Ngược Về Thời Minh

Chương 173: Lặng lẽ vào thôn



Tứ hợp viện đã lên đèn. Bên trong nhà chính, một đạo sĩ trạc tứ tuần, thân hình gầy gò, mặc áo dài tro đang ngồi trước bàn, trong góc tường dựng một cây đại kỳ coi mạng đoán số có thể bắt gặp ở khắp hang cùng ngõ hẻm nào, trên mặt lá cờ vẽ sơ sài hình một con âm dương bát quái ngư.

Một người thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều bê khay trà đến, đạo sĩ không cầm lấy chén trà mà lại chộp cổ tay cô ta kéo vào trong lòng mình, đôi bàn tay to lớn lần vào trong ngực cô ả vân vê ve vuốt, cười dâm đãng nói:

- Thúy Nhi, hai tháng không gặp, cặp bánh bao thịt này đã nở ra nhiều rồi đó.

Thuý Nhi khẽ lắc chiếc eo thon thoát khỏi lão, ngón trỏ dí trán lão một cái, cười mắng:

- Đi chết đi, lão già mất nết, mọi việc đều xử lý ổn thoả hết rồi chứ?

Đạo sĩ luyến tiếc nhìn chằm chằm vào khe áo đang được ả chỉnh trang lại, trong nháy mắt làn da mịn màng đã bị che mất. Lão gật đầu đáp:

- Ừm, xem ra chuyện này phải đợi thêm một thời gian nữa. Sắp đến cuối năm, trong cung rất nhiều sự vụ, tuy tên hôn quân đó liên tục bị hai vị cô nương xúi giục, song cũng không thể thoát ra ngoài cải trang du ngoạn. Đành phải đợi đến tháng hai, sang xuân, khi y dọn đến Báo phòng ở rồi mới bàn tiếp. Có hai vị cô nương nội ứng, lợi dụng vợ chồng Dương Hổ giết y, đến lúc đó triều đình sẽ như quần long vô thủ, tất phải chọn một trong các vị vương gia làm tân đế. Ninh Vương khổ tâm ẩn nhẫn lâu năm, dùng sông vàng núi bạc đã lung lạc rất nhiều quan viên trong triều. Cho dù là huynh đệ Thọ Ninh hầu cũng nhận nhiều hối lộ từ hắn, đến lúc đó để bọn họ mê hoặc khiến thái hậu nói tốt cho, lại thêm quần thần ủng hộ, thế tử Ninh Vương nhất định sẽ có thể đăng ngôi cửu ngũ chí tôn.

Thuý Nhi cau mày nói:

- Thực không hiểu giáo chủ lão nhân gia đang nghĩ gì nữa. Hao tổn tâm huyết như vậy để giết một người nhà họ Chu rồi lại đưa một kẻ vẫn là họ Chu lên. Giáo chủ là Di Lặc chuyển thế, thần thông quảng đại, chẳng nhẽ chúng ta không thể gầy dựng hương quân(1), dùng vũ lực chiếm lấy giang sơn này của nhà họ Chu sao?

Đạo sĩ cười trêu chọc:

- Thiên hạ dễ chiếm đoạt thế ư? Cũng chỉ có cái tên ngu xuẩn Dương Hổ đó mới tin vào lời bịp bợm của ta, tưởng rằng hắn là sao Tử Vi trên trời chuyển thế, đứng trên cao hiệu triệu liền sẽ được làm hoàng đế. Ha ha, giáo chủ lo xa nghĩ rộng, há để nàng có thể nhìn thấu. Đại công tử đổi tên thành Lý Tự Nhiên, làm thượng khanh phủ Ninh Vương. Nếu có thể phò trợ Ninh Vương lên thềm rồng, đại công tử tất sẽ được phong hầu bái tướng, nắm giữ trọng binh. Tam công tử cũng đang chiêu binh mãi mã tại vùng Hà Tây. Đám cường đạo, thổ phỉ, hoặc lưu manh không chốn nương thân ở Trung Nguyên phải chạy ra biên tái tránh tội, những lính đào ngũ, phạm nhân trốn ngục, hay tù phạm khổ sai bị đày và mã tặc các bộ tộc du mục, một khi tập trung lại, sẽ là một đội quân hung tàn. Nàng hãy nghĩ đi, khi đó binh quyền triều đình và hương quân đều nằm trong tay bản giáo, chúng ta lại công bố chuyện Ninh Vương là kẻ làm bề tôi mà giết Chính Đức, khiến hắn mất đi sự ủng hộ của quan viên Đại Minh và phiên vương các nơi. Đại Minh như rắn mất đầu, muốn đoạt thiên hạ còn không dễ như trở bàn tay ư? Ha ha ha...

