Ngược Về Thời Minh

Chương 167: Hoa đang thời nở



Tuy xuất chiêu trong lúc phẫn nộ, song cú đá của cô gái áo đỏ vẫn còn nương chân vài phần nên mấy tên vô lại bị đá văng ra ngoài, khi ngã xuống đất lại không hề cảm thấy đau đớn. Chúng thoáng ngẩn ra, cho rằng phụ nữ sức yếu, dũng khí lập tức tăng lên, thế là lại nhao nhao lao hét rồi nhào tới.

Thủ hạ của cô gái áo đỏ chỉ có nữ tì áo lục đang căm phẫn muốn xông lên tương trợ, nhưng mắt nàng đã bị mờ, lúc này nước mắt trào ra không ngừng. Mấy tay đàn ông ăn vận như phu khuân vác có vẻ chỉ được thuê đến phụ giúp, thấy mấy tên vô lại hung hãn như vậy thì đã sợ cứng người.

Thấy bọn vô lại này không biết tốt xấu, khuôn mặt của cô gái áo đỏ lộ vẻ khó xử, nàng khép ngón tay lại thành kiếm, thân hình mềm mại như một đám mây đỏ lướt qua mấy tên vô lại, ngón tay hoặc điểm hoặc đâm vào người chúng. Người nàng vừa lướt qua, năm sáu tên lập tức ngã gục xuống đất như bị điện giật, cả người run lên cầm cập, nhất thời cũng không còn sức bò dậy.

Đứng bên cạnh Dương Lăng, Liễu Bưu thấp giọng nói:

- Đại nhân, cô gái này biết công phu điểm huyệt thượng thừa, là cao thủ nội gia.

Dương Lăng kinh ngạc nhìn cô gái có hai đám mây hồng trên má đó rồi lại ngó mấy tên vô lại đang nằm quằn quại dưới đất; thấy bọn chúng co rúm người, mặt mày trông cực kỳ thống khổ.

Dương Lăng nhớ Hàn Ấu Nương từng nói công phu điểm huyệt là võ học thượng thừa cực điểm, cho dù phụ thân nàng học võ trên Thiếu Lâm hơn chục năm cũng chỉ được luyện công phu ngoại môn, không ngờ mỹ nhân yêu kiều thướt tha như cành liễu phất phơ trong gió đó lại biết được môn võ lợi hại này.

Có điều, đám vô lại bị đánh ngã lăn trên mặt đất kia dù quằn quại bất lực nhưng vẫn có thể cử động, chứ không phải đứng trơ như phỗng giống như y thường thấy trên TV trước đây; cũng không biết là do chỉ lực của cô gái này yếu hay điểm huyệt vốn dĩ là như vậy.

Y thấp giọng hỏi:

- Liễu Bưu, nếu như để huynh động thủ, huynh có thể khống chế được cô ta không?

Mặt Liễu Bưu thoáng đỏ lên, gã ngượng ngập đáp:

-Xem thân thủ của cô ta... nhiều nhất ti chức chỉ có thể chống đỡ được hai mươi chiêu mà thôi...

Dương Lăng dù không biết võ vẽ gì, nhưng y từng chứng kiến thân thủ của Liễu Bưu. Nhìn cô gái đó nhún người nhảy cao hơn một trượng, thân pháp tiến lui như gió, thi triển công phu điểm huyệt thượng thừa, y đoán chừng Liễu Bưu cũng chỉ có thể chống đỡ được tầm mười chiêu, nói hai mươi chiêu có lẽ là vì giấu ngượng nên cố ý thổi phồng thôi. Y cũng không muốn vạch trần nên chỉ cười khà.

Lại nghe tên thủ lĩnh của bọn vô lại đó hung tợn chửi rủa:

- Con đàn bà thối tha, ui da... mày đã dùng tà phép gì rồi. Nửa người của lão tử không cử động được nữa, lão tử quyết sẽ không bỏ qua... bỏ qua cho mày đâu.

Cô gái áo đỏ khẽ hếch chiếc mũi xinh xắn như ngọc, khinh thường hừ nhạt một tiếng, rồi đi đến bên cạnh tì nữ áo xanh cúi xuống ngửi một chút, sau đó mới yên tâm nói:

- Không có gì đáng ngại. Đi, ta đỡ em về lấy nước sạch rửa qua là được.

