào, ngài cũng không phải là không biết, lần trước chúng ta… lần trước chúng ta…

Nói tới đây khuôn mặt xinh đẹp của ả bất giác ửng hồng, dường như đang nhớ đến tình cảnh hai người trận trụi bên nhau, dáng vẻ thẹn thùng vô hạn.

Rồi ngay sau đó ả lại khẽ thở dài buồn bã:

- Tiện thiếp đối với hắn chỉ có một sự căm hận đến thấu xương, sao có chút tình ý nào được chứ? Tiện thiếp cũng không ngờ hai tên thị vệ theo bên cạnh hắn lại có võ công cao cường như vậy, sợ rằng đại nhân gặp sơ sảy gì, khi đó tiện thiếp cũng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, do đó mới lỗ mãng ra tay, may mà thân quân của đại nhân cơ trí, lúc ấy cũng xông xuống dưới lầu…

Ả đã đem đảo lộn trình tự trước sau một chút, nhưng khi đó Dương Lăng chỉ để tâm đến việc chụp lấy Trương Phù Bảo đã rơi xuống hố còn thân binh của y thì vừa mới xông xuống dưới lầu, chỉ chú ý tới hai tên hộ vệ võ công cao cường kia mà toàn bộ sự tình lại chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, một đao đó của ả là đâm vào trước hay đâm vào sau nào có ai nhìn thấy được, ai mà có thể nói ra rõ ràng đây?

Dù sao cũng từng trần như nhộng trước mặt đối phương rồi, chẳng cần phải giả bộ thục nữ nữa, Đại Lâu Nhi lớn mật nhắc tới chuyện kia, khiến Dương Lăng không khỏi đỏ mặt. Cao Văn Tâm nghe giọng điệu của Đại Lâu Nhi có chút ám muội, không khỏi nảy lòng nghi ngờ đưa mắt nhìn qua ngó lại hai người này, không biết lần trước bọn họ… bọn họ đã thế nào rồi.

Dương Lăng vội nói lảng sang chuyện khác:

- Bản quan chỉ cảm thấy hiếu kỳ vì phu nhân là một nữ tử yếu đuối mà lại có được lòng gan dạ như thế, không hề có ý gì khác, phu nhân chớ trách! Không biết lúc này phu nhân vội vã tới gặp ta là có chuyện gì quan trọng đây?

Đại Lâu Nhi nghe vậy liền ngây ra, ả vốn hận Dương tri phủ vừa thấy mình mất đi chỗ dựa đã lập tức muốn dùng quyền thế bức ép mình hầu hạ, do đó mới tùy tiện kiếm cớ, chẳng qua chỉ muốn dùng quan uy của Dương Lăng để thay mình trút cơn giận này mà thôi, nào có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo với y chứ?

Ả vội vã suy nghĩ một chút, sau đó đó tùy tiện kiếm cớ:

- Trong mật thất của Mạc Thanh Hà có giấu một lượng lớn tiền đồng, vì Oa quốc thiếu thốn tiền mặt, do đó hắn mới dùng bạc đổi lấy tiền đồng để đem đi trao đổi hàng hóa với người Oa, ở Đại Minh một ngàn văn tiền bằng một lạng bạc, nhưng đem đến Oa quốc mua hàng thì có thể mua được một lượng hàng trị giá một lượng hai. Tiện thiếp sợ đại nhân còn chưa biết hắn cất giữ một lượng lớn tiền đồng trong kho như thế là có ý gì, cho nên…

Dương Lăng cười hà hà nói:

- Đây cũng không phải chuyện gấp gì, sau này khi quan phủ kiểm kê tự nhiên sẽ phát hiện ra thôi, phu nhân nói với Dương tri phủ là được rồi, hà tất…

Đại Lâu Nhi lúc này chợt nảy ý đồ với Dương Lăng. Mỹ sắc đã không thể khiến y thần hồn điên đảo, vậy tất nhiên mình phải thể hiện một chút tài năng, sao có thể để y coi nhẹ mình được chứ?