Đạo sĩ nói đến hả hê. Lão cầm lấy chén trà hớp một ngụm, rồi hau háu nhìn tấm thân nhỏ nhắn yêu kiều của Thúy Nhi rồi tiếp:

- Đến lúc đó lão Lưu ta dẫu sao cũng là đại quan tổng đốc, tất sẽ đón cô ả quyến rũ bé bỏng nàng về làm phu nhân của ta ngay.

Thúy Nhi nguýt lão một cái thật ngọt:

- Tốt cho ông quá nhỉ, đợi ông thật sự làm đại quan rồi hẵng nói nhé.

Đạo sĩ nhòm ra ngoài trời rồi nói:

- Sắc trời đã tối, sao bọn chúng vẫn chưa về? Hừm, mua gạo cứu tế ư? Lòng dân là cái rắm thúi. Bản giáo chuyên giảng đạo và thu nhận đám thân hào sĩ tộc và quan viên danh sĩ làm đồ đệ, đấy mới là thuật kinh bang tế thế giành lấy thiên hạ.

Thúy Nhi hừ nhẹ, buông giọng ghen tuông:

- Ông gấp gì chứ? Hay là Lưu hộ pháp đã tăm tia Hồng nương tử nhà người ta rồi? Nói thật cho lão hay, hai người bọn họ hiện không phải đang cứu tế ngoài thành đâu, mà là đến thăm tổng đốc Dương Lăng của Nội xưởng đấy. Xem ra Dương Hổ không phải chỉ là loại vũ phu chỉ biết dùng sức, hì hì, mà còn biết kết giao với quyền quý nữa đấy.

Lưu đạo sĩ cả kinh, vội đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hoảng kêu lên:

- Hồ đồ! Hoang đường! Bọn chúng làm vậy chẳng phải là dắt dê vào miệng cọp sao? Dựa theo tin tức mật thám bản giáo truyền về, khu vực thành Tây trong tối ngoài sáng đều có thám tử của Nội xưởng. Cái xưởng mới lập này rõ ràng khác rất xa hai xưởng một vệ chỉ biết bắt bớ dọa dẫm kia, trong xưởng này hiển nhiên có cao nhân phò tá. Nếu để lộ sơ hở, há chẳng hỏng việc lớn ư?

Lưu đạo sĩ vừa nói xong, cổng trước sân ngoài đã vang lên tiếng gõ thình thình, người trong sương phòng nghe tiếng liền ra mở cổng. Vợ chồng Dương Hổ dắt ngựa đi vào, đạo sĩ vội đặt chén trà xuống rồi ra đón. Thúy Nhi cũng thu nét mặt lại, vẻ phóng đãng tiêu hồn tán cốt hoàn toàn tan biến, trở lại thành một tiểu tỳ ngây thơ đáng yêu lanh lợi, chạy ra ngoài cất giọng giòn tan:

- Tiểu thư, anh rể, hai người đã về rồi.

Hồng nương tử nghiêm mặt ừm đáp, trông thấy đạo sĩ thì mặt mới bớt giận, chắp tay chào:

- Lưu tiên sinh đã đến rồi à!

Trước nay Thôi Oanh Nhi luôn cảm thấy những gì vợ chồng nàng làm là thay trời hành đạo, cho dù trượng phu muốn tạo phản, cũng là vì bá tánh lê dân, nào ngờ Dương Hổ vì muốn được làm hoàng đế lại rắp tâm phá hủy thứ có thể cứu vớt mấy mươi vạn dân, làm vậy có khác gì đích thân ra tay giết hại dân chúng chứ?

Dương Hổ tuy đã xin lỗi nhận sai với nàng, thề không dám có âm mưu gì với Dương Lăng và đám hoa màu đó nữa, nhưng dọc đường từ hành vi và lời nói Dương Hổ đã thầm biểu hiện dã tâm và tham vọng, tỏ thái độ vì làm hoàng đế mà không từ thủ đoạn, khiến Thôi Oanh Nhi cảm thấy khinh bỉ, trong lòng hết sức không vui.

Dương Hổ trông thấy quân sư của mình liền vội vàng rảo bước, kéo tay lão ta, mừng rỡ nói:

- Dương Hổ nhận được truyền tin của tiên sinh liền đã gấp rút đêm ngày chạy đến kinh sư, sợ lỡ thời gian, nhưng đến nơi này lại không gặp tiên sinh. Ngài vân du tứ phương, hành tung bất định, ta đang sốt ruột đây.