Chính vào lúc này, bên ngoài đám đông chợt có người nghênh ngang đi tới, dài giọng quát:

- Dưới chân thiên tử, kẻ nào dám gây rối ở đây? Bắt hết lại cho bản quan!

Đám đông chợt tách ra. Chỉ thấy mấy tên tiểu lại thuộc Ngũ thành binh mã ty cầm xiềng xích, giắt đao ngông nghênh đi tới. Tên thủ lĩnh đám vô lại trông thấy thì mừng rỡ, gọi to:

- Tứ ca! Mau bắt con ả này lại đi, nó dám đả thương đệ, lại còn đánh huynh đệ của tiểu đệ, hãy cho ả đi ăn cơm tù đi.

Gã đao khoái tuần thành* được gọi là tứ ca trừng mắt với hắn rồi đảo mắt quan sát cô gái áo đỏ. Tuy trông dung mạo nàng ta xinh đẹp, dáng người thướt tha, nhưng quần áo mặc lại không như các phu nhân gia đình giàu có, thế là gã cảm thấy yên tâm. Gã bèn cười dâm dật bước tới trước nói:

- Tiểu nương tử, trong kinh thành mà quấy phá đả thương người, tội đó không nhẹ đâu nhé. Đi thôi, theo bọn ta đến cổng nha môn một chuyến.

(* tuần tra trong thành)

Dương Lăng lắc đầu cười khổ. Tiết mục này quá quen mắt, song nghĩ cũng phải, mấy tên vô lại đó không chút kiêng dè dám khinh nhờn cô gái đất khách ngay dưới chân thiên tử như vậy, nếu không có quan hệ gì với người trong nha môn thì mới là lạ. Y cũng lười xem tiếp mặt mày của đám người đó, bèn đưa tay vỗ nhẹ vai Liễu Bưu rồi hất nhẹ cằm về phía trước. Liễu Bưu hiểu ý liền sải chân bước tới.

Cô gái áo đỏ nọ mới vừa nén giận nói: "Quan gia, rõ ràng là đám vô lại này ức hiếp..." thì Liễu Bưu đã mỉm cười bước tới trước nói:

- Quan sai lão gia muốn bắt kẻ nào vậy? Ta thấy ngài nên bắt mấy tên lưu manh vô lại này về nha môn đánh cho một trận mới phải đó.

Gã đao khoái tuần thành đó kiếm ăn tại kinh thành, biết rõ dưới chân thiên tử cao quan quý nhân rất nhiều, nên nghe xong thì không nổi trận lôi đình mà vung tay ngăn mấy tên vô lại đang rống miệng ầm ĩ, cẩn thận đánh giá Liễu Bưu một lượt, rồi nghi hoặc hỏi:

- Vị công tử đây là...?

Liễu Bưu hơi vén vạt áo bào lên để hắn nhìn rõ ngân bài giắt bên hông rồi cười nhạt bảo:

- Vị cô nương từ xứ khác này tốt bụng thí cháo cứu dân, mấy tên lưu manh vô lại này lại thấy sắc nổi lòng mà bắt chẹt sách nhiễu. Ta tận mắt chứng kiến, ngươi còn không tống bọn chúng vào ngục truy xét sao?

Gã đao khoái vừa nhìn thấy đó là yêu bài của Nội xưởng thì sợ túa cả mồ hôi lạnh, liền vội gật đầu khom lưng vâng dạ:

- Dạ dạ dạ, có đại nhân làm chứng, tiểu nhân còn có thể không tin sao? Tiểu nhân sẽ lập tức bắt bọn chúng về dạy dỗ.

Đoạn hắn nháy mắt với mấy tên thủ hạ của mình, mấy tay bộ khoái lập tức xông lên lấy xiềng xích cùm mấy tên vô lại kia lại. Tên thủ lĩnh của đám vô lại đó bèn trợn tròn mắt la lên:

- Kim tứ ca, sao huynh lại...?

Đầu gã đao khoái mướt mồ hôi lạnh, liền bước tới vả vào mồm hắn một bạt tai thật mạnh, đồng thời tức giận trừng mắt ngăn hắn tiếp tục nói năng bậy bạ, gằn giọng quát:

- Lôi đi, lôi tất cả về.