Trầm ngâm trong chốc lát ả đã nghĩ ra được một lý do, bèn hé miệng cười nói:

- Đại nhân dạy rất phải, thực ra tiện thiếp đến đây… là muốn hiến kế cho đại nhân.

Dương Lăng hơi ngẩn ra, thu nụ cười lại hỏi:

- Hiến kế? Ý của phu nhân là…

Đại Lâu Nhi nói:

- Tiện thiếp biết đại nhân mới nhậm chức xưởng đốc, căn cơ ở kinh sư chưa vững, lần này tới Giang Nam chính là để có thể thuận lợi tiếp nhận ty thuế quan. Thuế khóa Giang Nam chiếm tới sảu bảy phần mười của thiên hạ; bình định được Giang Nam tất sẽ ổn định được đại cuộc. Hiện giờ ba đại thái giám trấn thủ đất Giang Nam đã mất hai người, tất nhiên thái giám trấn thủ các nơi sẽ lòng dạ xao động, nếu vì thế mà dẫn đến việc thuế khóa không ổn định thì triều đình tất sẽ loạn, người bất mãn với đại nhân e là sẽ nhân cơ hội này mà công kích.

Ả đưa cặp mắt mỹ lệ liếc nhìn Dương Lăng, thấy y nghe đến nhập thần, không khỏi tinh thần phấn chấn, tiếp tục nói:

- Tiện thiếp ngụ tại Giang Nam đã lâu, thường ngày lại hay nghe Mạc Thanh Hà nhắc tới một số chuyện về thuế khóa, do đó… cũng có một số kiến thức ít ỏi muốn nói với đại nhân, có lẽ là sẽ có chút tác dụng.

Từ sau khi bắt Viên Hùng thì Dương Lăng bắt đầu rầu rĩ vì không biết tìm đâu ra một trấn thủ thái giám thích hợp, tùy tiện tìm một người thì không khó, nhưng tiền thuế ở nơi này liệu có thể thu được đúng thời hạn và đủ số lượng hay không lại khó nói vô cùng. Bây giờ còn bắt liền một mạch hai người, điều cần suy nghĩ không chỉ là chọn người nữa, mà còn có lòng người.

Thuế giám các nơi nghe được tin tức này e là đều hoang mang sợ hãi, thời đại này lại chẳng có ti vi hay điện báo gì cả thì làm sao vỗ về bọn họ đây? Tiền thuế mà không thu về được, đừng nói là ty thuế quan sẽ quay trở về tay ty Lễ Giám mà e là ngay đến Nội xưởng cũng sẽ bị triệt bỏ.

Với tác phong nhổ cỏ nhổ tận gốc của Đông xưởng, bọn họ không thừa cơ đánh cho bản thân mình vĩnh viễn không thể trở mình mới là chuyện lạ. Làm sao có thể vỗ về thuế giám các nơi, làm sao để chọn ra hai người đảm nhận chức vị tối quan trọng này, đây là những vấn đề cấp bách mà y cần giải quyết ngay trước mắt.

Tìm ra chứng cứ để bắt bọn họ tuy khó nhưng lại chẳng có nhiều hậu quả cần phải suy nghĩ. An bài thuế giám mới tuy dễ nhưng động một chút là có thể ảnh hưởng đến toàn cục, lỡ mà xử lý không khéo thì công lao trừ gian diệt ác trước đó sẽ lập tức bị gạt bỏ ngay. Do đó Dương Lăng nghe ả nói xong bèn không kìm được dỏng tai lên truy hỏi:

- Ồ? Mạc phu nhân có diệu kế gì sao? Mau nói ra đi!

Đại Lâu Nhi yêu kiều nói:

- Thực ra hai chuyện này là một mà hai, hai mà một, giải quyết được vấn đề chọn người thì cũng sẽ giải quyết được vấn đề vỗ về lòng người. Thuế giám trấn thủ mới nhất định cần có năng lực tiếp quản thuế vụ, đồng thời còn phải tuyệt đối trung thành với đại nhân, vừa có tác dụng vỗ về thuế giám khắp nơi trong thiên hạ nữa, hơn nữa lại cần làm bật được tác dụng của việc đại nhân trừ gian lập oai lần này. Phải được một hòn đá trúng bốn con chim như thế thì chuyến đi Giang Nam này của đại nhân mới coi như là công đức viên mãn.