Lưu đạo sĩ chính là vị Lưu thần tiên năm đó đoán mệnh cho Dương Hổ, tâng bốc hắn là chân mệnh thiên tử chuyển thế. Lão ta dùng những thủ đoạn như bút gỗ đào viết vào mâm cát, giấy vàng hiện chữ, trong núi đào được bia đá ghi lại lời kệ của tiên nhân, khiến cả Dương Hổ, sơn tặc và bá tánh cùng khổ khắp cả Bá Châu đều bị mê hoặc tin lấy tin để, đều cho rằng Dương Hổ đích thực là chân long thiên tử.

Lưu đạo sĩ cười lớn nói:

- Thời cơ chưa đến, đương nhiên không tiện hiện thân. Hiện tại chẳng phải bần đạo đã đến rồi đó sao? Ha ha ha…

Lão ta thoáng liếc sang Thôi Oanh Nhi, trêu hắn:

- Lạ thực, ngươi đã ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám đắc tội với Khóa Hổ phu nhân thế?

Trong giới lục lâm ai nấy đều biết phu nhân Thôi Thị của Dương Hổ võ nghệ hơn xa hắn, tính tình lại ương bướng ngang ngược. Dương Hổ là một hảo hán tiếng tăm vang dội trong giới lục lâm, ấy thế mà trước mặt phu nhân lại khép nép như mèo, vậy nên những người quen hắn đều trêu gọi nương tử hắn là Dương Khóa Hổ, ý nói nàng khoẻ mạnh dũng cảm hơn hẳn ông chồng, thường hay gọi trêu trước mặt bọn họ, vợ chồng Dương Hổ cũng không vì thế mà khó chịu.

Dương Hổ cười hề hề, khẽ liếc nương tử hắn rồi lại thân thiết nói với đạo sĩ:

- Chắc hẳn tiên sinh đã có tin tức chính xác rồi phải không? Nào nào, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trong nhà đi. Thúy Nhi, đi làm một mâm thịt muối, hâm hai hũ rượu nóng, ta và nương tử phải uống với Lưu tiên sinh vài chén, cùng thương nghị đại sự.

Hồng nương tử chưa nguôi giận, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:

- Giờ huynh có bản lĩnh rồi, ta là phận nữ nhi thì có thể đưa ra ý kiến gì chứ. Huynh hãy uống với tiên sinh đi, ta đi về phòng.

Nói đoạn quay sang Lưu đạo sĩ khẽ gật đầu tỏ ý, rồi cũng không thèm liếc Dương Hổ lấy một cái, đi thẳng vào phòng trong. Lưu đạo sĩ tham lam liếc theo bóng dáng mỹ miều của nàng, quay đầu lại thấy trên mặt Dương Hổ hiện chút lúng túng, liền vội cười bảo:

- Ha ha, cọp cái đã ra oai rồi, chốc nữa ngươi hãy tạ tội với phu nhân thì sẽ khiến nàng ta vui trở lại thôi. Nào, hai người chúng ta đã lâu không gặp, vào trong chuyện trò một chút!

*****

Dương Lăng và Thành Khởi Vận đưa tiễn Ngô Kiệt và hai người Liễu, Dương rồi chậm rãi thả bộ đi về phía hậu viện. Mới nhớm nửa bước chân vào dãy hành lang bằng đá, Dương Lăng chợt dừng lại ngước đầu nhìn bầu trời; nửa vầng trăng lưỡi liềm mới vừa được treo trên trời đêm, chỉ lác đác vài vì sao sáng lấp lánh.

Y nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Chúng ta phái người lần theo hộ tịch, giấy giới thiệu đến quê nhà bọn họ điều tra nội tình, e rằng cho dù có tra ra được cũng phải mất hơn một tháng. Nếu bọn họ thật sự muốn ra tay, tuyệt đối sẽ không đợi đến lúc đó.

Thành Khởi Vận dừng lại bên cạnh y, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp bốn phía, nàng lên tiếng đáp:

- Dạ. Đại nhân từng nói với bọn họ rằng mười lăm tháng giêng sẽ bắt đầu sai người mang giống cây trồng chia cho các nơi. tới giờ trước sau gì tính ra cũng chỉ còn lại hơn hai mươi ngày, nếu như bọn họ muốn động thủ nhất định sẽ là trước lúc ấy.

Dương Lăng thở dài:

- Chỉ mong bọn họ không phải là người như cô nói, nếu như bọn họ thật sự là đôi vợ chồng đạo tặc, cô nghĩ khi nào thì bọn họ sẽ đến?