Bộ khoái vội kéo mấy tên vô lại ra khỏi đám đông, ở đằng sau Liễu Bưu cười nói với theo:

- Ngự sử tuần thành của thành tây là Thân Đắc Vĩ phải không? Trở về nói với hắn là rảnh rỗi bản quan sẽ đến xem thử hắn xử án công bằng ra sao. Nếu như bản quan vẫn thấy mấy tên vô lại này sinh sự nhiễu dân thì bản quan sẽ đến hỏi thăm hắn đấy.

Kim đao khoái nghe vậy thì sống lưng cứng đờ. Hắn vốn định đưa mấy gã bạn thân này đến chỗ không người rồi thả ra, song khi nghe lời này thì không còn dám lỗ mãng nữa. Hắn quay người lại cười gượng gạo đáp:

- Dạ, thành tây là khu vực do Thân đại nhân quản hạt ạ. Đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ nghiêm trị mấy tên vô lại này không tha.

Thấy cảnh này cô gái áo đỏ có chút bất ngờ. Liễu Bưu vừa quay lại, nàng vội vái một lễ, dịu dàng nói:

- Đa tạ đại nhân chủ trì công đạo.

Khi nãy nàng thấy Liễu Bưu đứng sau lưng Dương Lăng, nay thấy mấy tên bộ khoái tuần thành đó khi gặp Liễu Bưu thì như chuột thấy mèo thì biết rằng thân phận của vị công tử trẻ tuổi này ắt càng cao thâm hơn nữa, vì vậy nói xong ánh mắt không kiềm được mà khẽ hướng về phía Dương Lăng.

Dương Lăng thấy làn thu ba hướng về phía mình thì mỉm cười gật đầu tỏ ý chào nàng. Nét mặt của cô gái áo đỏ thoáng cứng lại, ngỡ rằng tên cẩu quan này cũng nhìn trúng sắc đẹp của mình cho nên mới có ý lấy lòng, thế là không khỏi âm thầm hối hận mình nhất thời xúc động ra ngoài cứu tế nạn dân, kết quả kéo theo một đám bướm ong dập dờn.

Có điều, nàng và trượng phu đã có hẹn ước chờ nhau ở nơi này, lại không thể tuỳ ý rời đi, đành phải cố gắng cảm tạ Liễu Bưu rồi vội vã dẫn mấy người làm thuê và tì nữ lui vào trong sân nhà.

Thấy Liễu Bưu vẫn còn dõi mắt nhìn theo cánh cổng nhà người ta đang đóng lại đến xuất thần, Dương Lăng mỉm cười đi tới vỗ vai hắn khuyên:

- Đừng nhìn nữa, ta thấy cô nương nhà người ta hình như đã có chồng rồi.

Liễu Bưu gượng gạo đáp:

- Đại nhân lại nói đùa rồi. Trong thiên hạ biết công phu điểm huyệt đều là cao thủ nhất đẳng một vùng, cô gái này nhất định không đơn giản. Xem cô ta nén giận với mấy tên vô lại ngang ngược đó, hôm nay chúng ta tương trợ cô ta song cô ta lại e ngại dính dáng quan hệ với chúng ta, cho nên ti chức có điều nghi ngờ mà thôi.

Dương Lăng bị nhiễm tiểu thuyết võ hiệp nặng, cho nên nghe vậy thì cười bảo:

-Kỳ nhân dị sĩ trong dân gian rất nhiều, hơn nữa phần đông không muốn kết giao cùng quan phủ. Dẫu sao chúng ta cũng không thể vì người ta có võ công giỏi mà đâm ra nghi ngờ họ muốn kiếm chuyện, phải không nào? Huống chi cô ta còn phát cháo cứu dân, trên đời có cường đạo như vậy sao? Ha ha, đi thôi, chỉ cần cô ta không gây chuyện ở kinh thành, chúng ta cũng không thể vì nghi ngờ mà đi điều tra. Một khi tin tức lộ ra, vậy thực sẽ là trò cười cho người khác đó.