Dương Lăng vội cầm lấy chén trà đưa lên bên miệng, vui mừng nói:

- Dương mỗ mong được nghe rõ, xin phu nhân hãy chỉ giáo cho!

Đại Lâu Nhi nghe giọng y thân thiết hoàn toàn khác hẳn với thái độ vừa rồi thì cho rằng mình đã nhận được sự tán thưởng và lòng yêu thích của y, không kìm được mừng rỡ vô hạn, cười tươi nói:

- Chuyện này thì dễ thôi, đại nhân có thể điều thuế giám thuế quan, thuế lương từ các nơi nhỏ bé như Gia Hưng, Lệ Thủy tới, để bọn họ đổi sang trấn thủ nơi yếu địa Tô Châu, Hàng Châu. Bọn họ ở Giang Nam đã lâu, thông thuộc tình hình nơi này, chỉ cần nhậm chức là sẽ có thể thuận lợi tiếp nhận mọi việc, sẽ không ảnh hưởng gì tới tiền thuế năm nay đâu. Những người này một mực không được đề bạt, lúc này đột nhiên được thăng lên làm thuế giám trấn thủ vùng Giang Nam trọng địa thành ra đại nhân đối với bọn họ có cái ơn tiến cử, thêm vào đó Viên Hùng là cái gương của kẻ không nghe lời, chẳng lẽ bọn họ không trung thành với đại nhân mà đi trung thành với lũ người ở ty Lễ Giám sao?

Còn về những chỗ trống bỏ lại sau khi điều bọn họ đi thì cũng không thể sử dụng người ở kinh sư nữa, thứ nhất là thời gian không kịp, đợi đại nhân trở về kinh sư chọn người xong, rồi bọn họ lại đến đây nhậm chức, chiêu binh mãi mã, làm quen với tình hình, tất cả cứ tuần tự tiến hành e rằng cần phải tới tháng sáu năm sau mới xong. Hơn nữa phần lớn thái giám ở kinh sư đều là người của ty Lễ Giám, đại nhân không biết rõ gốc gác của bọn họ, một khi chọn nhầm người, chẳng phải là giao quyền bính lại cho ty Lễ Giám sao? Thuế giám của Đại Minh vốn đều do các công công đảm nhận, nhưng công công thì không phải chỉ kinh sư mới có…

Hai mắt Dương Lăng lập tức sáng rực lên, buột miệng thốt:

- Kim Lăng!

Hai mắt Đại Lâu Nhi nheo lại như hai vầng trăng khuyết, mỉm cười nói:

- Chính vậy! Do đó… việc chọn thuế giám này… đại nhân có thể lấy người từ Kim Lăng. Thái giám ở Kim Lăng toàn là người rảnh rỗi, bọn họ trước đây tranh sủng ở kinh sư thất bại nên mới bị đuổi đến đó dưỡng lão, ai nấy đều bất đắc chí, u uất vô cùng. Bọn họ có thể làm được việc lại quen thuộc phong thổ nhân tình chốn Giang Nam, một khi có cơ hội đi ra khỏi tòa cung điện mà bản thân vốn phải ngồi chờ chết ở trong đó kia, lại được nếm chút lợi lộc, nhất định sẽ một lòng làm việc cho đại nhân.

Việc đại nhân dùng người ngay tại chỗ để đảm nhận chức thuế giám sẽ giống như là một viên thuốc an thần đối với thuế giám trấn thủ các nơi, khiến bọn họ biết rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghiêm túc làm việc, đại nhân sẽ trọng dụng bọn họ. Điều người từ Kim Lăng tới có thể giải quyết vấn đề trung thành của thuế giám mới nhậm chức, đồng thời còn là một lời cảnh cáo với thuế giám các nơi, nếu bọn họ cứ chân trong chân ngoài thì vẫn còn có rất nhiều người khác chờ đi theo làm việc và tận trung với đại nhân. Một khi được như vậy, đại nhân chẳng cần đích thân bôn ba khắp nơi mà vẫn có thể nắm chắc các thuế giám trong thiên hạ vào lòng bàn tay. Giang Nam mà ổn định, cục diện thiên hạ cũng sẽ ổn định thôi!