Thành Khởi Vận mỉm cười đáp:

- Nếu là ti chức, nội trong ba ngày nhất định sẽ tới! Thân phận đôi bên chênh xa, hôm nay đến nhà là để cảm tạ, nếu lui tới nhiều lần sẽ khó tránh khiến người ta nghi ngờ. Vả lại... bọn họ còn có một lớp thân phận khác, cũng không thể không lo đêm dài lắm mộng, ngộ nhỡ bị đại nhân nhìn thấu, vậy thực công lao đổ biển rồi.

Dương Lăng cười lớn:

- Tốt, vậy ta sẽ chuẩn bị tinh thần, chờ hắn mấy ngày.

Đám người Hàn Ấu Nương và Tô Tam đang cười nói chuyện trò trong phòng khách, Dương Lăng từng nói đêm nay muốn giữ Cao Văn Tâm lại ăn cùng, cho nên Hàn Ấu Nương kéo nàng ấy ngồi cạnh mình, không chịu thả cho về. Lúc này đã quá thời gian thết tiệc mà Dương Lăng vẫn còn cùng đám người Ngô Kiệt luận bàn nghị sự ở trung đường. Hàn Ấu Nương căn dặn nhà bếp hâm nóng thức ăn, mọi người chưa ăn vội. Thấy Dương Lăng và Thành Khởi Vận kẻ trước người sau bước vào trong phòng, Hàn Ấu Nương tươi cười đứng dậy đi đến đón, vừa ra hiệu cho Vân Nhi báo cho nhà bếp dâng món ăn lên, vừa cầm giúp áo khoác cho Dương Lăng, cười nói:

- Cứ hễ bàn đến việc công là tướng công lại quên cả ăn uống, mau ngồi xuống đi, mọi người đang đợi đó.

Tiểu nha đầu xinh xắn ngây thơ năm xưa giờ đã mang hơi hướm của một thiếu phụ thanh tú đẫy đà, như đóa hồng ngậm sương đã nở rộ. Dương Lăng quở trách:

- Xem nàng kìa, đã nói biết bao nhiêu lần rồi, khi nào ta bận việc thì đừng có chờ, lúc này nàng có thể để cho mình đói được sao? Hơn nữa tối nay chúng ta còn giữ Văn Tâm lại ăn mà, thực vô lễ quá.

Y nói vậy quả thực đã coi Cao Văn Tâm như người ngoài. Tuy rằng nàng đích thực là người ngoài, song sắc mặt Cao Văn Tâm vẫn hơi mất tự nhiên. Tô Tam thấy vậy liền cười khẽ đỡ lời:

- Xin lão gia hãy mau ngồi bên trên, chúng thiếp mới vừa ăn chút điểm tâm, vả lại Văn Tâm tỷ tỷ và chúng thiếp thực cũng không thể xem như người ngoài mà.

Nàng chỉ nghĩ rằng Dương Lăng và Cao Văn Tâm chắc đã sớm có quan hệ tình cảm mập mờ, vừa nói cặp mắt trong vắt vừa liếc Cao Văn Tâm một cách đầy thâm ý. Cao Văn Tâm không biết nội tình, còn tưởng rằng nàng ấy nói đến chuyện mấy người bọn họ kết nghĩa kim lan, thế là không khỏi mỉm cười cảm kích.

Dương Lăng nghĩ nếu hai người Dương, Phúc thực sự là đôi vợ chồng Dương Hổ, nói không chừng đêm nay sẽ tìm đến Cao Lão trang, một khi nhận được tin tức y sẽ phải đích thân đốc chiến, Ấu Nương đang có mang, không thể để nàng ấy bận lòng lo lắng, liền nói:

- Phải phải phải, đúng là lỗi của ta, sớm biết các nàng tình như tỷ muội rồi, ha ha.

Đoạn y ngồi xuống trước bàn, nói với Cao Văn Tâm:

- Ngày mai là tết ông Táo, ta có mời mấy vị đồng liêu ở Nội xưởng đến phủ, nội quyến dẫn theo cũng sẽ được thết tiệc ở hậu đường. Ta vốn định đến lúc đó mời cô cùng đến dự luôn, hay đêm nay cô đừng về, ở lại ngủ với Ấu Nương đi.

Hàn Ấu Nương nghe vậy thì lấy làm lạ, bèn hỏi:

- Tướng công, đêm nay chàng còn phải ra ngoài sao?

Dương Lăng ho khan một tiếng rồi đáp:

- Không có, đêm nay ta ngủ lại trong phòng Tuyết Nhi là được.