Dương Lăng trở về hậu viện trong phủ, thấy trong phòng khách đặt ba chậu than, trong phòng ấm như ngày xuân, khắp phòng giăng lụa chu sa đỏ. Hàn Ấu Nương, Tuyết Nhi, Ngọc Nhi, Cao Văn Tâm và Thành Khởi Vận, những mỹ nữ xinh đẹp quyết rũ, phong tình xuất chúng đang mặc áo chẽn vân nổi lụa Tô Châu, áo kép cân vạt gấm Tứ Xuyên đang tụ tập một chỗ, duyên dáng nói cười, mắt đẹp ngóng trông, thực như bước vào khu vườn đầy ắp hoa đẹp vậy.

Dương Lăng cười hỏi:

- Sao hôm nay rãnh rỗi tập trung hết trong phòng tán gẫu vậy?

Thành Khởi Vận sợ lạnh nhất, cho nên mặc cũng nhiều đồ nhất, nhưng trong phòng đặt ba chậu than, lại có nhiều người như vậy, khiến khuôn mặt mềm mại và trắng phau của nàng đỏ phừng phừng, nên lúc này đã cởi bớt áo bào ngoài, áo kép cân vạt cũng cởi bớt hai nút, lờ mờ thấy được chiếc áo bó ngực màu hồng nhạt. Khi thấy Dương Lăng bước vào, nàng liền cuống quít cài nút áo lại.

Dương Lăng chỉ kịp nhìn thấy một khe ngực trắng mịn mê người liền vội quay mặt đi chỗ khác, thấy Hàn Ấu Nương đang thu dọn mấy thứ trông giống như quần áo được bày ở trên bàn; trông kích cỡ thì hẳn là áo quần chuẩn bị cho em bé.

Ngọc Nhi và Tuyết Nhi thấy ánh mắt lão gia đặt trên Ấu Nương, biết rằng mấy ngày nay y bộn bề công việc, ngày thường không thể ở nhà với phu nhân, cho nên mỗi khi về nhà sẽ thường ở bên cạnh nàng ấy. Hai người rất là lanh lợi, bèn đãi bôi linh tinh vài câu rồi tìm lý do lui ra ngoài.

Hai người đi rồi, Thành Khởi Vận và Cao Văn Tâm càng không còn lý do gì để nán lại. Cao Văn Tâm đợi ở đây đã một ngày, chỉ gặp được Dương Lăng một chốc, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, thế là không khỏi ai oán liếc y một cái rồi cũng vái cáo từ, lui ra ngoài cùng Thành Khởi Vận.

Thấy mọi người đã ra ngoài, Dương Lăng đi đến hôn lên má Ấu Nương một cái, đặt cái bọc nàng đang cầm lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa, vòng tay kéo nhẹ chiếc eo thon của nàng, bờ mông tròn lẳng vênh vênh thuận thế sà lên đùi y. Dương Lăng ôm nàng vào lòng thủ thỉ:

- Ấu Nương, hôm nay có thấy mệt trong người không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm việc vất vả quá. Tiếc là hiện tại thời tiết không có trái cây tươi để ăn, đợi thêm chừng hơn tháng nữa, đợi cà chua trong hầm sưởi ra trái rồi sẽ cho nàng ăn nhiều một chút.

Y vừa thủ thỉ vừa lần bàn tay lên bộ ngực mềm mại của Ấu Nương xoa nắn. Hàn Ấu Nương yêu kiều thở hổn hển giữ tay y lại, giọng khẩn nài:

- Tướng công, chàng đừng... đang ở ngoài sảnh đó.

Dương Lăng cười nói:

-Tướng công nhớ nàng mà, Ấu Nương có thai được một tháng, tướng công còn phải đợi chín tháng... à... không đúng, phải gần một năm cơ, mới có thể thân mật cùng nàng.

Bị y xoa nắn, cặp nhũ hoa của Hàn Ấu Nương nhú cao, hai má đỏ bừng, thân thể nhũn mềm. Nàng yếu ớt víu lấy cổ Dương Lăng, kề tai y nói với hơi hướm ghen tị:

- Không phải là còn Tuyết nhi và Ngọc Nhi à? Mấy đêm hôm nay tướng công chẳng phải thường hay ngủ lại trong phòng bọn họ, người ta lại không thể... không thể hầu hạ tướng công.

Dương Lăng nói:

- Ta sợ nhất thời nhịn không được, làm động đến thai của nàng mà. Ừm... Ấu Nương đã muốn ta đi tiếp bọn họ, vậy tướng công đành đi tìm bọn họ thôi.