Dương Lăng mặt mày phấn chấn, nói chuyện với Đại Lâu Nhi càng lúc càng hợp, thật có cảm giác hận rằng gặp nhau quá muộn. Đại Lâu Nhi vốn có tài ăn nói lại cố ý lấy lòng, thần thái quyến rũ kia của ả khiến Cao Văn Tâm nhìn mà lòng dạ chua loét, hậm hực vô cùng, chỉ hận không thể móc cặp mắt cứ như thể đang bay đi bay lại kia của ả.

Cuối cùng Dương Lăng không ngờ còn mang theo vết thương mà đứng dậy đích thân đưa Đại Lâu Nhi ra ngoài cửa, nhìn ả đã thướt tha đi hẳn rồi mới trở lại trong phòng. Cao Văn Tâm lập tức không kìm được nói:

- Đại nhân, sao ngài lại đối xử với cô ta… Thân phận của cô ta… Nếu ngài mang theo cô ta bên cạnh, thanh danh sẽ…, hơn nữa ngài còn không biết, khi ở Tô Châu cô ta… Ôi ôi, tôi không nói được, dù sao cô ta cũng không phải người tốt!

Dương Lăng thấy Cao Văn Tâm trước giờ vốn luôn điềm đạm tao nhã mà lúc này cũng phải mặt mũi đỏ bừng, ngay đến cái cổ cũng như được nhuốm màu đỏ son, không kìm được cười hà hà nói:

- Sao cứ như là lão gia ta sắp rơi vào miệng hổ thế, có đáng sợ như vậy không? Có phải là vì nhìn thấy người ta xinh đẹp hơn cô không vậy? Ha ha ha!

Thấy bộ dạng chẳng hề bận tâm của y, Cao Văn Tâm không kìm được giậm giậm chân, lo lắng đáp:

- Ôi lão gia của tôi ơi, sao ngài lại hồ đồ như thế chứ? Vô duyên vô cớ mà lại xun xoe ân cần nếu không phải kẻ gian thì cũng là trộm cướp. Tiểu tỳ thấy đó không chỉ là miệng hổ thôi đâu!

Cao Văn Tâm thấy y vẫn cứ cười hì hà như cũ, không kìm được ngoảnh mặt đi, hậm hực lẩm bẩm: “Đúng là làm ơn mắc oán, người ta được mỹ nữ để ý đến, trong lòng vui mừng còn chưa kịp nữa kìa, mình thật là ngốc, hoàng đế không lo mà thái giám đã lo.” Nói một hồi nàng bất giác cảm thấy ấm ức, nước mắt không kìm được rào rạt tuôn rơi.

Không ngờ chỉ mới trêu chọc một chút thôi mà đã khiến giai nhân rơi lệ, Dương Lăng vội vàng bước tới hoang mang dỗ dành:

- Văn Tâm đại tiểu thư của ta ơi, cô được làm bằng nước hay sao vậy? Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, ta chỉ trêu cô một chút thôi mà! Cô tưởng lão gia ta là kẻ ngốc hay sao, cô ta có phải là người tốt hay không thì liên quan gì đến ta chứ? Chỉ cần cô ta có ý kiến tốt là được rồi, đúng không hả nữ thần y có đôi tuệ nhãn của ta?

Chú thích:

(1): Đô chỉ huy sứ ti là thủ lĩnh quân sự tối cao của một địa phương lớn (ở kinh đô thì gọi là Chỉ Huy Sứ ti). Cùng bố chính sử ti, án sát ti gọi là tam ti, chia nhau lãnh đạo quân sự và chính trị, dân chính, hình ngục của địa phương.

Thời Minh có 13 Đô chỉ huy sứ ti.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.