Tuyết Lý Mai đang mới vừa cắn một miếng dưa, nghe vậy trong lòng liền tràn ngập hoan hỉ, vểnh môi nhìn về phía Dương Lăng; ánh mắt trong veo, trên má không hẹn mà đã hưng phấn đỏ hây.

*****

Mọi người dùng bữa xong, bưng trà lên phòng khách tiếp tục tán gẫu hơn nửa canh giờ, rồi ai nấy tự về phòng nghỉ. Dương Lăng ngồi lại một mình trong phòng thêm một chốc, chợt Cao quản gia dẫn Liễu Bưu vội vã chạy đến hậu viện. Dương Lăng đứng dậy đón:

- Đã an bài mọi thứ thỏa đáng rồi chứ?

Liễu Bưu gật đầu đáp:

- Dạ, đã kiểm soát chặt chẽ bọn chúng, chỉ cần chúng có hành động bất thường gì chúng ta sẽ lập tức có thể thu được tin tức. Tuân theo sự căn dặn của đại nhân, để tránh cho bá tánh bị kinh hoảng, ti chức đã an bài nhân mã hai bên quan đạo vào thôn, chỉ cần bọn chúng dám đến, cam đoan sẽ bắt được cả người lẫn vật.

Dương Lăng cười nói:

- Cực cho các huynh đệ rồi, làm to chuyện như vậy, hiện tại ta lại chỉ lo bọn chúng không đến. Huynh hãy toạ trấn ở trung đường đi, có biến động gì hãy lập tức bảo quản gia thông báo cho ta.

Nói đoạn y quay sang Cao quản gia nhắn nhủ:

- Sợ là mấy ngày này lão quản gia cũng không thể ngủ giấc ngon rồi, hôm nay ta sẽ ngủ lại trong phòng Tuyết Nhi, đến khi xảy ra chuyện ông phải ngàn vạn lần cẩn thận, chớ để kinh động đến phu nhân.

Cao quản gia hết lòng trung thành chỉ biết có kẻ lại muốn gây bất lợi với Dương phủ, trong lòng căm phẫn không thôi, nghe Dương Lăng dặn dò xong liền vội kính cẩn đáp:

- Dạ, ban ngày lão nô không có việc gì làm cũng đã tranh thủ thiếp đi một chút, hiện tại hết sức tỉnh táo, lão nô sẽ đi cùng đại nhân đây vào trung đường, lão gia cứ yên tâm.

Hai người lui khỏi hậu viện, Dương Lăng uống thêm một chén trà, rồi đến phòng Tuyết Lý Mai. Trong phòng thắp hai cây nến đỏ, màn đã được buông xuống, Tuyết Lý Mai đang quỳ trên giường trải chăn nệm; quần áo mượt mà dán sát người nàng tôn lên đường cong uyển chuyển của bờ mông tròn lẳn, tấm màn lụa mỏng như sương mù phản chiếu một bóng hình thon thả mông lung.

Nghe thấy tiếng kẹt cửa Tuyết Lý Mai vội vén màn, xoay người trèo xuống giường, khuôn mặt hoa đào khi giận lẫn khi vui đều xinh đẹp ấy mang theo mấy phần thẹn thùng. Nàng chỉnh trang vái Dương Lăng một lễ, dịu dàng thỏ thẻ:

- Lão gia...!

Dương Lăng nhìn thấy trên giường tấm chăn lụa 'uyên ương hí thủy' và chiếc gối đôi độn trà thơm Long Tĩnh đều đã được sắp xếp ngay ngắn, tuyết Lý Mai vận áo khoác mỏng lụa xanh, chiếc quần ống tơ màu hồng nhạt, đôi giày ngủ thêu hoa. Mái tóc buông xoã hai vai, trông muôn phần kiều mị.

Căn phòng ngập tràn hơi ấm. Dương Lăng đưa mũi ngửi, trong chậu than lửa đang cháy rừng rực, bên trong hẳn đã cho thêm hương liệu hảo hạng; mùi thơm dìu dịu nức mũi. Xem ra cô nàng này quả thực vì muốn lấy lòng lão gia mà đã chuẩn bị đây.

Dương Lăng nhịn không được bật cười lớn, bộ dạng nghênh ngang đi đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, nói với Tuyết Lý Mai:

- Ha ha, Tiểu Tuyết Nhi, qua đây!