Nói đoạn y làm bộ như muốn đứng dậy. Tâm hồn ngây thơ của Hàn Ấu Nương cuống lên, vội vàng ôm chặt lấy cổ y, cái miệng nhỏ nhắn cũng rất cong lên hết sức không tình nguyện. Nhưng khi cặp mắt của nàng chạm với ánh mắt có phần ranh mãnh của Dương Lăng, nàng mới sực hiểu là đã bị y trêu đùa, thế là không khỏi ngượng chín mặt.

Nàng mím môi tựa nhẹ vào lòng Dương Lăng, hai chân hơi quíu lại, cặp mông vặn vẹo bên dưới khiến cho Dương Lăng bị kích thích. Ấu Nương cảm nhận sự biến hoá của y, nhịn không được bèn liếc y một cái, rồi thẹn thùng cúi đầu thỏ thẻ:

- Tướng công, Văn Tâm tỷ tỷ nói... nói... Ấu Nương khí huyết dư thừa, thai nguyên ổn định, nếu nhẹ nhàng một chút thì trong ba tháng đầu... vẫn có thể hầu hạ phu quân...

Đến đoạn cuối, nàng không nén được xấu hổ nên âm thanh đã lí nhí như muỗi kêu. Dương Lăng cũng bị vẻ e thẹn đến mê người của nàng gợi khêu lửa dục, nhưng lại không dám manh động, bèn vội lắc nhẹ đầu nói:

- Không được, không được, tướng công thực không dám. Ấu Nương còn nhỏ, thân thể vốn dĩ còn non nớt, tướng công thực không dám mạo hiểm. Nào, ngồi cạnh tướng công, để tướng công đập hạch đào* cho nàng ăn nhé, bổ não lắm đó.

(*quả óc chó)

-Ưm.

Hàn Ấu Nương xúc động khẽ rên lên, thân thể không nghe theo lời mà thoáng dao động, làn thu ba yêu kiều đã ngân ngấn nước, cặp nhũ hoa trước ngực bị xoa nắn cũng đã nhú cao, săn lại.

Dương Lăng thò tay vào trong bầu ngực nóng hừng hực như lửa của nàng, ngón tay đùa nghịch đôi đầu nhũ mềm như chiếc mào gà non, khiến thân thể của nàng run rẩy từng đợt.

Ánh mắt cháy bỏng của nàng ngước nhìn Dương Lăng, chủ động đưa lên tìm kiếm môi y hôn một cái thật sâu, sau đó kề gò má láng mịn của mình bên tai y, hổn hển:

- Người ta... cũng muốn tướng công yêu thiếp, tướng công có nhiều kiểu đa dạng như vậy... Cùng lắm thì người ta... người ta dùng cách khác để hầu hạ chàng mà.

Dương Lăng lẳng lặng ngắm nhìn nàng trong chốc lát, rồi chợt cúi xuống đỡ bên eo nàng, ôm lấy tấm thân nhỏ nhắn mềm mại của nàng dậy, rồi kề tai nàng khẽ cười nói:

- Tiểu yêu tinh, theo bọn Ngọc Nhi không học điều hay mà lại học dụ dỗ tướng công à.

Mặt Hàn Ấu Nương đỏ au, nàng 'ưm' một tiếng, hai tay bụm mặt, không dám nhìn y, cả người mơ mơ màng màng; Dương Lăng bế nàng đưa vào phòng ngủ.

...

Bước đi trên con đường nhỏ uốn khúc, Cao Văn Tâm cảm thấy có phần mất mát. Hiện nàng đã có thân phận tự do, nhưng Dương Lăng lại vẫn không hề có ý muốn rước nàng về nhà. Anh em trong tộc của nàng phản đối nàng không nói, bản thân nàng là một người con gái sao có thể không biết thẹn mà chủ động mở miệng gợi ý đây. Thấy thanh xuân phí hoài, mình đã sắp đến tuổi hai mươi, vậy mà chuyện chung thân đó...

Nàng khẽ thở dài, đưa mắt nhìn một gốc mai xa xa trong tuyết, cười đau khổ. Vừa bước ra khỏi cửa, Thành Khởi Vận vì sợ lạnh nên vội siết chặt chiếc áo khoác lại. Trông thấy Cao Văn Tâm đứng ngơ ngẩn ở đằng xa, nàng bèn đứng dõi nhìn Văn Tâm một chốc, trong lòng như có điều suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng bước tới gần.