Tuyết Lý Mai kéo vạt áo lại, bước tới. Dương Lăng chắn ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi ngang trên đùi mình, hôn nhẹ lên gò má trắng như tuyết của nàng một cái rồi nói:

- Đêm nay lão gia có thể có công vụ phải lo, không muốn khiến phu nhân lo lắng, đến chỗ nàng ngủ, là bởi vì Tuyết Nhi của ta thông minh lanh lợi, sẽ giúp lão gia che giấu. Đừng để cho lão gia bị lộ sơ hở đó, biết không?

Tuyết Lý Mai vừa nghe liền biết mình đã hiểu lầm ý, con tim thiếu nữ cảm thấy chán chường, nàng trề môi:

- Biết rồi mà, lão gia muốn làm gì, người ta đương nhiên sẽ giúp chàng, không nói cho Ấu Nương tỷ tỷ biết là được.

Tấm thân của Tuyết Lý Mai mềm mại yêu kiều, giọng nói giòn tan, ngồi lả lướt trên đùi y, mềm mại như không xương. Vẻ điềm đạm yêu kiều ấy khiến Dương Lăng yêu mến không thôi, nhịn không được bèn ôm chặt lấy chiếc eo thon của nàng kéo sát vào trong lòng, miệng cười ha hả:

- Vậy mới ngoan chứ. Làm gì mà trề môi ra vậy hử? Tiểu Tuyết Nhi của ta ngoan như vậy, biết để tâm như vậy, sao lão gia nỡ để cho nàng thất vọng chứ?

Tuyết Lý Mai bị y nói trúng tâm sự, không khỏi đỏ lựng mặt, ấp úng:

- Người ta... người ta mới không... thất vọng đó, lão gia cứ thích ức hiếp thiếp.

Bờ mông tròn mượt vểnh cao của Tuyết Lý Mai, cho dù đang cách một lớp lụa mỏng vẫn đầy tính đàn hồi kỳ diệu. Lúc này nàng hiện rõ vẻ thẹn thùng, ngữ khí nhẹ nhàng, mặc dù Dương Lăng nếm trải rất nhiều tuyệt sắc, vẫn không khỏi bị thần thái ngượng ngùng thánh khiết ấy làm cho chảy dãi.

Y ôm chặt lấy tiểu mỹ nhân khiến người ta phải thương tiếc đó, ngón tay lần vào trong áo, xuôi xuống dưới ngực chụp lấy quả tuyết lê nhỏ nhắn mềm mại, khẽ cười thì thào vào tai nàng:

- Nàng nói lão gia ức hiếp nàng, vậy lão gia sẽ ức hiếp nàng cho biết, để làm "công chuyện" của nàng trước rồi nói tiếp...

Gần đến canh ba, Dương Lăng đột nhiên bị lay tỉnh dậy, một cây nến đỏ trên bàn chưa tắt, lúc này cũng đã le lói sắp tàn, ánh sáng cực kỳ yếu ớt. Dương Lăng đang định mở miệng hỏi, Tuyết Lý Mai đã thì thầm: "Lão gia, có người nhìn cửa, nghe tiếng thì hình như là của lão quản gia."

Dương Lăng ngóng tai nghe, ngoại đường có vài tiếng ho khan, sau đó có tiếng người gọi khẽ: "Lão gia, lão gia, xin hãy mau thức dậy."

Dương Lăng và Tuyết Nhi sau cơn hoan ái cùng cực đều đã mặc đồ lót, lúc này nghe tiếng lập tức ngồi bật dậy, khoác lấy miên bào (áo dài vải bông), chộp lấy cây nến khác châm lên, rồi ra gian ngoài mở cửa phòng. Chỉ thấy lão quản gia tóc bạc phơ đang cầm ngọn đèn lồng đứng trước cửa phòng, khuôn mặt đỏ au, giọng căm giận:

- Lão gia, Liễu đại nhân kêu lão nô truyền tin gấp cho người, đám cường đạo đó quả thực đã chạy đến chỗ chúng ta rồi.

Dương Lăng nghe vậy thì cười khổ sở, vung tay thổi tắt nến rồi khẽ thở dài: - Điều không mong muốn lại xảy ra..., đi thôi, chúng ta ra phía trước xem thử.

Đoạn y quay về phía trong phòng gọi:"Tuyết Nhi, tự cài then cẩn thận nhé."

Vừa nói vừa rời khỏi cửa phòng lật đật theo sau quản gia, buộc thắt lưng lại rồi đi vào trung đường. Cuối ngã rẽ hướng ra ngoài phòng khách chính là nội thư phòng, Dương Lăng vừa mới đi đến cửa, bên trong chợt vọng ra tiếng gọi: "Đại nhân, bọn chúng đến rồi à?"

Cùng lúc rèm cửa được vén lên, Thành Khởi Vận tay cầm đèn lồng bước ra ngoài. Chỉ thấy trên đầu nàng vấn khăn, người mặc áo dài cổ tròn ống chật, eo thắt đai rộng, chân mang đôi giày da dê màu đen, một thân nam trang; trong vẻ thanh tao nho nhã lộ ra khí thế mạnh mẽ oai hùng.

Dương Lăng không khỏi lấy làm kinh ngạc, hỏi:

- Cô... không hề ngủ sao?

Thành Khởi Vận hớn hở trả lời:

- Vốn lẽ định ngủ, nhưng nghĩ đến những điều đã ba hoa khoác lác với đại nhân, nếu thực sự mình hiểu lầm người ta, điều động binh lực để đại nhân lo lắng như vậy, khiến cho hơn nghìn huynh đệ phải chịu lạnh gác đêm, ti chức thực sự khó mà yên gối. May mà... ha ha...

Dương Lăng thấy vẻ hớn hở yên lòng trên khuôn mặt nàng, bất giác cũng hơi rung động, y mở miệng, cuối cùng lại nở một nụ cười, điềm nhiên nói:"Đi thôi, theo ta xem thử thì sẽ biết kết quả ngay", ngữ khí dịu dàng chưa từng có.

*******

Nửa vầng trăng sáng treo trên không trung, ngoài bờ tây kinh sư, mặt đất vốn là đồng ruộng đều bị bao trùm trong lớp tuyết trắng toát. Bên trong những mẫu ruộng nằm chếch về phía Cao Lão trang, hơn hai trăm gã hán tử đang đứng nghiêm trang, không một tiếng động, chỉ có tay áo phất phơ trong gió. Dương Hổ vào kinh do bị lão quân sư quạt mo Lưu thần tiên mê hoặc, hòng thích sát Chính Đức. Đám hảo hán lục lâm này đôi lúc suy nghĩ hết sức đơn giản, lại đi tin mấy lời nói xằng của Lưu đạo sĩ, bảo rằng giết chết Chính Đức thì thiên hạ sẽ đại loạn, một nửa giang sơn liền sẽ vào tay.

Dương Hộ không hề biết quân sư của hắn thật ra là nhân vật quan trọng trong giáo phái Di Lặc, thế là bèn an bài tâm phúc lần lượt tề tụ tại kinh thành dưới các dạng thân phận, rồi lại phi ngựa triệu hồi nương tử của hắn là Thôi Thị đang ở Sơn Đông thuyết phục bè phái các nơi cùng mưu đại sự, hòng một vố giết Chính Đức luôn.

Thế nhưng tuy hai mỹ nữ giáo phái Di Lặc đưa vào trong cung chiếm được lòng yêu mến của Chính Đức, có biện pháp lừa phỉnh Chính Đức cải trang vi hành, nhằm tạo cơ hội cho bọn họ. Song đám nhân vật giang hồ bọn họ đã quá xem nhẹ tầm quan trọng của ngày Tết.

Vào dịp này, hoàng thất phải cử hành các loại nghi lễ mà so với gia đình bình thường còn phức tạp gấp trăm lần, trong khoảng thời gian này Chính Đức căn bản không cách gì rời khỏi hoàng cung. Khó khăn lắm Lý Phúc Đạt mới an bài hai thân tín bên cạnh hoàng đế, cũng không mong bọn họ vì quá ân cần khuyên dụ mà bại lộ thân phận, vì vậy khi nghe nói sang xuân Chính Đức sẽ dời ra khỏi hoàng cung dọn đến Báo phòng, để chắn chắn ổn thoả, chúng đã quyết định trì hoãn thời gian động thủ.

Thế là Lưu đạo sĩ lại bịa chuyện với Dương Hổ nói rằng đế tinh ảm đạm sắp sụp, nhưng bỗng có tướng tinh(2) bảo hộ, lúc này không thích hợp để động thủ, khuyên hắn tạm thời nhẫn nại, hai tháng nữa thời cơ chín mùi mới hẵng trở lại kinh sư. Dương Hổ thấy hắn bảo sao nghe vậy, vô cùng tin tưởng mấy thứ huyền diệu khó giải thích này, đương nhiên không dám trái lời.