Nghe tiếng bước chân, Cao Văn Tâm liền quay đầu lại, trông thấy Thành Khởi Vận nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Thành cô nương, bên ngoài trời lạnh, sao còn chưa trở vào phòng?

Từ dạo lên đường hồi kinh, chứng kiến Thành Khởi Vận hết lòng hết sức bán mạng cho Dương Lăng, cộng thêm khoảng thời gian qua sống chung trong Dương Phủ biểu hiện của Thành Khởi Vận luôn rất đúng mực, cho nên Cao Văn Tâm đối với thái độ của Thành Khởi Vận cũng không còn nặng thành kiến nữa.

Thành Khởi Vận mỉm cười điềm nhiên, khẽ đáp:

- Cả ngày trốn trong nhà cũng cảm thấy rất chán. Tôi vốn dĩ thấy tài phú văn chương của mình không kém đấng mày râu, nhưng mấy ngày nay đại nhân vì triều chính mà bôn tẩu ngược xuôi, có rất nhiều kiến thức cũng không phải là thứ mà tôi có thể lý giải được.

Rồi nàng cười khổ sở nói:

- Dường như tôi thạo là âm mưu quỷ kế, nhưng trên triều đường địch ta phân chia, dương mưu chiếm đa số, chính kiến bất đồng căn bản không giấu được ai, tôi lại không thể ra sức được gì, thực sự đã trở thành kẻ nhàn nhã nhất của Nội xưởng.

Nàng thở dài một hơi rồi đảo mắt cười hỏi:

- Không biết Cao cô nương có nguyện ý đến phòng tôi ngồi một chút, tôi và cô đánh vài ván cờ được không?

Cao Văn Tâm lặng lẽ lắc đầu nói:

- Khí trời lạnh lẽo, không có tâm tình, tôi đi về trước. Thành cô nương cũng nên sớm trở về phòng đi, chớ để nhiễm phong hàn trở lại.

Thấy vẻ mặt nàng cô đơn, Thành Khởi Vận đột nhiên mỉm cười nói:

- Cô nương tư nhan xuất chúng, lại có chức vị ngự y thất phẩm trên người, cũng đã đến tuổi hai mươi, chẳng lẽ không lo chăn đơn gối chiếc, không muốn có người đàn ông tri âm bên giường bầu bạn đêm dài hay sao?

Khuôn mặt Cao Văn Tâm đỏ bừng, nàng thoắt xoay người nhìn Thành Khởi Vận, thấy ánh mắt nàng ta trong veo như nước, không có vẻ gì là trêu đùa, cơn tức giận vì thế giảm đi, nhịn không được bèn hỏi:

- Thành cô nương nói vậy là ý gì?

Thành Khởi Vận cười đáp:

- Chỉ là tôi không nỡ thấy cô nương đau khổ vì tình cho nên nói lời khuyên nhủ mà thôi.

Đoạn nàng siết chiếc áo choàng chặt lại một chút, rồi vươn bàn tay thanh mảnh ưu mỹ như bạch ngọc ra nhẹ nhàng vuốt ve một nụ hoa chực nhú ở đầu cành, giọng khe khẽ:

- Thực ra cô cũng chớ nên oán trách Dương đại nhân vội. Tuy rằng nam nhi tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường, nhưng chưa đến tuổi hai mươi mà đã nạp ba người thê thiếp cũng không phải là ít. Y lại yêu thương kính mến phu nhân như vậy, cho dù có người con gái mà y ngưỡng mộ trong lòng, sợ rằng... Dù y có lòng yêu thích, cũng sẽ không động lòng rước vào trong nhà đâu.

Thành Khởi Vận khẽ co ngón tay lại rồi búng ra, nụ hoa thuận theo hướng ngón tay bay đi rồi nhẹ nhàng rơi xuống thảm tuyết trắng tinh. Cao Văn Tâm nhìn nửa nụ hoa hồng nhạt chôn dưới mặt tuyết xốp mềm đến xuất thần.

Chỉ nghe tiếng Thành Khởi Vận tiếp tục vẳng lại bên tai:

- Tuy nhiên... hiện tại đã vào nhà Dương đại nhân, theo y đến răng long đầu bạc, cô gái được như vậy so với những thiếu nữ mới lớn mà đám lão gia tuổi đã nửa trăm, râu tóc bạc trắng mới rước về thực may mắn hơn nhiều.

Vừa ngượng vừa giận Cao Văn Tâm giậm chân nói:

- Y có chịu nạp thiếp hay không thì liên quan gì đến ta? Thành cô nương rốt cuộc là muốn nói gì?

Thành Khởi Vận hứng thú đưa mắt nhìn vẻ thiếu nữ xấu hổ hiếm thấy của Văn Tâm, rồi mỉm cười nói:

- Từ xưa hôn nhân đều thuận theo ý cha mẹ, lời của người mai mối, nhưng hạnh phúc chân chính có thể được bao nhiêu? Người đàn ông tầm thường đương nhiên không thể lọt vào tầm mắt của cô. Nếu đó là người đàn ông tài cán, tương lai y lại sẽ khó tránh khỏi muốn nạp thêm vài thiếp thất có nhan sắc hơn cô.

Cho nên nữ nhân thông minh nên chọn gả cho người nam nhân chịu yêu tiếc và quý trọng họ, chịu đối đãi bình đẳng với họ, sẽ không vì tuổi già phai sắc mà đối xử lạnh nhạt với họ. Nhưng trên đời có mấy nam nhân được như vậy? Nếu như cô đã gặp được một người, lại tự than tự oán đợi người ta chủ động đến tiếp nhận cô, chẳng lẽ sự dè dặt còn quan trọng hơn cả hạnh phúc cả đời ư?

Cao cô nương, cô hãy suy nghĩ kỹ một chút, thảng như cảm thấy gả cho y không thể cho cô hạnh phúc, vậy thì hãy chóng vung thanh gươm lý trí chặt đứt sợi dây tình, tìm một phu quân khác, tránh tự rước phiền não vào người. Còn quả như trái tim đã gởi gắm cho y, chỉ cần chọc thủng lớp giấy này liền sẽ có thể đạt được hạnh phúc nhưng lại cứ thế mà bỏ qua cơ hội này thì cô sẽ hối tiếc cả đời đó.

Đoạn Thành Khởi Vận cất giọng xa xăm:

- Bướm ong chẳng chắc mến thương thầm, lòng đắng ngắt khi rời áo đỏ...(1)

Chợt nàng nhướng mày nói:

- Nữ nhân không phải chỉ là một đoá hoa vô tri vô giác, được ong bướm chiếu cố đến liền cảm thấy hạnh phúc vừa lòng. Cô có người trong lòng không? Nếu có thì chỉ đợi y tìm đến cô sao? Nữ nhân thì không thể lựa chọn phu quân cho mình sao?

Cao Văn Tâm nhìn Thành Khởi Vận chằm chằm một hồi, miệng mấp máy như muốn nói rồi lại thôi. Một lát sau nàng xoay người bước đi vội vã như trốn chạy về chỗ ở của mình.

Khuôn mặt trắng như bạch ngọc của Thành Khởi Vận từ từ nở một nụ cười xinh đẹp. Nàng đưa tay vịn lên một cành mai, nhẹ nhàng đưa mũi gần lại. Hoa đỏ héo tàn, kiều nhan như tuyết, trông đẹp không tả thành lời.

Thành Khởi Vận lười nhác đưa cánh hoa mềm mại vuốt ve gò má của mình, mỉm cười ngâm:

- ‘Hoa đang thời nở mau mau hái, chớ để hoa rơi lại bẻ cành’(2). Thường nói nữ nhân như hoa... nếu cũng coi nam nhân là hoa thì hình như mới công bằng...

Thành Khởi Vận đưa hai ngón tay búp măng thon dài ngắt lấy nhánh hoa, nhón một đoá hoa mai đã thành hình rực rỡ, nhìn chăm chú một chốc, trong mắt chợt hiện lên một nụ cười xảo quyệt và tinh quái.

Chú thích:

(1) Đoạn vô phong điệp mộ u hương, hồng y thoát tận phương tâm khổ...

Trích trong bài từ "Đạp Sa Hành" của Hạ Chú

(2) 'Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi hoa lạc không chiết chi'

Trích trong bài thơ "Kim Lũ Y" của Đỗ Thu Nương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.