Tuy nhiên Dương Hổ vẫn chưa từ bỏ ý niệm trừ khử Dương Lăng, hắn đem tình huống thăm viếng Dương phủ cho Lưu đạo sĩ để cùng tìm ra sơ hở, thỉnh kế quân sư. Lưu đạo sĩ nghe xong cũng cảm thấy chuyện này rất có ảnh hưởng đến đại kế của giáo chủ, cần phải nhổ cái đinh trong mắt này đi. Thuộc hạ của Dương Hổ vào kinh dưới đủ các loại thân phận, đám ngựa dùng để kéo xe thồ hàng chở người đều là ngựa tốt thượng đẳng, sẽ kéo ra ngoài thành trước, một khi xong chuyện liền sẽ cao bay xa chạy, khi đó còn ai có thể tra ra căn nguyên của vụ huyết án này.

Huống hồ với số nhân mã Dương Hổ dẫn đến, nếu tập kích bất thình lình, thì không một gia tướng bảo vệ trạch viện của bất kỳ một vị vương công đại thần nào có thể chống chọi nổi. Hơn nữa cho dù giết chết Dương Lăng, cũng sẽ không khiến hoàng đế sợ đến nỗi hai tháng sau vẫn còn cảnh giác không dám ra ngoài du ngoạn.

Hành tung của Lý Phúc Đạt được xếp vào hạng cực cơ mật của giáo phái Di Lặc, ngoại trừ ba vị công tử của lão ta, không ai biết được tăm tích của lão, cho nên Lưu đạo sĩ không cách nào xin được ý kiến giáo chủ. Lo trước tính sau cảm thấy phần thắng rất cao, lão liền gật đầu đồng ý.

Dương Hổ lập tức phái thân tín báo tin cho toàn bộ nhân mã thừa dịp cổng thành chưa khóa lặng lẽ lẩn ra khỏi thành. Hắn chỉ sợ Thôi Thị sinh nghi mà ngăn cản, không dám đột ngột rời đi, cố ý cùng Lưu đạo sĩ uống rượu đến tận canh hai. Khi thấy Thôi Thị đã ngủ, mới thay quần áo dạ hành, dùng móc câu thừng chão nối với đầu thành trèo xuống rồi đi tìm thuộc hạ của mình.

Hắn muốn giữ Lưu đạo sĩ ở lại phủ, đợi đến sát lúc mới sẽ thông tri để Thôi Thị rời thành, cùng đào tẩu đến địa điểm ước định. Khi đó đại sự đã thành, cho dù nàng ấy không vui cũng phải đành chịu.

Dương Hổ vận một bộ trang phục bó sát màu xanh thẫm, trên tấm thắt lưng da rộng sáu tấc gắn mười hai thanh phi đao, trong tay cầm một thanh đơn đao đầu hẹp, đứng đầu đội ngũ hô:

- Các vị huynh đệ, chốc nữa đến thôn trang, xông thẳng vào phủ Uy Vũ bá, toàn trang trên dưới không bỏ qua bất cứ kẻ nào. Mã nhị ca, Điền lão tứ phụ trách vây giường giết người, Trọng Dương dẫn ba mươi anh em theo ta, nghe thấy hiệu lệnh của ta thì rút lui.

- Ngựa của chúng ta đang tập trung tại Lộ Ao Lý cách bốn mươi dặm ngoài phía trước, xong việc lập tức chạy đến đó, chia thành đội mười người, tản ra trốn ở các nơi tránh gió, đừng tùy tiện trở về Bá Châu, đi!

Mấy tên đầu mục khẽ dạ một tiếng, những lưỡi đao trắng buốt như rừng lập loè phản chiếu dưới ánh trăng, phát ra một quầng hào quang lạnh lẽo.

Hơn hai trăm đạo tặc lục lâm giết người không chớp mắt, bước chân như gió, chạy ào ào về phía thôn trang đang đắm mình trong ánh trăng yên ả, trong tĩnh lặng chỉ có tiếng gió lạnh thổn thức táp vào mặt.

Chú thích:

(1) Cuối đời nhà Nguyên, Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông lợi dụng danh nghĩa tôn giáo tổ chức cuộc khởi nghĩa võ trang nông dân, dùng khăn đỏ làm dấu hiệu, thường gọi là "hồng quân" (quân đội đỏ), bởi bọn họ thắp hương cúng Phật, nên cũng gọi là "hương quân" (quân đội dâng hương). (theo Minh sử - Hàn Lâm Nhi truyện)

(2) Người xưa cho rằng quan tướng và vua chúa đều ứng với một vì sao trên trời. Tướng tinh chỉ vì sao tượng trưng cho đại tướng. Đế tinh, còn được gọi là thiên đế, tục gọi là sao Tử Vi, là ngôi sao trong chòm Tử Hùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.